“Không phải những người này đều không có thiệp mời à?” Đinh Huyên hơi ngạc nhiên.
“Bọn họ không có thiệp mời là chuyện của bọn họ, ở đây không hoan nghênh các người, cút ngay ra ngoài cho tôi!” Trương Lan nâng tay chỉ ra ngoài cửa: “Không xem thử mình là ai, nơi thế này cũng dám đến?” Đinh Huyên hơi tức giận, hôm nay anh ấy còn đặc biệt thay một bộ âu phục, tuy không vừa người lắm nhưng cũng xem như nghiêm túc, lại không ngờ sẽ bị người ta nói như thế.
“Bà dựa vào cái gì mà đuổi tôi ra ngoài?” “Chỉ dựa vào tôi là ban tổ chức, tôi vẫn có tư cách đuổi các người ra ngoài! Cút ngay cho tôi, cả cô gái này nữa, ăn mặc chẳng ra cái gì, cũng không biết là tình nhân của ai còn ở đây giả làm nhân vật lớn?” Trương Lan tức giận quát to, chỉ trích Kỷ Du Du.
Sắc mặt Kỷ Du Du thay đổi, bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào bà ta.
“Nhìn gì? Thứ làm vợ bé cho người ta…
còn không cút đi?” Trương Lan chỉ ra ngoài cửa.
“Câm miệng!” Đường Ân lạnh lùng nhìn bà ta: “Sao bà biết.chúng tôi không có thiệp mời?” “Chẳng lẽ mấy người có?” Trương Lan ra vẻ khoa trương: “Cậu nói các người có thiệp mời? Cậu nghĩ mình là ai thế? Cậu cho rằng mình là nhân vật nổi tiếng trong xã hội? Hay là đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp đại học Ngoại ngữ?” Đường Ân thấy vẻ mặt của Trương Lan, đáy lòng càng lạnh lếo hơn.
“Các sinh viên, tôi là Giám đốc Trương Lan của Trang sức Thiên Tứ Viên – bên tổ chức vũ hội lần này, mỗi một tấm thiệp mời đều tự tôi gửi đi, cậu ta lại còn nói mình có thiệp mời? Mọi người có thấy buồn cười không?” Trương Lan nhún vai nói với các sinh viên trong hội trường, trên mặt mang vẻ cười nhạo.
Trong hội trường lập tức vang lên tiếng cười ồ, giống như mọi người đều đang cười nhạo đám Đường Ân vậy.
Khúc nhạc khi nấy thật sự rất hay, nhưng thế không có nghĩa là bọn họ đã công nhận Đường Ân, nhất là lúc đối mặt với bên tổ chức, bọn họ cũng không có năng lực để nói chuyện.
Dù sao có rất nhiều sinh viên vào đây đều không có thiệp mời.
Đường Ân vừa nghe thấy Trang sức Thiên Tứ Viên lập tức hiểu ra chuyện gì.
Anh đưa mắt nhìn một vòng xa xa, thật sự nhìn thấy Trương Cường và Nguyễn ‘Thấm đang lạnh lùng nham hiểm nhìn về phía mình.
Thì ra là hai người kia? “Khoác lác cũng không xem thử tình huống à? Biết đây là đâu không?” Trương Lan kiêu ngạo nhìn Đường Ân, khinh thường nói: “Tôi cho các người biết, đây không phải nơi ai cũng đến được đâu, lập tức cút ra khỏi đây, nếu không đợi lát nữa gọi người đuổi các người ra ngoài sẽ không giống bây giờ nữa đâu!” “Rời khỏi, cũng không phải không được…” Đường Ân nhún vai, nở một nụ cười kỳ lạ: “Là bà kêu tôi đi, đúng không?” “Đúng thế, là tôi bảo cậu cút, tốt nhất là cút ngay đi!” Trương Lan chỉ ra ngoài cưa.
“Lớn tiếng một chút, có phải bà kêu tôi đi không!” Đường Ân đột nhiên quát to, tiếng nói vang vọng trong hội trường.
Trương Lan bị giọng nói này doạ sợ, rồi nhanh chốc nổi giận: “Quát cái gì? Muốn ra tay hả? Cút ngay…” Đường Ân cười, không hề tức giận chút nào: “Đi thì đi thôi, tôi cũng không muốn đến!” “Đường Ân!” Đinh Huyên hơi tức giận kéo cổ tay anh: “Cho dù hôm nay chúng ta đi cũng phải cần một cái lý do, nếu không cứ bị đuổi ra ngoài như thế nói ra mất mặt đến cỡ nào chứ?” “Lý do? Tôi chướng mắt các người, được chứ?” Trương Lan cười lạnh.
“Được!” Đường Ân nhún vai, xoay người kéo Kỷ Du Du đi ra ngoài cửa. Người chướng mắt anh rất nhiều, bà ta còn chưa đủ tư cách! Hôm nay có thể rời khỏi nơi này, nhưng e rằng các người sẽ không nghĩ đến hậu quả đâu! “Đường Ân, bọn họ khinh người quá đáng!” Định Huyên nổi giận.
Đường Ân kéo anh ấy về: “Đúng thật là khinh người quá đáng! Vậy đợi lát nữa tìm bà ta tính sổ, một đám rệp ở trong này kêu gào, chẳng lẽ chúng ta còn phải chấp nhặt với rệp à?” “Cậu nói ai là rệp!” Trương Lan phẫn nộ quát lên.
Đường Ân không thèm quay đầu lại, dẫn hai người đi ra ngoài hội trường.
Anh rất hiểu vũ hội loại nhỏ thế này, một vài xí nghiệp sử dụng sức mạnh trong vùng của bản thân, hy vọng có thể kết thân với nhà họ Mạnh. Như thế sẽ có một khởi đầu tốt đẹp, như đặt xuống một nền móng cho sự phát triển của xí nghiệp sau này.
Trường hợp giống thế này rất nhiều, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Đường Ân nhìn thấy còn có chuyện đuổi người ngoài.
“Đường Ân, chúng ta cứ thế mà đi sao?” Đinh Huyên tức đến nghiến răng.
Đường Ân cong môi, vẫn đi thẳng ra ngoài cửa.
Vô số ánh mắt xung quanh đều tập trung trên ba người bọn họ, có chế giễu, có châm chọc, còn có một vài người không sợ lớn chuyện, không ngừng phát ra tiếng kêu gào khó nghe.
Đây là đại học Ngoại ngữ, mấy người Đường Ân không phải người trong trường lại chạy đến đây tham gia vũ hội, đương nhiên sẽ bị khinh bỉ. Mặc dù khúc piano Đường Ân đàn đã thuyết phục được rất nhiều người, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật anh không phải sinh viên của trường.
Trương Cường đứng xa xa nhìn Đường Ân đi ra cửa, nở nụ cười sâu xa: “Chẳng phải vẫn cút ra ngoài ư? Thật sự nghĩ rằng mình ghê gớm lắm?” Trương Lan nhìn anh ta một cái, lắc đầu hơi bất lực, nhưng cũng không nói gì.
Lúc này, một người phụ nữ đi tới từ thảm đỏ chỗ lối vào hội trường. Người phụ nữ này khoảng bốn mươi mấy tuổi, mái tóc dài búi sau đầu, trên người mặc đồ công sở trông cực kỳ lịch thiệp.
Trương Lan thấy bà ấy đến lập tức vui vẻ, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Đám Đường Ân đúng lúc chạm mặt người phụ nữ này, mọi người đều dừng chân lại.
Trương Lan đứng từ xa thấy cảnh như vậy, cơn giận trong lòng lập tức dâng lên, cuối cùng mấy người này muốn làm gì? Rõ ràng đuổi bọn họ rời đi, lại còn đúng lúc chạm mặt giám đốc Vân? Nếu mà vô lễ trước mặt bà ấy chắc chắn sẽ gây ra tình huống khó mà tưởng tượng được với Trang sức Thiên Tứ Viên.
Trương Lan giận dữ chạy tới, quát to ra tiếng: “Các cô cậu muốn làm gì? Bảo các người cút đi, chẳng lẽ đều làm như gió thoảng bên tai hả?” Đường Ân nghe thấy giọng nói của bà ta, thân thể hơi cứng đờ, vẻ mặt kỳ lạ.
Trương Lan thấy Đường Ân còn đứng tại chỗ thì xông lên, cười nói với giám đốc Vân: “Giám đốc Vân, thật ngại quá, xảy ra chút chuyện nho nhỏ, có mấy người không biết tốt xấu trà trộn vào đây, tôi sẽ đuổi bọn họ đi ngay…” Sắc mặt Giám đốc Vân trở nên u ám.
“Các người điếc à? Còn không mau cút đi? Ở đây giả vờ mình là nhân vật lớn cái gì?” Trương Lan chỉ ra ngoài cửa, quát ‡o.
Đường Ân hơi bất lực, nhìn Giám đốc Vân nói: “Dì Vân, cái này cũng không thể trách tôi được, là người của nhà họ Mạnh các dì chướng mắt tôi, đuổi tôi bi “Cậu kêu ai là dì Vân hả?” Trương Lan gầm lên giận dữ đến gần như rít gào, nhưng quay đầu nhìn giám đốc Vân, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Cậu… cậu gọi giám đốc Vân là dì Vân?”