Trong phòng bệnh chất đầy quần áo, hình như đều cùng một thương hiệu, nhìn chẳng khác gì tuỳ ý ném trong kho hàng, không hề ngăn nắp chút nào.
Bùi Hạc ăn mặc cực kỳ bình thường, trông như ông anh bán hàng vỉa hè vậy, không hề có hình tượng của nhà kinh doanh. Cái này còn chưa phải quan trọng nhất, quan trọng là lúc này Bùi Hạc đang khom người đối diện với Đường Ân, còn Đường Ân nằm bắt chéo chân trên giường bệnh, hình như đang chơi game? Từ Cương kinh ngạc nhìn cảnh này, há to miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Đường Ân quay đầu liếc nhìn Từ Cương, nhẹ cau mày: “Có chuyện gì à?” Từ Cương nuốt nước miếng, không biết nên nói gì: “Tôi… tôi đến đây tìm anh Bùi Hạc!” “Tìm anh kìa?” Đường Ân thuận miệng nói với Bùi Hạc.
Bùi Hạc ngoan ngoãn trả lời: “Khi nấy đúng là có gọi điện thoại cho anh ta, muốn hỏi số phòng bệnh, sau đó Bùi Nhược nói với tôi nên tôi đi thẳng đến đây luôn, không ngờ anh ta cũng đến theo!” “ÔI” Đường Ân gật đầu.
Từ Cương hít một hơi thật sâu, cười gượng: “Nếu mọi người đang bận thì tôi ra ngoài cửa đợi một lát!” Đường Ân gật đầu, không nói thêm gì.
‘Từ Cương cung kính kéo cửa phòng, đáy lòng dâng lên sóng to gió lớn.
Bùi Hạc là ai, anh ta hiểu hơn bất kỳ ai.
Hai người vốn là bạn học cấp ba, cho nên biết rõ tính cách của nhau, anh ta biết con người Bùi Hạc luôn cực kỳ kiêu ngạo, không quan tâm đến bất kỳ ai.
Nhưng hôm nay thật sự khiến anh ta mở rộng tầm mắt, cho dù thế nào anh ta cũng không ngờ một Bùi Hạc kiêu ngạo lại có thể cúi đầu với một người trẻ tuổi như vậy.
Rốt cuộc người trẻ tuổi này là ai? Sắc mặt Từ Cương liên tục thay đổi, cảm thấy lồng ngực không ngừng phập phồng. Mấy ngày nay, anh ta châm chọc khiêu khích người trẻ tuổi kia không ít, thậm chí ngày đó còn dạy dỗ người ta trong phòng bệnh. Nếu Bùi Hạc biết được chuyện này, anh ta cũng không biết mình có thể tiếp tục giữ quan hệ với Bùi Hạc không nữa.
‘Tô Lệ bên cạnh cũng sợ đến mức hai chân bắt đầu run rẩy.
Một người mà đến Bùi Hạc cũng cư xử cung kính như thế, cô ta lại nhiều lần gây chuyện với người ta, như thế có phải là ngu dốt quá rồi không? Hơn nữa lúc đầu còn tưởng người ta hoàn toàn không ở nổi phòng bệnh VIP, coi người ta thành kẻ bán hàng rong ngoài vỉa hè…
Lúc này, Tô Lệ cũng cảm thấy chắc chắn mình bị ma che mắt rồi! Nếu không phải thì sao có thể làm ra chuyện như vậy được? Trong phòng bệnh, Đường Ân nhìn Bùi Hạc, bất giác cười: “Không cần nghiêm túc như thế, con người tôi rất dễ nói chuyện!” “Vâng!” Bùi Hạc gật đầu, nhìn Đường Ân với ánh mắt chờ mong.
Đường Ân thoáng do dự: “Nói mục đích anh tìm tôi đi!” Anh ta hít một hơi thật sâu, vội đáp: “Cậu Đường, tôi muốn tham gia tiệc tối gia tộc năm nay!” “Hửm?” Đường Ân nhướng mày.
Tiệc tối gia tộc của nhà họ Đường, nói thì nghe giống tiệc của riêng nhà bọn họ, nhưng thật ra là thiên về việc giao lưu một vài sản nghiệp cùng với kế hoạch cụ thể năm sau của nhà họ Đường hơn. Người có thể tham gia loại tiệc tối gia tộc này phải là nhân tài có thể một mình phụ trách một phương diện của nhà họ Đường.
Nhà họ Đường có sản nghiệp đếm không hết trên toàn thế giới. Những sản nghiệp này được nhà họ Đường mở theo cách phân chia khu vực, mỗi một khu vực đều sẽ có một người phụ trách tương ứng. Tiệc tối gia tộc cũng chỉ có người phụ trách những khu vực này mới có tư cách tham gia. Kiểu người như Bùi Hạc, nếu tiếp tục phấn đấu thì chắc mười mấy năm sau mới có tư cách tham gia. Đáng tiếc bây giờ anh ta hoàn toàn không có tư cách này.
“Mong cậu Đường đồng ý!” Bùi Hạc cúi người hành lễ.
Đường Ân cười: “Anh tham gia bằng thân phận gì đây?” Bùi Hạc hơi sửng sốt, trong mắt lập tức loé lên ánh sao: “Tham gia như thuộc hạ của cậu…” Đường Ân mím môi: “Chuyện này anh về nghĩ lại đi, bây giờ nhà họ Đường rất phức tạp, xếp đội trước chẳng có lợi ích gì với anh! Nếu sau này quyết định rồi, có thể nhờ Bùi Nhược nói với tôi, tôi sẽ nghĩ xem có dẫn anh theo không…
“Cảm ơn cậu Đường!” Bùi Hạc vui ra mặt, vội cúi người hành lễ.
Đường Ân gật đầu, khoát tay với Bùi Hạc.
Thật ra chuyện này chẳng phải chuyện lớn gì với anh, cho dù anh có dẫn mấy người bạn về cũng không có vấn đề gì về quy tắc. Nhưng hôm nay Bùi Hạc đến đây nói mấy câu đó, khiến Đường Ân cảm nhận được suy nghĩ của anh ta.
Nhà họ Đường luôn có truyền thống chiến đội, đã có từ mấy chục năm về trước, đến bây giờ vẫn còn tồn tại như cũ.
Cái gọi là xếp đội chính là người nhà họ Đường dựa vào sức hấp dẫn về tính cách của riêng mình có được sự ưu ái của người phụ trách các khu vực, nhằm giữ vững địa vị của bọn họ.
Nếu số xếp đội đông đảo, như vậy lợi ích được chia ở nhà họ Đường cũng sẽ cao hơn một chút. Nói theo cách đơn giản là người phụ trách làm ăn của nhà họ Đường chịu đứng sau lưng bạn thì bạn sẽ có thể nhận lấy cả nhà họ Đường.
Lúc hai mươi năm trước, nhà họ Đường từng xếp đội một lần, lần đó là ba của Đường Ân thắng, cho nên bây giờ đa số sản nghiệp của nhà họ Đường đều ở trong tay cậu hai là ba của anh. Mà mấy ngày trước đó trong nhà họ Đường truyền ra lời đồn, dường như vòng xếp đội mới sắp bắt đầu rồi.
Xếp đội lần này liên quan đến việc phát triển sau này của nhà họ Đường, cũng liên quan đến chuyện phân phối lợi ích của đời thứ ba bây giờ.
Những thứ liên quan trong đó quá nhiều, cũng quá phức tạp, cho nên có những lúc bản thân Đường Ân cũng lười nghĩ nhiều.
Thế hệ của anh ở nhà họ Đường có tổng cộng sáu người thừa kế, bốn nam và hai nữ, được người bên ngoài gọi là tứ đại thiên tử và hai đoá hoa vàng, sáu người này đều có thể tranh giành người phụ trách khu vực tương ứng, cũng có thể tranh đoạt phân phối lợi ích sau này.
Đường Ân biết có lẽ tiệc tối gia tộc năm nay là một buổi tiệc đặc biệt, không ngờ đã xuất hiện manh nha xếp đội rồi.
Một khi xếp đội thì đã bị đánh dấu, cái thay đổi không chỉ có một mình Đường Ân, còn có quỹ đạo cuộc đời Bùi Hạc bây giờ nữa.
“Sao anh ta lại gọi cậu là cậu Đường?” Kỷ Du Du học theo động tác của Đường Ân, cũng nghiêng đầu nhìn anh.
Đường Ân nhếch miệng cười: “Tên mụ của tôi là Cậu Đường…” Kỷ Du Du bĩu môi, quay đầu qua một bên. Cô ta đúng là hơi nhát gan và tự tỉ, nhưng cũng không chứng tỏ cô ta không có IQ! Nếu IQ không cao sao có thể thi lên đại học Thành phố Giang được? Đường Ân thấy dáng vẻ này của cô ta thì lắc đầu bật cười, cũng không quan tâm lắm.
Lúc này, Bùi Hạc đã đi ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt lạnh nhạt.
Từ Cương nhìn thấy Bùi Hạc thì vội cười gượng tiến lên nghênh đón: “Bạn học cũ, trước khi đến cũng không bảo trước với tôi một tiếng thế?” Bùi Hạc dừng lại, trên khuôn mặt lạnh lùng mang theo chút châm chọc: “Nếu tôi gọi điện thoại trước, có phải người của bệnh viện các anh sẽ không xem thường người khác nữa không?