Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 299: Bái làm thầy




Điền Chấn Trung trở nên trầm mặc.

Vu Quý nói: “Bất kể thế nào, hôm nay cũng nhất định phải xử lý quan hệ với tập đoàn Vân Đỉnh thật cẩn thận, có lẽ chúng ta vẫn có thể đi trước một bước, lấy được chút lợi ích từ chỗ tập đoàn Vân Đỉnh!”

“Ù!” Điên Chấn Trung gật đầu, thật ra đối với chuyện này, ông ta cũng có suy nghĩ như vậy. Nếu có thể thiết lập quan hệ với tập đoàn Vân Đỉnh kia, như vậy sau này không những không phải là kẻ địch, còn có thể tôn tại quan hệ hợp tác.

Bây giờ vấn đề mà tập đoàn Thượng Thanh gặp phải là, số tài sản đã bị tập đoàn Doãn Thị bóp chết, nếu vẫn không có thực lực chuyển đổi, xí nghiệp chỉ có thể bước từng bước đến mức suy yếu.

“Trước tiên để tôi suy tính chuyện này một lát, có điều mặc dù Đường Ân đã không còn tác dụng gì nữa, cũng không thể tùy tiện đắc tội anh ta! Việc kinh doanh của chúng ta, nhiều bạn dù sao cũng tốt hơn nhiều kẻ địch!” Điền Chấn Trung phất tay.

“Được!” Vụ Quý gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Lời nói của hai người không truyên ra bên ngoài, mà Điền Vĩ trong nhà lại nghe được rõ ràng.

“Đường Ân… Đã không còn tác dụng gì nữa sao?” Điền Vĩ phá lên cười ha ha, ném máy nghe trộm trong tay, nhìn Kỷ Việt Sam ngồi bên cạnh: “Anh Kỷ, Đường Ân này đã không còn chút tác dụng gì với tập đoàn Thượng Thanh chúng tôi nữa rồi! Lần này, cuối cùng chúng ta cũng không cần phải khứm núm khi đứng trước mặt anh ta nữa rồi!”

“Là anh không cần phải khứm núm, cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng coi anh ta là thứ gì hết!” Kỷ Việt Sam chế giêu, dựa người vào ghế sô pha: “Đừng tưởng rằng anh ta có thể đánh bại nhà họ Doãn và nhà họ Đoàn là thật sự có tài năng gì! Người như nhà họ Đoàn và nhà họ Doãn, có lẽ sẽ trở thành dòng họ đứng đầu ở Ma Đô, nhưng mà nếu ở thủ đô, thật sự không đáng chú ý!”

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Điên Vĩ cười khan, anh ta cũng biết có một số dòng họ ở thủ đô có thực lực rất mạnh mẽ, không phải mấy người ở Ma Đô có thể chống lại được.

Có điêu vừa nghĩ đến rốt cuộc không cân phải nuốt giận đứng trước mặt Đường Ân nữa, anh ta vẫn cảm thấy vui mừng không gì sánh được. Tuy rằng chuyện ở thành phố Giang đã trôi qua một thời gian, nhưng từ đầu đến cuối Điền Vĩ vẫn không có cách nào quên được, bộ dạng khi minh bị Đường Ân chế giễu, không thể quên được lần trước khi Đường Ân đến nhà họ Điền, thể hiện ra thái độ hung hãng phách lối kia.

“Nếu đã không còn tác dụng gì, vậy tối hôm nay, cho anh ta một niêm vui bất ngờ, tránh cho anh ta nhàm chán…” Điên Vĩ hé miệng cười khẽ.

“Đúng vậy, cho anh ta một niêm vui bất ngờ, tránh cho anh ta xử lý được nhà họ Doãn và nhà họ Đoàn xong, lại đắc ý vênh váo!” Ký Việt Sam cười lạnh nói một câu, trong đầu đang suy nghĩ điên cuồng, tối hôm nay rốt cuộc nên làm thế nào.

Giờ này, Đường Ân đã xuất hiện trong bệnh viện.

Vết thương của Hồ Tùng và Tứ Nương cũng đã ổn định, tuy Tứ Nương xảy ra chút vấn đề, nhưng chỉ cân nghỉ ngơi một chút là được, quan trọng nhất vẫn là Hồ Tùng.

Khi đó Hồ Tùng ôm Đường Ân nhảy vào bể bơi, nên hai chân bị áp lực nghiền nát.

Chính vì như vậy, ông cụ này không thể không tiến hành phẫu thuật cắt đứt.

Đường Ân nhìn Hồ Tùng nằm trên giường bệnh, vành mắt ửng đỏ, trong lòng suy nghĩ phức tạp.

Tuy ở bên cạnh ông cụ này không lâu, nhưng mà Đường Ân học được rất nhiều thứ bảo vệ mạng sống từ chỗ ông cụ. Nếu không phải có ông cụ Hồ, đến bây giờ, con đường của Đường Ân chắc chản sẽ khó đi hơn rất nhiêu.

“Ông Hồ, là tôi hại ông!”

Hồ Tùng nhìn Đường Ân, lại cười: “Trước đây khi vào nhà họ Đường, đã biết nơi này rất nguy hiểm tàn nhẫn! Nhà họ Đường có thể cho tôi hai mươi năm an toàn, cho dù tôi có mất đi đôi chân này cũng có sao?

Hễ làm người đều phải nghĩ thoáng một chút, đừng để trong lòng quá! Người sống một đời, khó tránh khỏi gặp nhiều đau khổ một chút, nhưng cũng chưa hẳn đã là chuyện xấu!”

Sống mũi Đường Ân cay cay, kiềm nén nước mắt.

“Đường Ân, nhà họ Đường nguy hiểm đáng sợ, cậu thật sự đã chuẩn bị kỹ càng chưa?”

Hồ Tùng ngẩng đầu lên hỏi.

“Đã làm xong rồi!” Đường Ân gật đầu, anh biết rõ cho dù còn chưa chuẩn bị kỹ càng, người của nhà họ Đường cũng sẽ không bỏ qua cho anh.

“Cũng được!” Hồ Tùng gật đầu: “Mấy năm gần đây, lão cũng không có gì cố chấp, chỉ có một điều duy nhất chính là đã từng làm mất mặt thầy giáo tôi một lần, ở bên kia bờ đại dương!”

Đường Ân lăng tai nghe, không dám mở.

miệng.

“Đường Ân, Hình Ý Quyền không thể để mất được, nếu thật sự có một ngày, cậu có thể giúp tôi lấy lại thứ năm đó ở bên kia đại dương, đừng nói là bây giờ đánh gãy hai chân, cho dù có mất cả tay chân, lão đây có chết cũng không tiếc!” Hồ Tùng chân thành nhìn Đường Ân.

Đường Ân sững sờ: “Là thứ gì vậy?”

“Là..” Hồ Tùng há miệng rồi lại thở dài: “Đến lúc đó cậu sẽ biết! Bây giờ lão đây hỏi cậu, cậu có bằng lòng gia nhập môn phái của tôi, tập luyện Hình Ý Quyền chính thống nhất hay không?”

Đường Ân không do dự chút nào, bịch một tiếng quỳ xuống.

Nếu lần này không có Hồ Tùng, chắc chắn Đường Ân đã chết ở trang viên Vân Đỉnh rồi. Ơn cứu mạng đã lớn hơn tất cả mọi thứ, hơn nữa Hồ Tùng còn truyền dạy võ thuật cho Đường Ân, càng mang đến cho Đường Ân lợi ích to lớn hơn nữa. Bất kể như thế nào, Đường Ân cũng sẽ không từ chối yêu cầu của Hồ Tùng.

“Được! Ha ha ha…” Hồ Tùng cười ha ha, râu tóc bay lên, hoàn toàn không giống như một người vừa mới bị thương nặng: “Đường Ân, hôm nay thầy nhận con làm học trò, con chính là người của Hồng Môn chúng ta…”

“Đường Ân cam lòng!” Đường Ân dập đầu, trên mặt lộ vẻ chân thành.

Hồ Tùng nhìn chằm chằm ánh mắt của Đường Ân, nhìn dáng vẻ của Đường Ân, mím môi cười khẽ.

Tốc độ phát triển và tư chất tự nhiên của Đường Ân thật ra đã vượt qua tầm hiểu biết của Hồ Tùng, đã giành được sự công nhận từ sâu trong đáy lòng ông cụ. Chẳng qua ngại thân phận Đường Ân, Hồ Tùng cũng không muốn áp đặt ân oán của mình lên người Đường Ân.

Nhưng Đường Ân lại không nghĩ như vậy, chẳng qua anh cảm thấy, ông cụ Hồ thật sự cảm thấy yêu thích bản thân mình từ Tận đáy lòng.

Hai người trò chuyện trong phòng rất lâu, mà Hồ Tùng lại chỉ dẫn cho Đường Ân mấy chuyện liên quan đến võ thuật, Đường Ân tùy ý cựa quậy, cảm thấy khi vận chuyển hơi thở đã trôi chảy hơn trước đây rất nhiều.

Rất lâu sau, Đường Ân mới đi ra khỏi phòng, đứng ở cửa ra vào im lặng trong khoảng thời gian thật dài.

Thật ra Đường Ân cũng không xa lạ gì với từ Hồng Môn này, chẳng qua không ngờ được trước đây Hồ Tùng đã từng là người của Hồng Môn.

“Đường Ân, phải chuẩn bị một chút, buổi tối còn phải đến bữa tiệc của tập đoàn Thượng Thanh!” Viên Chỉ Am đi tới, cung kính nói.

Đường Ân gật đầu: “Cho người bảo vệ nơi này kỹ càng, mấy hôm nữa vết thương của ông cụ Hồ ổn định, sẽ để ông cụ chuyển viện ra nước ngoài điều trị!”

“Ừ, tôi sẽ liên lạc!” Viên Chỉ Am khẽ nói.

Đường Ân quay đầu nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng thở dài, xoay người đi về phía tập đoàn Thượng Thanh.

Đi từ bây giờ thật sự cũng hơi sớm, có điều nếu quay lại trang viên thì lại thành ra quần áo rách rưới.

Mặc dù khi tham gia những bữa tiệc bình thường, mọi người có thân phận sang trọng đều phải đến muộn một chút, có điều Đường Ân cũng không ôm suy nghĩ đến dự tiệc. Lần này anh đến tập đoàn Thượng Thanh đơn giản là muốn thông qua bữa tiệc này nhìn xem Đường Diểu có thể có động tác gì hay không.

“Thông báo cho Tuyết Chủ, bảo cô ta triệu tập tất cả mọi người…” Đường Ân chỉnh sửa lại cổ áo.

“Được!” Viên Chỉ Am đáp lại.

Một tiếng sau, xe dừng lại bên ngoài quán rượu Dưỡng Vân An.

Đường Ân xuống xe, Viên Chỉ Am và Hạt Tử bước theo sau, ngẩng đầu liếc mắt nhìn quán rượu này, Đường Ân lắc đầu xoay.

người bước vào quán rượu Dưỡng Vân An.

Hai người đứng ngoài cửa, sau khi nhìn thấy Đường Ân đến, lập tức nói với bộ đàm: “Đến rồi! Đến rồi! Chuẩn bị…”