Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 284




Viên Chỉ Am kích động ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy Kỷ Du Du dắt Sầm Hạ đi lên cầu thang. Vội vàng cúi đầu lùi về sau một bước, ngay cả suy nghĩ muốn nhìn Kỷ Du Du cũng không có.

Đương nhiên Kỷ Du Du quen Viên Chỉ Am, lúc trước Viên Chỉ Am hãm hại cô ta, khiến quan hệ của cô và Đường.

Ân trở nên căng thẳng một trận. Nếu không có lời của Viên Chỉ Am, có lẽ cũng sẽ không có báu vật trấn tiệm trong tiệm đồ ngọc..

cúi âu xuống, ngược lại Kỷ Du Du cảm thấy hơi không quen, đỏ mặt cúi đầu, kéo Sầm Hạ đi vào trong phòng.

Sầm Hạ là trẻ con, cái gì cũng tò mò, sau khi nhìn thấy sofa bên trong thì chạy vội hai bước.

“Chậm thôi.” Kỷ Du Du vội vàng kêu một biết, ai ngờ lại bị Sầm Hạ kéo ngã trực tiếp bổ nhào về phía Viên Chỉ Am.

‘Viên Chi Am hoảng sợ vội vàng lùi bước, đáy lòng có chút tức giận.

“A..” Kỷ Du Du la lên một tiếng, cuối cùng bàn tay vẫn đẩy trúng người Viên Chỉ Am khiến cô ta lùi hai ba bước: “Xin lỗi! Xin lỗi!”

Người Viên Chỉ Am run lên ngẩng phắt đầu dậy, trong mắt lại có mấy phần kinh ngạc.

“Thật ngại quá, là tôi không cẩn thận!” Kỷ Du Du đỏ mặt giải thích.

Viên Chi Am hơi chấn động, không phải vì sự tức giận nơi đáy lòng, mà là vì cô ta lại có thể cảm giác được một sự khác thường đột nhiên xuất hiện ở sâu trong nội tâm.

Cảm giác này giống như đúc cảm giác Đường Ân đem lại cho cô ta, không có gì khác biệt cả.

“Xin lỗi! Xin lỗi!” Kỷ Du Du còn đang xin lỗi.

‘Viên Chi Am cố khống chế thân thể đang run rẩy: “Không sao! Cô Kỷ, lúc trước là lỗi của tôi, tôi..”

“Không sao đâu! Xin lỗi!” Kỷ Du Du kéo Sầm Hạ, vội vàng đi vào trong phòng.

‘Viên Chi Am còn định nói gì đó, lại thấy Kỷ Du Du đã đi vào phòng, vẻ mặt cô ta trở nên kỳ lạ. Đây là vì sợ Đường Ân, cho nên cũng sợ Kỷ Du Du sao? Nếu thật sự là thế, có lẽ sau này cô ta không thể nào đối mặt với Kỷ Du Du một cách bình thường được.

Viên Chỉ Am hít sâu một hơi, xoay người đi xuống cầu thang.

Dưới màn đêm, Đường Ân ôm kỷ Du Du trong lòng, hai người rụt người trên sofa theo dõi Chương trình trên tivi.

Tiểu Sầm Hạ đã ngủ rồi, hai người nằm ở đây chỉ là để giết thời gian thôi.

“Uống một ly không?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn Kỷ Du Du.

“Không uống!” Cô vội lắc đầu.

Một ngụm rượu mấy chục nghìn, cô cũng không muốn mắc mưu đâu.

Đường Ân mỉm cười: “Ngày mai anh kêu người dẫn em ra ngoài đi dạo nhé..”

“Ừm!” Kỷ Du Du nhẹ nhàng đồng ý.

Ánh mắt Đường Ân trở nên trống rỗng, từ từ nhắm hai mắt lại.

Sáng sớm hôm sau đã là ngày thứ ba trong thời gian Đường Ân đưa ra.

Hôm nay, tất cả mọi ánh mắt của Thượng Hải đều nhìn Về phía nhà họ Đoàn và nhà họ Doãn. Lúc trước Đường.

Ân mạnh mẽ như vậy, ai cũng không biết hai nhà này sẽ đối phó thế nào.

Nếu chuyện này đặt trên người mình, có lẽ cũng không dễ giải quyết, cho nên đều muốn xem bọn họ giải quyết ra SaO.

Từ buổi sáng đến buổi tối, cả thự Vân Đỉnh im lặng lạ thường, giống như không có chút tiếng động nào vậy.

Bầu không khí thế này khiến người ta hơi áp lực.

Sau khi trời gần tối Đỉnh: “Tứ Nương đến ri lồ Tùng đi vào trong biệt thự Vân Đường Ân vui vẻ, vội vàng đi ra ngoài biệt thự, lúc đến cửa biệt thự thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ đen.

Người phụ nữ này khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, khoé mắt có chút nếp nhăn, nhưng vẫn còn mang dáng vẻ thướt tha.

“Tiểu Đường Ân..” Trang Tứ Nương vươn một bàn tay sờ đầu Đường Ân: “Trưởng thành rồi? Đầu còn cao hơn dì nữa?”

“Đâu có đâu có..” Đường. Ân cười dịu dàng, dáng vẻ cục cưng ngoan ngoãn.

Anh có ấn tượng với người phụ nữ này, lúc mình còn nhỏ cũng là những nữ vệ sĩ này bế chăm.

Cách biệt thự Vân Đỉnh mười dặm, một chiếc Lamborghini phong cách dừng lại.

Đoàn Cẩm Trình đi ra từ bên trong, nét mặt lạnh lẽo: “Hôm nay sẽ để cô xem một trò hay nhé?”

Doãn Ngưng Phù mặc váy màu đen, phác hoạ dáng người cực kỳ hoàn mỹ, kéo cửa xe ra bước xuống: “Xem cái gì? Xem cái ngạc nhiên mà anh nói à?”

“Đương nhiên..” Đoàn Cẩm Trình cười ha hả.

“Ngạc nhiên gì?” Doãn Ngưng Phù lạnh lùng hỏi.

“Ngạc nhiên, đương nhiên phải từ từ thưởng thức rồi..”

Đoàn Cẩm Trình cười ha hả kéo Doãn Ngưng Phù qua.

Cô ta nghiến răng, lạnh lùng nói: “Đoàn Cẩm Trình, anh muốn làm gì? Chẳng lẽ không xem thử đây là đâu sao?”

Đoàn Cẩm Trình bóp cổ cô ta: “Con mẹ nó, bớt trinh tiết liệt nữ trước mặt ông đây, không phải lần trước cô rất thích à? Sao hả? Bây giờ chưa tới hai ngày mà cô đã quên cảm giác đó rồi sao?”

“Anh bớt nói hươu nói vượn ở đây đi!” Doãn Ngưng Phù giấy dụa hai cái nhưng không tránh ra được.

“Ông đây nói hươu nói vượn?” Đoàn Cẩm Trình liếm khoé miệng, đã đè Doãn Ngưng Phù trên xe, thân dưới gần như dán lên người cô ta: “Đã quên lần trước cô kêu lớn tiếng đến mức nào rồi sao?”

Dứt lời, một bàn tay của Đoàn Cẩm Trình đã chạm vào.

góc váy, sau đó đột nhiên xé rách váy.

Doãn Ngưng Phù giận dữ, nhưng lại không thể thoát được, tính tình cô ta vốn kiêu ngạo khiến cô ta không thể nào chấp nhận làm loại chuyện kia với một người đàn ông ở nơi hoang vu dã ngoại thế này được.

“Đoàn Cẩm Trình…”

Cái tay bóp cổ cô của Đoàn Cẩm Trình chợt dùng sức, một bàn tay khác đã thò vào trong.

Sắc mặt Doãn Ngưng Phù thay đổi, nhưng ngay lúc này trong lòng lại chỉ có thể cố hết sức tự an ủi mình. Nói thế nào Đoàn Cẩm Trình cũng coi như nhân vật số một, còn là cậu chủ đứng đầu Thượng Hải, mặc dù mình bị anh ta làm gì cũng không tính là có hại.

Trong đầu Doãn Ngưng Phù nghĩ vậy, Đoàn Cẩm Trình càng làm bậy hơn, cười ha hả đè Doãn Ngưng Phù bắt đầu phát tiết ở nơi hoang vắng này.

“Trò hay sắp bắt đầu rồi..”

Đoàn Cẩm Trình nhếch miệng cười, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, cả biệt thự Vân Đỉnh bốc lên một luồng khói, ngọn lửa cưồn cuộn hừng hực cháy lên năm sáu mét.

“Đây..” Doãn Ngưng Phù trợn to mắt khó tin nhìn cảnh này. Mặc dù Đoàn Cẩm Trình đang làm những chuyện kia trên người cô ta, nhưng trong chốc lát cô ta đều mất hết cảm giác.

“Ha ha ha..” Đoàn Cẩm Trình cười điên cuồng: “Sao hả?

Xin lỗi? Xin lỗi cái mẹ nó? Nó cũng xứng sao? Ha ha ha…

Còn không phải cũng chết cháy trong đó như một con rệp ư? Nhà họ Đường? Nhà họ Đường thì thế nào? Nhà họ Đường chỉ là một đám chó thôi, nếu ông đây sinh ra sớm mấy chục năm còn có chuyện của nhà họ Đường ư?

Sắc mặt Doãn Ngưng Phù lúc đỏ lúc trắng, đầu óc trống.

rỗng, mấy ngày nay cô ta đã biết không ít chuyện của nhà họ Đường từ chỗ Doãn Duệ Hàn. Cô ta thật sự không thể tưởng tượng được một cậu chủ của nhà họ Đường lại có thể chết đi như thế?