Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 276




Người ở đây nghe thấy mấy câu nói đó, sắc mặt đều hơi thay đổi.

Kỷ Việt Sam từ thủ đô đến, không hiểu rõ chuyện của Ma Đô cho lắm, lại càng không hiểu rõ chuyện của thành phố Giang. Trong hoàn cảnh này nói ra những lời như vậy, khó tránh cho người ta cảm thấy có chút vấn đề, nhất là khi đối mặt với Đường Ân.

Những chuyện mà Đường Ân làm tối hôm qua ở khách sạn Đưỡng Vân AI ững ngườiở đây đều biết cả. Lúc này Kỷ Việt Sam mở miệng, khiến cho sắc mặt của những người này thay đổi liên tục, tất cả đều đổ mồ hôi lạnh.

Mọi người không mở miệng, nhưng đều căng mắt căng tai nghe ngóng xung quanh, muốn biết Đường Ân sẽ xử lý chuyện này thế nào. Nhất là hai anh em Điền Vĩ và Điền Nhụy, bọn họ biết Đường Ân là khách quý, Kỷ Việt Sam cũng là khách quý.

“Anh Kỷ, anh Đường thật sự là khách quý mà tôi mời đến!” Điền Chấn Trung cười gượng, bộ dạng dè dặt hơn mấy phần: “Trong ngành đầu tư ở thành phố Giang, anh Đường tuyệt đối là số một số hai…”

“Ồ? Thành phố Giang sao?” Kỷ Việt Sam cười nhạt một tiếng: “Thành phố Giang có công ty đầu tư nào lợi hại sao? Không phải ông định nói với tôi, anh Đường này là người của Đầu tư Kim Dung đấy chứ? Ngoại trừ Đầu tư Kim Dung ra, tôi thật sự không nghĩ ra thành phố Giang còn có công ty đầu tư nào ra hồn! Có điều tôi nghe nói, Đầu tư Kim Dung bị Bùi Hạc cướp đi rồi, cũng không có liên quan gì đến anh Đường này đấy chứ?”

Giọng nói của Điền Chấn Trung chậm lại, không dám nói tiếp nữa.

Khóe miệng Đường Ân lộ ra vẻ cân nhắc: “Tổng giám đốc Điền, anh Kỷ này nói tôi nên lễ phép với ông, ông cần tôi lễ phép với ông sao?”

Sắc mặt Điền Chấn Trung thay đổi liên tục, cười gượng hai tiếng, vội vàng nói: “Không cần! Không cần!”

“Tổng giám đốc Điền, sao ông có thể như vậy chứ?” Kỷ ‘Việt Sam nổi giận, vừa nãy mình vẫn luôn giúp đỡ Điền Chấn Trung, nhưng tại sao Điền Chấn Trung này lại thay đổi trong nháy mắt như vậy?

Điền Chấn Trung cười gượng: ‘Anh Kỷ, anh ngồi trước đi… Anh ngồi trước đi…”

“Bắt chó đi cày!” Đường Ân cười lạnh, xoay người đi vào trong trang viên.

Kỷ Việt Sam tức giận, hung dữ trợn mắt lườm về phía Đường Ân, quay đầu nhìn Điền Chấn Trung vẫn còn đang suy nghĩ: “Tổng giám đốc Điền, nếu bữa tiệc của ông đều là loại người như vậy, vậy họ Kỷ tôi không đến cũng được!”

Sắc mặt Điền Chấn Trung cũng hơi khó chịu: “Anh Kỷ, tôi cầu xin anh, chuyện này để tôi đi xử lý, tôi cam đoan sẽ giải thích rõ ràng với anh!”

“Hừ!” Kỷ Việt Sam cười lạnh một tiếng.

Điền Chấn Trung lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy nhọc lòng.

Trong thời gian gần đây, ông ta vẫn luôn tìm đường ra cho tập đoàn Thượng Thanh, ban đầu khi những chuyện xảy ra ở thành phố Giang được truyền đến đây, Điền Chấn Trung đã bắt đầu nghĩ đến việc xin thủ đô giúp đỡ, Kỷ Việt Sam này cũng được nhờ cậy mà đến. Nghe nói nhà họ Kỷ cũng có chút khả năng ở thủ đô, nếu không cũng sẽ không được Điền Chấn Trung nhìn trúng. Ai ngờ được hôm nay lại xuất hiện chuyện như vậy chứ?

Đây chính là chỗ hỏng của khe hở sống còn, hai ông lớn tranh chấp, ông ta không dám làm mất lòng bên nào cả.

Điền Vĩ âm thầm nắm chặt tay, sắc mặt u ám liếc mắt nhìn Đường Ân, lại nhìn sang Kỷ Việt Sam, chỉ có thể cúi đầu giữ im lặng.

“Anh Kỷ, anh ngồi trước đi, tôi đi một lát sẽ quay lại…”

Điền Chấn Trung nói, vội vàng đuổi theo Đường Ân.

Đường Ân đi cũng không nhanh, còn chưa đi vào bên trong, đã nghe thấy tiếng bước chân của Điền Chấn Trung sau lưng, lúc này mới dừng lại.

“Cậu Đường…”

Đường Ân quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Điền Chấn Trung, cực kỳ lạnh lùng.

Điền Chấn Trung bị nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cũng hơi bối rối, kiên trì nói: “Cậu Đường, chuyện này là vấn đề của tôi… Hôm nay khi mời cậu đến đây, tôi đã nghĩ muốn nhờ vào khí thế của cậu…”

“Nếu tôi không đến, chưa chắc ông đã có thể mượn được khí thế của tôi!” Đường Ân lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng nói: “Tôi cho ông khí thế, như vậy ông có thể cho tôi cái gì hả?”

Điền Chấn Trung do dự một lát: u Đường, tôi muốn hỏi một câu, nếu hai ngày sau nhà họ Đoàn và nhà họ Doãn không có ai đến xin lỗi, cậu sẽ làm thế nào?”

Đường Ân mặt mũi tối sầm, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo.

“Nếu hai ngày sau, người của nhà họ Đoàn và nhà họ.

Doãn đến xin lỗi, như vậy chuyện tôi mượn khí thế của cậu, tôi sẽ báo đáp tương ứng! Nếu hai ngày sau, người nhà họ Đoàn và nhà họ Doãn không đến xin lỗi, vậy thì để cho tập đoàn Thượng Thanh của tôi, làm một con chó đứng trước mặt cậu, cam đoan cắn xuống một miếng thịt từ nhà họ Doãn bọn họ!” Điền Chấn Trung hơi cúi đầu.

Đường Ân gật đầu: “Cũng được!”

Điền Chấn Trung thở phào nhẹ nhõm, nếu Đường Ân đã đến đây, cũng đã nghĩ đến chuyện mình mượn khí thế.

Nếu đã có thể đến đây, đã thể hiện được chuyện này còn có thể bàn bạc được, trước đó bày ra bộ dạng đó, cùng lắm cũng chỉ muốn cược một lần. Cược không sao cả, chỉ cần có thể lấy được lợi ích cho tập đoàn Thượng.

Thanh, cho dù có quỳ xuống trước mặt Đường Ân, Điền Chấn Trung cũng sẽ không để ý.

“Tôi còn có việc, đi trước đây!” Đường Ân quay đầu liếc mắt nhìn Điền Chấn Trung, xoay người đi ra ngoài. Đến đây một chuyến, chẳng qua chỉ để cho người ngoài nhìn thôi, về phần giữa hai người nói cái gì, thật ra cũng không quan trọng.

Khi đi ngang qua sảnh trước của trang viên, Kỷ Việt Sam ngẩng đầu lên quét mắt nhìn Đường Ân rồi cười lạnh, không mở miệng nói gì nữa.

Đường Ân cũng không thèm để ý, xoay người đi ra ngoài cửa, dưới sự đưa tiễn của Điền Chấn Trung rồi bước lên xế Sau khi Đường Ân rời đi, người trong toàn bộ trai dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Kỷ bật cười thành tiếng, trên mặt lộ ra vẻ chế giễu: hiện đủ rồi sao? Cũng không biết mình có bản lĩnh lớn đến như vậy hay không?”

Mấy người xung quanh đều im lặng, không nói thêm gì.

Điền Vĩ cắn răng, ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Kỷ Việt Sam, lặng lẽ đến gần: “Anh Kỷ có lẽ không biết, vị này thật ra cũng chẳng có mấy bản lĩnh, hoàn toàn dựa vào trong nhà có mấy đồng tiền mà thôi…

“Ồ?” Kỷ Việt Sam nhếch miệng cười chế giễu: “Có thời gian nói chuyện với tôi một lát không!”

“Được, không thành vấn đề!” Điền Vĩ năm chặt nắm tay.

“Đến Ám Các!” Đường Ân ngồi lên xe, mở miệng nói luôn.

“Được!” Nghiêm Ngũ khom người hành lễ.

Đường Ân hơi xoa mi tâm. Thời gian ba ngày, không biết nhà họ Đoàn và nhà họ Doãn bây giờ chuẩn bị thế nào?

Nếu không đến, Ma Đô này sẽ lật trời mất!

Đoàn xe đi thẳng vào Ma Đô, rêu rao đi vào trung tâm thành phố.

Nghiêm Ngũ chỉ huy đoàn xe, đi vào một bãi đậu xe dưới đất bình thường, sau đó từ một cửa ra khác mở ra ngoài.

Trong lúc này, Đường Ân đã dẫn theo Viên Chi Am và Hạt Tử rời khỏi đoàn xe vừa nãy, lái một chiếc xe khác rẽ vào một cửa ra vào khác.

Viên Chỉ Am và Hạt Tử đều không rõ Đường Ân định làm gì, chỉ biết Đường Ân đến đây, giống như có mục đích gì đó rất đặc biệt.

Lái xe được hai mươi phút, Đường Ân mới từ trên xe bước xuống, kéo cửa ngầm ẩn giấu trong một ngõ hẻm khác ra.

Sau cửa ngầm là một lối đi rất dài.

Đường Ân đi dọc theo lối đi, dưới chân vang lên tiếng bước chân văng vắng, đi thẳng mấy chục mét mới dừng bước, đẩy một cánh cửa ra.

Ánh đèn chói mắt, khiến Đường Ân hơi híp mắt lại, sau đó ánh mắt nhìn vào một cô gái ngồi trên xe lăn trong phòng.