Chủ nhiệm Trương sợ đến mức rụt cổ lại, cuối cùng cũng không dám lên tiếng nữa, trực tiếp trốn thẳng vào thang máy.
Xuống tầng rồi lái xe đi thẳng đến đại học thành phố Giang Thời gian này là ngày khai giảng của đại học thành phố Giang, Trương Hồng Tụ biết rõ Kỷ Du Du đang ở cửa trường học, làm công tác chào đón sinh viên mới sế “
Xe vừa lái đến cửa đại học thành phố Glang, từ rất xa đã nhìn thấy Kỷ Du Duy đường như đang mất hồn ngồi trên ghế dài. Bên cạnh kỷ Du Du, không phải là bạn trai của Kỷ Du Du – Đường Ân đó sao?
Trương Hồng Tụ nhìn gương mặt Kỷ Du Du, tức giận trong lòng đột ngột dâng cao, nếu không phải vì Kỷ Du Du, làm sao hôm nay chị ta phải chịu đựng sỉ nhục như vậy chứ?
‘Đều do đồ đê tiện này, nếu không ở Giáo dục Hoäng Hồng, làm gì có ai dám chọc giận mình chứ? Hôm nay bị Thôi Hữu Bằng làm mất mặt trước hơn bảy mươi người, tức giận đánh đập mình, mình còn chút mặt mũi nào không chứ?
Nghĩ đến đây, Trương Hồng Tụ lại tức giận nghiến răng, có điều bây giờ người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chị ta vẫn còn nhớ rõ việc mà Thôi Hữu Bằng bảo chị ta làm.
Sửa sang tâm trạng một lát, Trương Hồng Tụ vất vả lắm mới bình phục lại được, xoay người đi về phía Kỷ Du Du, sắc mặt lại cố tình lạnh đi mấy phần. Dưới cái nhìn của chị ta, mình tự đến cửa cầu xin như vậy, chắc chắn Kỷ Du Du phải đe dọa mình, còn không bằng giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, trở thành một loại bố thí với Kỷ Du Du, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Trong lòng có suy nghĩ như vậy, chủ nhiệm Trương gương mặt lạnh lùng: “Kỷ Du Du, vừa nãy tôi đã suy nghĩ cẩn thận, công việc này có lẽ cực kỳ quan trọng với cô!
Tôi cũng không đành lòng để cô bị đói rét, đợi lát nữa dọn dẹp một chút, đến công ty với tôi một lát!”
Vừa nói dứt lời, Trương Hồng Tụ nhìn thấy Đường Ân ngẩng đầu lên. Không biết có phải là ảo giác hay không, chị ta cảm thấy trong mắt Đường Ân lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
“Kỷ… Kỷ Du Du… Tôi đang nói chuyện với cô đấy!” Chủ nhiệm Trương cố gắng không nhìn sang Đường Ân, đưa mắt nhìn sang Kỷ Du Du.
Kỷ Du Du ngẩn người, vành mắt ửng đỏ, cúi đầu không nói gì.
Trong lòng chủ nhiệm Trương hơi tức giận: “Kỷ Du Du, cô đã nghĩ kỹ chưa đấy, nếu cô đánh mất công việc này, sau này cô còn bước vào xã hội thế nào chứ? Cô lấy cái gì kiếm cơm chứ?”
“Tốt nhất cô nên rời đi đi!” Một tay Đường Ân nắm chặt cổ tay Kỷ Du Du, ánh mắt híp lại.
Chủ nhiệm Trương sửng sốt một lát, tức giận nói: ‘Anh định làm gì?”
Đường Ân đột ngột đứng dậy, nắm chặt nắm tay, vừa nãy khi Kỷ Du Du quay lại, sắc mặt cũng không ổn lắm. Mặc dù Đường Ân không hỏi thẳng để hiểu được rõ ràng, nhưng cũng có thể hiểu được đại khái đã xảy ra chuyện gì. Thời gian này Đường Ân nhìn thấy tận mắt những cố gắng của Kỷ Du Du, Đường Ân không hiểu người của Giáo dục Hoằng Hồng rốt cuộc suy nghĩ thế nào, lại đuổi một nhân viên như Kỷ Du Du đi?
“Kỷ Du Du, cô suy nghĩ kỹ đi… Cô vừa mới tốt nghiệp không có kinh nghiệm công tác, cũng không có thu nhập gì…” Chủ nhiệm Trương mở miệng khuyên bảo nói.
Đường Ân bước lên một bước, nhưng lại bị Kỷ Du Du ngăn lại: “Đường Ân, chúng ta đi thôi!”
Đường Ân nhìn chằm chằm chủ nhiệm Trương, tức giận từ tận đáy lòng không có cách nào trút hết ra ngoài, mà chủ nhiệm Trương nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Đường Ân, trong đầu giống như trống rông. Ánh mắt này quá đáng sợ, khiến chị ta không dám nhìn thẳng. Mãi đến khi Đường Ân và Kỷ Du Du đi xa, chủ nhiệm Trương mới tỉnh táo lại, mà đúng lúc này, chuông điện thoại của chủ nhiệm Trương đã vang lên.
Chủ nhiệm Trương vội vàng nghe máy, bên trong vang lên giọng nói chất vấn của Thôi Hữu Băng: “Sao rồi? Đã mời được Kỷ Du Du về chưa?”
“Tổng giám đốc Thôi, Kỷ Du Du không biết suy nghĩ, không muốn quay về!” Chủ nhiệm Trương lập tức giả vờ đáng thương: “Cô ta còn nói, cô ta hoàn toàn không hiếm lạ gì công ty rách nát của chúng ta, cô ta nói ông không có não, bảo tôi cút được bao xa thì cứ cút thật xa đi!
“Vậy sao… Thôi Hữu Bằng khẽ thở dài một tiếng.
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy!” Trương Hồng Tụ vội vàng nói.
“Ừ, vậy được, tôi biết rồi! Cô quay về tổng kết tiền lương đi, ngày mai không cần đến nữa!” Thôi Hữu Bằng kiềm chế lửa giận, cười lạnh nói: “Trương Hồng Tụ, cô ở dưới †ay tôi nhiều năm như vậy, thật sự cho rằng tôi không biết tính cách cô thế nào sao? Châm ngòi rắc rối, cáo mượn oai hùm, loại chuyện này cô làm còn thuần thục hơn cả ăn cơm rồi, còn định giả vờ trước mặt tôi sao?”
“Tổng giám đốc Thôi… Tổng giám đốc Thôi, ông hãy nghe tôi nói đã, tôi nhất định sẽ khiến cho Kỷ Du Du quay lại… Trương Hồng Tụ sợ hãi, còn định giải thích thêm hai câu, nhưng mà Thôi Hữu Bằng đã cúp điện thoại.
Trương Hồng Tụ đặt mông ngồi phịch xuống ghế, ôm mặt bật khóc. Chị ta biết mình chỉ còn cách một bước cuối cùng là đến lúc bị sa thải, nếu Kỷ Du Du thật sự không đến công ty, công việc của chị ta sẽ xong đời!
Không được!
Mềm cứng đều phải làm…
Trương Hồng Tụ ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn chạy về phía Kỷ Du Du và Đường Ân vừa rời đi. Nếu không thể đưa được Kỷ Du Du về, cuộc sống sau này của chị ta sẽ biến thành ác mộng mất.
“Kỷ Du Du… Cô yên tâm đi, sau khi quay về công ty, tôi sẽ nói giúp cô mấy câu hay ho, để cô mau thăng chức!”
Trương Hồng Tụ nhìn bóng lưng Đường Ân và Kỷ Du Du, vội vàng lớn tiếng nói: “Bây giờ cô vừa mới tốt nghiệp, có muốn cuộc sống như của tôi không? Có muốn sống rong căn phòng rộng không? Có muốn lái chiếc xe như: †ôi không? Miễn là cô quay về công ty với tôi, không đến mấy năm là cô có thể làm được rồi…”
Đường Ân quay đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Hồng Tụ, xoay người lấy chìa khóa xe ra.
BÍp bíp…
Cửa xe Ferrari F12 mở ra, Đường Ân đỡ Kỷ Du Du ngồi vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Trương Hồng Tụ. ngôn tình tổng tài
Trương Hồng Tụ lập tức nhìn đến ngây người, khiếp sợ đứng tại chỗ: “Đây… Đây là xe của anh sao?”
Đường Ân lườm chị ta một cái, xoay người ngồi lên ghế lái, chiếc xe thể thao màu đỏ lập tức gầm lên, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc: “Về công ty của cô? Có phải đầu óc cô có vấn đề không? Sống trong căn phòng rộng như cô vừa nói sao? Lái chiếc xe giống như cô sao? Cuộc sống của chúng tôi bây giờ đang tốt đẹp như vậy, tại sao lại phải hạ thấp mình thành cuộc sống của cô?”
“Không thể nào… Không phải anh điều kiện không tốt sao? Không phải anh chỉ đang thuê phòng ở sao? Làm sao anh có thể có chiếc xe như vậy được chứ?” Trương Hồng Tụ nhìn xe của Đường Ân, cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.
Đường Ân cười lạnh một tiếng: “Đừng tự coi bản thân mình quá hoàn mỹ, cũng đừng nghĩ người khác quá kém cỏi… Chỗ đáng kiêu ngạo của cô, có lẽ trong mắt người khác chẳng đáng một đồng nào!”
“Sao lại như vậy được chứ… Thân thể Trương Hồng Tụ gần như mềm nhữn, suýt nữa ngã xuống mặt đất.
“Thứ não tàn!” Đường Ân giẫm chân ga, lái ra ngoài trường học.
Hai mắt chủ n Trương đâm lệ nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, nước mắt không ngừng chảy xuống, những thứ đáng kiêu ngạo và khoác lác nhất của chị ta, trong mắt người khác thật sự chẳng là cái thá gì cả!
Giờ phút này, hối hận vô tận tràn ngập trong lòng Trương Hồng Tụ, chị ta biết rõ Kỷ Du Du thật ra là một người rất dễ nói chuyện. Nếu vừa nấy chị ta chịu hạ thấp mình, cầu xin Kỷ Du Du tử tế, có lẽ chuyện này còn có cơ hội xoay chuyển, nhưng tại sao lại cứ phải vênh váo như vậy? Đứng trước một người giàu có không gì sánh bằng, nói mấy câu khoe của, đầu óc mình bị lừa đá sao? Nếu không như thế, làm sao xảy ra chuyện như vậy được chứ?
Trương Hồng Tụ oa một tiếng gào lên khóc, lại cảm thấy mình thật nực cười.
Đường Ân rời khỏi đại học thành phố Giang, đạp chân ga lái xe về nhà.
Đối với thái độ của Trương Hồng Tụ, Đường Ân vẫn luôn cảm thấy rất buồn cười, cũng chẳng có suy nghĩ muốn Tìm hiểu.
Xe vừa dừng lại, điện thoại đã vang lên.
Đường Ân nhận điện thoại, giọng nói của Bùi Hạc vang lên bên trong: “Cậu chủ… Xảy ra chuyện rồi! Đinh Huyên bị người ta đánh gãy tay chân ở Ma Đô, vừa mới được cứu về, bây giờ đang ở bệnh viện…”
“Anh nói cái gì?” Con ngươi Đường Ân co rút dữ dội.
“Thật xin lỗi, do tôi không ngờ đến…” Giọng nói của Bùi Hạc lộ ra vẻ khô khốc.
“Tôi sẽ đến ngay… Đường Ân nghiến răng, đưa Kỷ Du Du Về nhà, lái xe gần như rít gào lao về phía bệnh viện.
Hai mươi phút sau, Đường Ân nhìn thấy Đinh Huyên trong bệnh viện, trái tim như bước vào hầm băng.