Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 264




“Tiểu Đường, cháu cũng ở đây sao?” Sau khi nhìn thấy.

Đường Ân, ánh mắt bà Thẩm lập tức sáng lên: “Nếu biết thế từ trước thì thím đã chẳng đến đây rồi, đoạn đường này giày vò thím quá rồi…”

“Bà Thẩm, sao thím lại đến đây?” Đường Ân bước nhanh đến.

Bà Thẩm bĩu môi: “Nhập học cho con!”

“Nhập hợc sao?” Đường Ân dõi mắt’nhìn sang Thẩm ` Như Hinh, cảm thấy khóe miệng không kiềm được có giật.

“Sao hả? Không được à?” Thẩm Như Hinh cảm thấy mình bị Đường Ân nhìn khinh bị, vội vàng quật cường nói: “Tôi giải ngũ khỏi quân đội, đương nhiên có thể đến đây học đại học rồi, anh cho rắng chỉ có anh có thể thi đỗ trường này, tôi thi không đỗ được sao?”

“Không có… Đường Ân hơi xấu hổ: “Nơi làm thủ tục nhập học ở bên trong, thím đi theo cháu một lát!”

“Được!” Bà Thẩm đi vào, vừa cảm ơn vừa nói: “Hôm nay.

Hàn Lâm đã tỉnh dậy rồi, thân thể cũng khôi phục rất tốt, ngoại trừ việc còn hơi suy yếu một chút ra thì không còn bất kỳ vấn đề gì nữa rồi! Thím còn phải cảm ơn cháu, nếu không thật sự sẽ xảy ra chuyện không may rồi!”

“Thím nói gì vậy! Thật ra cháu cũng chẳng làm gì cả, sức khỏe Hàn Lâm có thể khôi phục lại cũng là một chuyện rất tốt với đất nước chúng ta!” Đường Ân mỉm cười, dẫn ‘theo bà Thẩm và Thẩm Như Hinh, nhanh chóng làm thủ tục nhập học.

Sau khi giải quyết ổn thỏa mọi việc, Đường Ân mới dẫn bà Thẩm ra cửa trường học.

“Khi nào có thời gian đến nhà thím làm khách nhé, thím nấu món ngon cho cháu ăn!” Bà Thẩm thân thiết kéo cổ tay Đường Ấn.

“Được ạ!” Đường Ân mỉm cười gật đầu đồng ý.

Sau khi tiễn bà Thẩm đi, Đường Ân vẫn đứng ở cổng trường học như trước, nghiêng đầu nhìn Thẩm Như Hinh.

Thẩm Như Hinh cởi bỏ quân phục, toàn thân trở nên mềm mại hơn rất nhiều, nhất là vì cô ta quanh năm rèn luyện, Đường Ân luôn luôn cảm giác được một lưồng sức mạnh bùng nổ từ phía cô gái này. Đôi chân dài quyến rũ, thẳng tắp mà mạnh mẽ, lực bật nhảy cũng phải rất khá.

“Bây giờ cô hẳn lên quay về ký túc xá của mình, sau đó chuẩn bị một số đồ dùng sinh hoạt của cô!”

“Mang hết rồi!” Thẩm Như Hinh hơi vênh mặt lên, đi nhiên bước đến bên cạnh Đường Ân, nói khẽ dò hỏi: “Đường Ân, có phải anh biết nội lực không?”

Đường Ân hơi sững sờ rồi nhướng mày.

“Dựa theo hiểu biết của tôi, ít nhất phải có võ công bên ngoài bảy tám năm mới có thể tạo thành nội lực trong người, mà bây giờ cậu chỉ mới hơn hai mươi tuổi, cho dù đã luyện võ từ nhỏ chăng nữa, tỷ lệ thành công cũng chưa chắc đã cao đến như vậy…” Thẩm Như Hinh cười, liếc mắt nhìn Đường Ân.

Đường Ân nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi!”

“Có gì đặc biệt hơn người chứ!” Thẩm Như Hinh bĩu môi.

Đường Ân không thèm để ý đến cô ta, xoay người đi về phía xa xa, sau khi nhìn lướt qua một vòng trong đám người, thế mà lại không phát hiện thấy bóng dáng Kỷ Du Du.

Lúc trưa vẫn còn có thể nhìn thấy Kỷ Du Du xuất hiện, thế mà buổi chiều lại không nhìn thấy một lần nữa.

Lúc này, Kỷ Du Du đang từ nơi nhập học bước ra.

Vừa mới đón một nữ sinh viên từ nơi khác vào nhập học, Kỷ Du Du vừa mới giúp cô ấy làm thủ tục nhập học xong, sau đó dẫn cô ấy đến ký túc xá được phân chia.

Reng reng reng…

Chuông điện thoại vang lên.

Kỷ Du Du nghe điện thoại, bên trong vang lên giọng nói có phần lạnh nhạt của chủ nhiệm Trương: “Kỷ Du Du, bản báo cáo lần trước cô đưa cho tôi, tôi bảo cô bổ sung vào, cô bổ sung thế nào? Nếu có thể thì lát nữa chụp tấm ảnh gửi đến điện thoại di động của tôi đi!”

“Hả?” Kỷ Du Du ngẩn ra, hơi hốt hoảng nói: “Chủ nhiệm Trương, không phải đã nói từ trước rồi sao, hôm nay em khai giảng nên xin phép nghỉ, tối ngày kia em sẽ gửi báo cáo kia lên bàn làm việc của chị!”

“Tôi cần ngay bây giờ, cô lập tức sửa đi!” Chủ nhiệm Trương bình tĩnh nói.

“Bây giờ sao?” Kỷ Du Du có phần gấp đến mức giậm chân: “Bây giờ em đang đón tiếp sinh viên mới ở trường học, thật sự không có thời gian…”

“Nếu nửa tiếng nữa mà tôi không nhận được báo cáo kia, ngày kia cô cũng không cần đến nữa! Thật sự cho rằng mình là ai chứ? Bảo cô làm chút việc thôi mà vất vả vậy sao? Nếu ai ở công ty cũng có suy nghĩ như cô thì làm sao còn phát triển được nữa?” Chủ nhiệm Trương lạnh lùng nói một câu, lập tức cúp điện thoại.

Bên cạnh chủ nhiệm Trương, Dương Tĩnh Điềm gương mặt đỏ bừng, vẫn luôn cúi đầu không dám nói câu nào.

Chủ nhiệm Trương cười dịu dàng, nói: “Đừng sợ, có chị Trương ở đây, không ai có thể làm gì được em! Đợi Kỷ Du Du tổng kết xong, chị sẽ cho em xem trước, tổng giám đốc Thôi chắc chắn sẽ không nghỉ ngờ gì đâu!”

“Nhưng mà… Dương Tĩnh Điềm vẫn hơi bối rối.

“Sợ cái gì?’ Chủ nhiệm Trương quát lớn một câu, sau đó lại nhẹ nhàng an ‘Yên tâm đi, tổng giám đốc Thôi không nghỉ ngờ gì đâu, chẳng qua tạm thời em vẫn phải thể hiện một chút, lát nữa chị và em cùng đi, chắc chắn có thể qua cửa trót lọt!”

“Ừ, được!” Dương Tĩnh Điềm chỉ có thể đè nén chút băn khoăn trong tận đáy lòng.

Hai người này đang lén lút âm mưu nên đánh cắp báo cáo của Kỷ Du Du như thế nào, còn trong lòng Kỷ Du Du lại đang cực kỳ ấm ức. Trong nửa tiếng đồng hồ làm sao có thể hoàn thành một bản báo cáo được chứ? Nếu dựa theo trình tự và thời gian bình thường, bản báo cáo này cũng phải mất thời gian ít nhất hai ngày. Mặc dù trước đó đã viết được một ít rồi, nhưng mà chỉ có một số khái niệm mơ hồ thôi, hoàn toàn không có cách nào viết ra được thứ mà chủ nhiệm Trương muốn trong vòng nửa tiếng đồng hồ.

“Đàn chị?”

Nữ sinh viên sau lưng nhìn Kỷ Du Du đứng ngẩn ra, theo bản năng gọi một câu.

Kỷ Du Du tỉnh táo lại, vội vàng cúi đầu: “Ngại quá, chị mất tập trung một lát, bây giờ dẫn em đến ký túc xá nhé!”

“Được thôi!” Trên mặt sinh viên mới lộ ra vẻ vui mừng.

Kỷ Du Du vội vàng bước nhanh hơn, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía ký túc xá của nữ sinh viên. Sau khi dẫn sinh viên đại học năm nhất này đến ký túc xá xong, vội vàng quay về phòng học, rút giấy bút ra, bắt đầu nhanh chóng viết báo cáo.

Có quá nhiều luận điểm, hơn nữa cũng có rất nhiều vấn đề phải trình bày, trong chốc lát thật sự không thể viết ra được.

Kỷ Du Du chỉ có thể ép mình tăng tốc độ nhanh hơn nữa, hy vọng có thể không làm lỡ thời gian của chủ nhiệm Trương.

“Kỷ Du Du? Cô giáo gọi cô đi xuống…” Ngoài cửa, một bạn học nam gọi một câu.

“Hả? À, được…” Kỷ Du Du cất giấy đi, thấp thỏm chạy ra ngoài phòng học.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở Giáo dục Hoằng Hồng phía xa, sắc mặt Trương Hồng Tụ càng lúc càng nặng nề.

Đã gần nửa tiếng rồi, Kỷ Du Du vẫn chưa gửi báo cáo.

đến, điều này khiến Trương Hồng Tụ không yên lòng đứng dậy. Lúc này, Dương Tĩnh Điềm sắc mặt trắng bệch, đứng bên cạnh cúi đầu, hoàn toàn không dám nói câu nào.

“Cô ta định làm phản à!” Chủ nhiệm Trương tức giận cầm điện thoại, bấm số điện thoại của Kỷ Du Du.

Tút tút tút… Tiếng chuông không ngừng vang lên, nhưng lại không có ai nghe điện thoại.

Gân xanh trên trán chủ nhiệm Trương giật giật, bốp một tiếng ném điện thoại lên trên bàn.

Dương Tĩnh Điềm cảm thấy mình xong đời rồi, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, vừa nãy tổng giám đốc Thôi gọi cô ta sang, hỏi chuyện bản báo cáo kia, cô ta chỉ nói là quay về tổng kết lại, sẽ lập tức sang báo cáo. Bây giờ đã hơn nửa tiếng rồi, phải làm sao đây?

“Dương Tĩnh Điềm, tổng giám đốc Thôi đang gọi cô!”

- Đổng Phi Phi đi ngang qua cửa ra vào, liếc mắt nhìn Dương Tĩnh Điềm nói.