Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 232




Đường Ân hơi ngẩng đầu, ngạc nhiên phát hiện lại có thể là Thẩm Như Hinh.

Trên mặt người phụ nữ này vẫn còn ba đường thuốc màu, nhìn qua cực kỳ hoang dã, hơn nữa lúc nói chuyện, trong mắt còn mang theo thần sắc không cho người khác chống lại.

“Hơ..” Trên mặt Đỗ Hải Tân lộ vẻ dữ tợn, lấy súng lục từ trong ngực ra: “Tôi nói rồi, hôm nay đừng ai muốn ngăn tôi, ai dám ngăn tôi lại thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Mặt Thẩm Như Hinh dần trầm xuống: “Đội trưởng Đỗ, anh muốn nổ súng à?”

“Ai dám ngăn tôi lại thì tôi sẽ nổ súng với người đó, đừng trách tôi không nhắc nhở trước!” Đỗ Hải Tân rống lớn một tiếng, hung hãng nhìn một vòng xung quanh: “Đừng tưởng nhà họ Thẩm các người thật sự có thể một tay che trời!”

“Tôi cứ muốn một tay che trời đấy! Tôi muốn xem thử một đội trưởng như cậu có thể làm gì tôi?” Tiếng quát lớn của Thẩm Từ Vũ vang lên từ sâu trong hành lang.

Sắc mặt Đỗ Hải Tân hơi thay đổi, cắn răng nhìn chảm chằm về phía đó.

Tiếng bước chân đần vang lên, Thẩm Từ Vũ đã đi tới từ xa, tay ông ấy còn đẩy bà Thẩm đang ngồi trên xe lăn Sắc mặt của bà Thẩm đã tốt hơn một chút, có thể nhìn thấy trên mặt có nét hồng hào, có lẽ là được bệnh viện cấp cứu, tình trạng sức khoẻ đã có chuyển biến tốt đẹp.

Phía sau Thẩm Từ Vũ là mười mấy binh sĩ súng vác vai, đạn lên nòng nhanh chóng xông vào.

Ào ào ào.

Không đợi Thẩm Từ Vũ lên tiếng, mười mấy binh sĩ này đã kéo thoi nạp đạn, mở chốt an †oàn, chỉ cần ra lệnh một tiếng, người ở đây lập tức có thể bị bắn thành tổ ong vò vẽ.

Đỗ Hải Tân sửng sốt, tức đến đỏ mặt.

Những cảnh sát sau lưng hắn ta nhanh chóng lùi hai bước, đưa mắt nhìn về phía hẳn ta.

Đây là muốn gây chuyện ư?

“Bản lĩnh lớn lắm à? Dám chĩa súng vào tôi?

Cậu là cái thá gì hả?” Thẩm Từ Vũ tức giận quát lớn, chỉ vào Đỗ Hải Tân: “Lúc ông đây liều mạng ở bên ngoài, cậu còn đang ngồi bú sữa mẹ đó, mẹ kiếp, còn dám chĩa súng.

vào tôi? Nổ súng đi… Có bản lĩnh thì hôm nay cứ giết chết tôi ở chỗ này đi! Nổ súng đi”

Đỗ Hải Tân nghiến răng, trên trán đã có mồ hôi lạnh chảy xuống, tay cầm súng cũng đang run rẩy.

“Một đám nhát gan!” Thẩm Từ Vũ mắng một tiếng, lạnh lùng nhìn Đỗ Hải Tân, không cho cãi lại nói: “Mở còng tay!”

Đỗ Hải Tân nghiến răng, cơn giận liên tục tăng lên.

“Tôi kêu cậu mở còng tay ra!” Thẩm Từ Vũ híp mắt lại Đỗ Hải Tân đứng im tại chỗ, mặt lúc đỏ lúc trắng, ngọn lửa thiêu đốt nơi đáy lòng.

“Chuẩn bị!” Thẩm Từ Vũ đã nâng tay lên.

Rầm rầm..

Mười mấy binh sĩ xung quanh lập tức nâng.

họng súng nhắm vào đầu mấy người Đỗ Hải Tân, chỉ đợi cái tay kia của Thẩm Từ Vũ hạ xuống, hắn ta sẽ bị bản thành cái rổ.

Đỗ Hải Tân nghiến răng, cảm thấy trong lòng cũng đang chảy máu, nhục nhã lấy chìa khoá ra mở còng tay cho Đường Ân.

Lúc này, không ai có thể cảm nhận được sự khó chịu trong lòng hắn ta, hắn ta cảm thấy mình còn nhục hơn chữ nhục, còn ghê tởm hơn bị người ta phun nước miếng “Cút! Chuyện này, tôi sẽ trao đổi với thị trưởng sau, còn chưa tới lượt cậu làm càn trước mặt tôi đâu!” Thẩm Từ Vũ trừng Đỗ Hải Tân một cái Hắn ta cúi đầu, xám xịt đi ra ngoài cửa.

Thật nhục nhã!

Đổ Hải Tân chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như lúc này, nhưng đứng dưới mái hiên nhà người ta, hẳn ta hoàn toàn hết cách, chẳng lẽ phải mạo hiểm tính mạng dẫn người ra ngoài? Đây rõ ràng là chuyện không thể nào!

Hắn ta có thể cảm nhận được, nếu động tác khi nãy của mình chậm thêm một chút, Thẩm Từ Vũ sẽ thật sự ra lệnh nổ súng.

Đường Ân…

Đỗ Hải Tân không ngờ Đường Ân lại có quan hệ với Thẩm Từ Vũ.

Hắn ta đi rồi, nét mặt Thẩm Từ Vũ cũng dễ nhìn hơn rất nhiều, nhìn Đường Ân gật nhẹ đầu: “Đường Ân đúng không? Lần này rất cảm ơn cậu.. Bây giờ tôi còn phải đưa người đi kiểm tra, có thời gian sẽ đến nhà thăm hỏi..”

“Ngài khách sáo quái” Đường Ân cười, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Từng hành động của Thẩm Từ Vũ khi nãy đã khắc sâu trong đầu anh, anh không ngờ tính cách của người này lại nóng nảy như thế. Nhưng Đường Ân có thể cảm giác được tuy Thẩm Từ Vũ giữ anh lại đây, nhưng không hề có ý muốn giải thích rõ cho anh. Có lẽ trong lòng tướng quân già này, tất cả mọi chuyện vẫn phải đợi tra ra manh mối mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng.

Điều này không thể nói là không tốt, chỉ là làm việc theo quy tắc thôi.

Thẩm Từ Vũ không nói gì nữa, chỉ gật đầu, xoay người đẩy bà Thẩm ra khỏi hành lang “Đường Ân à, thím biết nhà cháu ở đâu, đợi thím xuất viện sẽ đi tìm cháu..” Bà Thẩm quay đầu lại, vẫn không quên dặn dò một câu.

Sắc mặt Đường Ân cứng đờ, cười gượng đáp: “Vâng ạI”

“Đi thôi!” Anh nhìn Bùi Hạc, xoay người đi về trong phòng bệnh.

Kỷ Du Du vẫn luôn đứng ở cửa, nhìn thấy: Đường Ân không sao mới thở phào nhẹ nhõm, “Cậu Đường Ân..” Thẩm Như Hinh tiến lên, nhẹ nhàng gật đầu với anh: “Tuy tạm thời sẽ không bất giữ cậu, nhưng rất nhiều chuyện còn cần phải điều tra, hy vọng khoảng thời gian này cậu đừng rời khỏi thành phố Giang. Nếu chuyện được giải quyết, chúng tôi sẽ đến tìm cậu sau..”

“Được, không thành vấn đề!” Đường Ân đồng ý một tiếng.

Thẩm Như Hinh mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo chút hoang dã, đặc biệt là ba đường thuốc màu trên mặt, nhìn qua có cảm giác cực kỳ xinh đẹp. Trước khi đi, Thẩm Như Hinh còn nhìn anh một cái, sau đó mới xoay người rời khỏi.

Đường Ân trở về phòng bệnh, chăm lo cho Kỷ Du Du xong mới xoay người ra ngoài cùng Bùi Hạc Hai người đứng ngoài phòng bệnh châm thuốc, hít một hơi thật sâu, sau đó Bùi Hạc nói: “Đa số chuyện của Đầu Tư Tài Chính đã được khống chế trong tay rồi, còn có một bộ phận nguyên lão đang quan sát, chỉ sợ phải đợi ông Miêu trở về mới được…”

“Ừm, khống chế tình huống trước là được!”

Đường Ân gật đầu: “Khoảng thời gian này hạn chế xung đột, cố hết sức đổi đi những phần tử ngoan cố, tôi hy vọng anh có thể kiểm soát cả Đầu Tư Tài Chính trong vòng một tháng!”

“Không thành vấn đề!” Bùi Hạc gật đầu đồng ý.

Đường Ân nhìn anh ta một cái, đột nhiên bật cười: “Có phải cảm thấy quá nhanh không? Hay cảm thấy khó tin?”

“Thật sự hơi khó tin!” Bùi Hạc ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi không rõ tiền vốn của cậu chủ đến từ đâu, cũng không biết cậu chủ thu mua cổ phần của công ty bằng cách nào..”

Đường Ân cười như không cười nhìn anh ta: “Chỉ muốn biết những điều này thôi sao?”

Bùi Hạc hơi im lặng, thật ra anh ta muốn biết chuyện về vương quốc Ám Dạ hơn, nhưng cái gì được hỏi, cái gì không được.

hỏi, trong lòng anh ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.

“Tiền là vương quốc Ám Dạ chuyển đến…

Về chuyện thu mua cổ phần, Miêu Bách ra tay đấy!” Đường Ân nhỏ giọng nói, sau đó đưa mắt nhìn Bùi Hạc: “Anh rất tò mò về Vương quốc Ám Dạ à?”