Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 224




Trong một lầu lính đặc biệt ở ngoại ô xa xa của thành phố Giang, Thẩm Từ Vũ mang khuôn mặt lạnh lùng như muốn giết người.

“Còn bao lâu nữa mới có thể xác định vị trí?”

“Sắp rồi!” Binh lính bên dưới nói.

Thẩm Từ Vũ lo lắng đi tới đi lui tại chỗ, không nhịn được siết chặt nắm đấm. Ông ấy tuyệt đối không ngờ thân là vợ của một tướng quân lại có thể bị người ta bát cóc?

Lần trước suýt chút chết trong tay người Nhật Bản đã khiến Thẩm Từ Vũ vô cùng căm tức, lần này còn mất tích luôn rồi!

Vì chuyện lần trước, sau khi ông ấy về nhà bị chỉ trích không ít, bây giờ thì hay lắm, e răng chuyện này không đơn giản chỉ là bị mắng thôi đâu.

Két…

Một chiếc xe quân dụng dừng lại ngoài cửa, một chàng trai trẻ hai mươi mấy tuổi để tóc ngắn, dũng mãnh xông vào trong như sấm rền gió cuốn: “Ba, mẹ con xảy ra chuyện gì thế?”

“Không biết lớn nhỏ gì cả, không biết ở đây là doanh trại hả?” Thẩm Từ Vũ tức giận mắng: “Xem cái điệu bộ của con bây giờ đi, còn giống một người làm lính không?”

“Phải! Quan lớn à, con muốn hỏi tình hình của mẹ conl”

Thẩm Hàn Lâm chào một cái, ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Thẩm Từ Vũ không nói gì, vẫn đi qua đi lại tại chỗ, trong lòng cực kỳ lo âu.

Lúc này, ngoài cửa lại có giọng nói vang lên, một nam một nữ lo lắng đi vào trong.

Người nữ để tóc dài, mặc âu phục, giống như nhân viên công chức. Người nam ăn mặc rất tùy ý, không phải là quân nhân, nhưng trên mặt lại mang theo nét kiêu ngạo.

“Ba, cuối cùng mẹ con xảy ra chuyện gì thế?” Thẩm Như Mẫn hai mắt đẫm lệ hỏi.

“Đang định vị, sắp tìm thấy rồi..” Thẩm Từ Vũ hơi bực dọc.

“Báo cáo, đã xác định được vị trí, đang di chuyển đến một biệt thự nào đó ngoài tám mươi kilômét..” Lính thông tin đột nhiên đứng lên, chào đáp lời.

“Triệu tập đội cơ động thứ nhất, thứ hai, triệu tập đội bọc.

thép thứ ba, tất cả đi qua cho tôi!” Thẩm Từ Vũ gần như là gầm khẽ nói, xoay người đi ra khỏi lầu lính: “Như Hinh cách bên kia khá gần, bảo con bé chạy qua đói!”

Thẩm Hàn Lâm nghe thấy lời này lập tức xoay người, chạy ra khỏi lều.

Thẩm Như Mẫn cũng đuổi theo, nhưng dù sao cô ta cũng là phụ nữ, chậm hơn Thẩm Hàn Lâm một bước, đi vào xe theo chồng rồi chạy tới điểm mục tiêu để tập.

trung.

Đội ngũ xuất phát, vén lên khói bụi cuồn cuộn.

Lúc này, Đồng Quân Hựu đang ở bên ngoài biệt thự vẫn chưa biết mình đã gây ra họa lớn. Ông ta biết căn biệt thự bí mật này là hang ổ của Bùi Hạc, nhưng không đảm bảo Bùi Hạc và Đường Ân chắc chắn sẽ ở đây.

Xuống xe, mấy người đã nhìn thấy căn biệt thự từ xa, hơn nữa còn nhìn thấy bóng người đi lại cách đó không xa.

Là ở đây!

Đồng Quân Hựu mừng như điên, biết chắc chắn là ở đây!

“Đil” Ba người nhanh chóng đi về phía trước mấy bước, Đồng Quân Hựu bỗng chốc bừng tỉnh: “Không đúng, lúc trước tôi phái người ra ngoài nhưng không nhận lại được chút tin tức nào, chứng tỏ chỗ Đường Ân có cao thủ!”

“Tôi đi dụ cậu ta!” Một ông lão áo xám đi ra ngoài.

Đồng Quân Hựu gật đầu, nhìn ông lão áo xám bước nhanh hơn, đã nhanh chóng xông đến gần biệt thự.

“Ai đó?” Bảo vệ biệt thự lập tức phát hiện ra điều lạ.

“Kẻ giết tới các người!”

Dứt lời, ông lão chạy nhanh ra ngoài như báo săn. Nếu không phải Đồng Quân Hựu tận mắt nhìn thấy, cũng chưa chác có thể tưởng tượng được ông lão áo xám lại có năng lực lớn như vậy.

Răng rắc…

Hai tiếng vang rất nhỏ vang lên, ông lão áo xám kia bóp lấy cổ hai người, cổ tay dùng sức, hai cái xác cứ thế ngã xuống đất.

Vèo…

Một bóng dáng nhảy ra từ bên trong biệt thự, chính là Hồ Tùng.

Hồ Tùng lạnh lùng nhìn thoáng qua ông lão áo xám kia, cảm thấy có chút áp lực.

Đây là…

Cao thủ!

‘Vèo… Ông lão áo xám xông lên đánh một chưởng ra ngoài, Hồ Tùng lách người, di chuyển tới đây bằng một góc độ khó tin, thoáng chốc đã đánh trúng người ông lão áo xám.

Ông lão áo xám kéo ông cụ nhanh chóng đánh mười mấy chiêu, hai người dần đi xa gần một trăm mét.

“Lên!” Đồng Quân Hựu cười gản, khom người tiến lên.

Một ông lão áo xám khác bên cạnh đã nhanh chóng xông tới cổng biệt thự, đá văng cổng ra.

Đồng Quân Hựu tiến vào, nâng cổ tay của mình lên bắn ba phát súng, giải quyết ba bảo vệ bên trong.

Động tác của ông lão áo xám rất nhanh, đã nhanh chóng chạy đến cầu thang.

Trong phòng trên lầu hai, sau khi nghe thấy tiếng súng, sắc mặt Kỷ Du Du lập tức thay đổi, vội vàng kéo Sâm Hạ trốn vào trong tủ quần áo rồi gọi điện thoại cho Đường Ân.

Đường Ân đang lái xe quay về, nghe thấy tiếng điện thoại reo thì bắt máy.

Trong điện thoại vang lên tiếng kêu sợ hãi của Kỷ Du Du và tiếng khóc của Sầm Hạ.

Anh biến sắc, trái tim gần như nhảy lên tới cổ họng.

Đồng Quân Hựu đến rồi!

Đường Ân lập tức hiểu ra là Đồng Quân Hựu tới rồi, nếu không chắc chắn sẽ không như vậy.

Trong biệt thự, Đồng Quân Hựu điên cuồng túm lấy tóc Kỷ Du Du, kéo cô tới cửa, gào lên với cô: “Đường Ân đâu?”

Kỷ Du Du sợ hãi giật lại tóc mình, nước mắt tuôn rơi.

Sầm Hạ khóc kêu, nước mắt liên tục rơi xuống.

Đồng Quân Hựu nâng cổ tay lên, nhắm họng súng vào Sầm Hạ: “Khóc? Tao cho mày khóc, cho mày đến địa ngục khóc nhé!”

“Đừng!” Kỷ Du Du lập tức nhào lên nắm lấy cổ tay ông ta.

Đùng một tiếng, Đồng Quân Hựu đứng không vững, không bắn trúng Sầm Hạ.

“Mày dám ngăn tao?” Ông ta nâng tay lên, đập báng súng vào đầu Kỷ Du Du.

Cộp một tiếng, Kỷ Du Du bị đau đến rơi nước mắt, nhưng vân không buông tay Đồng Quân Hựu ra.

Ông †a liên tục đánh đấm, một tay túm tóc cô, một tay khác cầm súng lục đặt lên gáy Kỷ Du Du, hung tợn nói: “Mày muốn chết hả? Đường Ân đâu? Nói mau… Nếu không tao sẽ giết chết mày!”

“Đồng Quân Hựu… Nếu ông dám động vào cô ấy, tôi sẽ giết chết ông..”

“Đồng Quân Hựu, buông cô ấy ra..”

Trong điện thoại còn vang lên tiếng rống giận dữ của Đường Ấn.

Đồng Quân Hựu giật lấy điện thoại, ánh mát điên cuồng: “Đường Ân, mày lại không ở đây? Nhưng không sao cả, cho dù mày thắng thì có thể làm gì? Cho dù mày chiếm được Đầu Tư Tài Chính thì sao? Người phụ nữ của mày đang ở trong tay tao, bất cứ lúc nào tao cũng có thể giết chết cô ta… Ha ha ha…”

“Tôi khuyên ông tốt nhất vẫn nên buông cô ấy ra đi..”

Đường Ân điên cuồng đạp lên chân ga, giọng nói lạnh lùng như ác quỷ đi ra từ địa ngục.

“Buông cô ta ra? Ha ha ha..” Ông ta điên cuồng cười lớn: “Mày kêu tao thả thì tao sẽ thả à? Màu cho rằng mày.

vân là cậu chủ ư? Đường Ân, nếu không thế này đi, mày van xin tao, năn nỉ tao thì có lẽ tao sẽ suy nghĩ lại… Ha ha hai”