Trong mắt Kim Địch loé lên sự căm thù, thân thể vô thức dựa lên vách thang máy.
Đau khổ Bùi Nhược đem đến cho cô ta lúc trước, cô ta nhất định phải trả lại gấp bội, bây giờ cô ta đã không còn.
mặt mũi ở thành phố Giang rồi, cho nên dứt khoát không cần nó nữa. Lúc trước cô ta đã nghĩ rất rõ ràng, khi ở trong phòng vệ sinh, những lời Rodii nói mang đến uy, hiếp rất lớn clo cô ta. Nếu lúe đó cô ta không nói theo lời của Rodin, cô ta cũng không dám đảm bảo mình có thể đi ra hội trường của Sa Long không.
Thật ra trong lòng Kim Địch cũng chấp nhận Rodin, dù sao tên này nhìn cũng đẹp trai, có một khuôn mặt mê người, còn có tiền, không biết mạnh hơn Lô Tiên Lâm bao nhiêu lần nữa.
Điều duy nhất khiến cô ta nhục nhã là Rodin này lại gọi Đường Ân là Vương!
Điều này khiến Kim Địch không thể chịu đựng được, cô ta không thể chịu được chuyện mình đứng dưới Bùi Nhược, cũng không thể chịu được người đàn ông của mình đứng dưới Đường Ân.
‘Sau khi nhóm người đi vào phòng họp, Rodin tươi cười đứng lên, chỉ vào tài liệu trên màn hình lớn, thong thả nói tiến độ hạng mục của mình.
Thi thoảng Đồng Quân Hựu sẽ gật đầu, ánh mắt tràn đầy tán thường.
“Nếu ông Đồng không có ý kiến gì thì chúng ta ký hợp đồng nhé..“ Rodin ngồi xuống đối diện Đồng Quân Hựu “Không thành vấn đề!” Ông ta mỉm cười: “Ký tên bây giờ luôn sao? Khoản tiền đợt hai là ba tỷ đúng không..”
“Đúng thế!” Rodin cười.
Đồng Quân Hựu gật đầu cầm lấy hợp đồng, không thèm đọc đã ký tên của mình lên: “Ba ngày sau, ba tỷ này sẽ được gửi vào khoản của công ty các anh..”
“Vô cùng cảm ơn!” Rodin đứng lên.
Đồng Quân Hựu cười: “Hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ!” Rodin cũng cười đáp lại.
Hai người gần như không chút chần chừ, cũng không có động tác gì dư thừa, Đồng Quân Hựu gật đầu đi ra khỏi phòng họp.
Rodin cong môi, nhẹ nhàng phe phẩy bản hợp đồng, đáy lòng cực kỳ thoả mãn.
Bên ngoài phòng hợp, sắc mặt Đồng Quân Hựu trở nên u ám, nói với nữ thư ký bên cạnh: “Nhận được rồi chứ?”
“Nhận được rồi!” Cô ta trả lời.
Đồng Quân Hựu ngẩng đầu nở nụ cười: “Đường Ân à Đường Ân, cậu vẫn không đủ bản lĩnh như thế nhỉ…
Muốn róc một miếng thịt từ tay Đồng Quân Hựu tôi, chỉ Sợ cậu còn chưa ăn nổi đâu! Dã tâm không nhỏ, nhưng gãy răng thì không ổn lắm!”
Nữ thư ký không nói gì, chỉ đứng khom người.
Đường Ân lúc này đang đỡ Kỷ Du Du ra khỏi phòng bệnh.
Trạng thái tinh thần của cô không tốt lắm, người nhìn rất yếu ớt.
Đường Ân đỡ cô đi thẳng qua hai phòng bệnh mới dừng chân lại.
Cửa phòng đang mở, nhìn thấy Hạt Tử năm bên trong.
Lồng ngực Hạt Tử quấn băng vải, trạng thái tinh thần khá tốt, nhìn thấy Đường Ân và Kỷ Du Du đến đây lập tức mở to mắt, cánh môi hơi run lên: “Cậu chủ..”
“Đừng cử động!” Đường Ân ngăn không cho anh ta ngồi dậy, dẫn Kỷ Du Du đi tới.
“Cậu chủ, cậu đang?” Hạt Tử không rõ lắm.
“Anh Hạt Tử, cảm ơn anh..” Kỷ Du Du đỏ mắt nói, hốc mắt cũng ươn ướt.
“Không được! Cô Kỷ, vậy sao mà được?” Hạt Tử hoảng hốt.
“Cảm ơn!” Đường Ân cũng khom người, vẻ mặt trịnh trọng.
“Cậu chủ, cậu làm gì thế? Chúng tôi chỉ là đám côn đồ thôi… Cậu chủ, cậu từng nói muốn dẫn tôi đi xem thế giới rộng lớn..” Hạt Tử đỏ hoe mắt.
“Đúng thế!” Đường Ân hít sâu một hơi, vỗ bả vai anh ta.
Hạt Tử gật đầu thật mạnh.
Đường Ân nhỏ giọng an ủi mấy câu rồi dẫn Kỷ Du Du đến phòng của Ân Nhị.
Tình trạng vết thương của Ân Nhị nặng hơn một chút, lúc mang về chỉ còn lại một hơi thở, nếu không phải được chữa trị đúng lúc, anh ta thật sự khó giữ được mạng!
Kỷ Du Du nhìn Ân Nhị vẫn chưa tỉnh, dựa lên người Đường Ân, nước mắt liên tục rơi xuống. Cô hiểu nếu không phải có anh ta, đời này của cô thật sự xong rồi!
“Trở về nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa chúng ta còn có chuyện!” Đường Ân nhỏ giọng an ủi mấy câu.
Kỷ Du Du gật đầu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Ra khỏi phòng bệnh của Ân Nhị, Đường Ân đưa Kỷ Du Du về, một mình ngồi bên giường bệnh nhìn cô chìm vào giấc ngủ.
Ong ong ong…
Điện thoại rung lên, một tin nhắn được gửi đến.
“Đồng Quân Hựu và Rodin đã ký hợp đồng thứ hai, sau ba ngày sẽ có tiền gửi vào…”
Đường Ân gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi gọi điện thoại cho Bùi Hạc.
“Chuẩn bị một chút, sắp hành động rồi!” Giọng nói của anh rất bình tĩnh: “Có chắc chắn sáp nhập được Đầu Tư Tài Chính không?”
“Có! Người cũng đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi hành động thôi…” Bùi Hạc nói.
“Được!” Đường Ân đáp lại một tiếng, nghiêm túc dặn dò: “Bùi Hạc, anh vẫn còn một cơ hội, bây giờ rời khỏi vẫn còn kịp! Một khi tôi ra tay với Đồng Quân Hựu, thì sẽ không chết không thôi!”
“Tôi không hối hận!” Bùi Hạc trả lời.
“Được!” Anh cúp máy, sau đó để hai tay sau đầu.
Bắt đầu rồi! Đồng Quân Hựu, không biết ông đã chuẩn bị xong chưa?
Ba ngày sau, thân thể của Kỷ Du Du đã hồi phục được tàm tạm, Đường Ân dẫn cô rời khỏi bệnh viện, lái xe đến một nhà trẻ.
Nhà trẻ này là Tập đoàn Trung Ân đứng tên, cho nên lúc anh đến cũng không xa lạ lắm.
Vào nhà trẻ, đi thẳng đến văn phòng Hiệu trưởng.
Đường Ân và Kỷ Du Du xách rất nhiều trái cây có túi lớn túi nhỏ, một là muốn dỗ mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ, hai là qua đón em gái của Thận Nhỏ đi, cô bé tên Sầm Hạ.
Thận Nhỏ vốn tên là Quý Dũng, vì có mặt giống quả thận nên bình thường gọi cậu ta là Thận đã quen.
Lúc Đường Ân đi vào, nhà trẻ đúng lúc tới thời gian tan học.
Mấy trăm bạn nhỏ chạy ra từ trong phòng học.
Anh đứng tại chỗ nhìn một vòng, lập tức nhìn thấy Sầm Hạ hơn bốn tuổi.
Tiểu Sầm Hạ có mái tóc đen nhánh, mắt rất to, lúc ra khỏi phòng học trông rất đáng yêu, kéo bạn nhỏ bên cạnh: “Chúng ta cũng nhau chơi bịt mắt bắt dê không?”
“Mẹ tôi không cho tôi chơi với cậu, mẹ tôi nói anh cậu chết rồi, cậu là một trẻ mồ côi, trẻ mồ côi sẽ có bệnh tâm lý.
Tiểu Sầm Hạ sửng sốt, đôi mắt to nhanh chóng ươn ướt.
“Đường Ân..” Kỷ Du Du thấy cảnh này, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Anh đi tìm Hiệu trưởng trước, em chia trái cây cho bọn nhỏ đi!” Đường Ân hít một hơi thật sâu, trong lòng cũng thấy hơi khó chịu.
“Ừm!” Kỷ Du Du gật đầu đồng ý, xách trái cây đi về phía Sầm Hạ.
Đường Ân xoay người đi đến văn phòng của Hiệu trưởng Ở xa xa.
Vào văn phòng, nhìn thấy có rất nhiều người đứng bên trong.
Anh cũng không ngờ trong nhà trẻ lại có nhiều người như vậy, vội vàng kéo nhân viên bên cạnh dò hỏi: “Tôi muốn gặp Hiệu trưởng của mọi người một chút..”
“Gặp Hiệu trưởng! Ở đây đều muốn gặp Hiệu trưởng, đợi ở một bên đi!” Chủ Ngọc nhìn Đường Ân một cái, bĩu môi nói, dáng vẻ kiêu căng vênh váo.
Anh hơi sửng sốt, muốn gọi điện thoại cho Bùi Hạc, nhưng nghĩ tới nơi đây là nhà trẻ nên thôi.
Phía trước thật sự có rất nhiều người, nhưng đợi thêm một lát chắc sẽ gặp được Hiệu trưởng.
“Cô làm gì đấy? Ai cho cô cho mấy đứa nhỏ này ăn?”
Lúc này, bên ngoài văn phòng vang lên một tiếng quát lớn.
“A..” Tiếng kêu của Kỷ Du Du vang lên ở bên ngoài.
Đường Ân sửng sốt vội vàng đi ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Kỷ Du Du bị Chử Ngọc đẩy ngã dưới dất.
Sắc mặt anh lập tức trở nên u ám, vội vàng tiến lên đỡ cô ta dậy: “Thật ngại quá, chúng tôi không biết trong đây không thể cho bọn nhỏ ăn, cho nên..”
“Một câu không biết thì thôi à? Cậu còn muốn gặp Hiệu trưởng? Tôi thấy hay là đợi kiếp sau đi..” Chử Ngọc chỉ †ay lên mũi Đường Ân: “Biết ở đây là đâu không? Sao người như cậu lại đi vào được thế? Cút ngay đi..”