“Đường Ân, cậu bình tĩnh một chút, có lẽ bây giờ ông Miêu đang họp ở Bác Ngao, tôi không thể liên lạc ngay.
được! Bà chủ đang tham gia bàn hạng mục lễ hội âm nhạc với người lãnh đạo của Vienna, hoàn toàn không thể thoát ra được, ông hai còn đang ở châu Phi… bọn họ đều không rảnh..” Bùi Nhược bối rối nói.
“Tôi cần bọn họ à?” Đường Ân giận dữ gào lên.
Bùi Nhược hơi sửng sốt, sắc mặt trắng bệch.
TIỆ- Tn lời tôi nój!” Đường ÂN hít ột hơi thật sâu khiến mình bình tĩnh hơn, điên cuồng đạp chân ga: “Lập tức báo cảnh sát, kêu cảnh sát canh chừng sân bay, nhà ga, kiểm tra các tuyến đường! Bảo Bùi Hạc cho.
người tìm nơi Tập đoàn Doãn Thị ở lại, phái người hội hợp với tôil Bây giờ chị liên lạc với người của Tập đoàn Doãn Thị, lấy tư cách cậu hai nhà họ Đường của tôi kêu bọn họ cho tôi một lời giải thích…” Bùi Nhược hơi ngơ ngác, không ngờ lúc này Đường Ân vẫn suy nghĩ rõ ràng như vậy.
“Có nghe thấy không?” Anh dặn dò với giọng điệu không cho phép nghỉ ngờ.
“Được!” Bùi Nhược gật đầu, ngơ ngác đáp lời. Chị ta thật sự không dám tưởng tượng tại sao chàng trai nhỏ bình.
thường hay thẹn thùng lại trở thành như bây giờ.
Cúp máy, Đường Ân điên cưồng đạp lên chân ga, theo sát chiếc Lamborghini kia.
Tuy kỹ thuật lái xe của Đường Ân không tệ, nhưng gã đàn ông cao to phía trước cũng lái rất giỏi. Chỉ trong chốc lát, anh chẳng những không thể kéo gần khoảng cách còn sắp bị bỏ xa.
Đường Ân nghiến răng, đạp mạnh lên chân ga.
Trong Lamborghini, Doãn Ngang không ngừng quay đầu lại, nhìn thấy chiếc xe phía sau kia, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: “Anh lái nhanh lên, lái nhanh lên, cậu ta sắp đuổi kịp rồi kìa…” “Câm miệng!” Gã đàn ông gào lên.
Sắc mặt Doãn Ngang thay đổi: “Nếu anh không lái nhanh cậu ta sẽ đuổi kịp đấ đây là thành phố Giang, còn tiếp tục với tốc độ này chắc chắn cảnh sát sẽ tìm thấy chúng tai” Gã đàn ông cắn răng, hai tay siết chặt bánh lái, giãm chân ga đến cùng.
Xe rít gào một trận, nhanh chóng phóng về xa xa.
“Nhanh lên, vẫn đang…” Doãn Ngang thật sự hơi luống cuống.
Với kế hoạch ban đầu, đây vốn là chuyện không có sơ hở, nhưng đột nhiên lại có dì Vân nhảy ra. Theo tài liệu, anh ta dẫn ba sát thủ đi cùng chắc chắn có thể xử lý Đường Ân. Chỉ cần giết tất cả mọi người, đến lúc đó rời khỏi thành phố Giang, nhất định sẽ không ai phát hiện chuyện này là anh ta làm.
Tuy từ đầu tới cuối tay bắn tỉa kia chỉ bắn một phát súng, nhưng vậy đã đủ rồi, người đó có tác dụng uy hiếp không khiến Đường Ân nhảy cửa sổ bỏ trốn.
Từng sắp xếp, kế hoạch tỉ mỉ, có thể nói là vắt hết óc suy nghĩ. Nhưng dù thế, Doãn Ngang vân không ngờ chuyện sẽ trở thành thế này. Chỉ cần bị người phía sau đuổi kịp sẽ bị bắt với tội giết người không thành, chắc cả đời của anh ta chỉ có thể ở trong tù mà thôi.
Tuy Tập đoàn Doãn Thị có chút thực lực bối cảnh, nhưng anh ta không muốn mất đi tự do! Rõ ràng đã lên kế hoạch mọi thứ, lại đột nhiên xảy ra thay đổi! Doãn Ngang nghiến răng, vội vàng lấy điện thoại gọi cho.
một số bí mật.
Tiếng chuông chờ vẫn luôn vang lên, nhưng đối phương không hề nghe máy.
Vẻ mặt anh ta trở nên cực kỳ khó coi, có vẻ nôn nóng.
đến lạ thường, sau khi có thông báo máy bận, anh ta lại gọi lần nữa.
Tút tút t Tiếng chuông chờ không ngừng vang lên, nhưng không có người bắt máy.
Doãn Ngang nghiến răng, đập tay lên cửa sổ: “Cuối cùng cô ta đang làm gì thế?” Gã đàn ông nhìn anh ta một cái, vội vàng quẹo xe, dừng lại ở một khúc cua: “Xuống xe..” Doãn Ngang quay đầu nhìn thoáng qua, vội vàng nhảy xuống xe. Nhưng vào lúc này, Lamborghini lại phát ra tiếng nổ rồi lập tức chạy đi, chẳng mấy chốc đã biến mất không còn bóng dáng.
Doãn Ngang sững sờ đứng tại chỗ, như bị tạt một chậu nước lạnh xuống từ đầu tới chân.
Bị bỏ lại rồi! Lúc anh ta tỉnh táo lại bèn nổi điên chạy nhanh đi, nhưng xe của Đường Ân đã rẽ sang, trực tiếp tông đến chỗ anh ta.
Sắc mặt Doãn Ngang thay đổi, điên cuồng xông vào.
trong con hẻm.
Đường Ân dừng xe lại, bước xuống, cầm con dao trong tay đi từng bước về phía anh ta.
Doãn Ngang hơi hoảng, lúc đầu, anh ta nghĩ rằng chắc chắn có thể xử lý Đường Ân nên liên tục sỉ nhục anh, lại không ngờ Đường Ân có thể làm thay đổi tình thế. Nhất là vẻ tàn nhãn kia, khiến anh ta cảm thấy rất sợ hãi.
Tút tút tút…
Tiếng chuông vân đang không ngừng vang lên, nhưng hoàn toàn không có ai nghe máy.
Lúc này cuối cùng Doãn Ngang cũng biết mình bị người ta gài bấy rồi! Người phụ nữ kia! Người phụ nữ tên Tiết Bạch kia! Hai sát thủ này là do cô ta tìm tới, đi giết Đường Ân cũng là ý kiến của cô ta. Nhưng sau khi gã sát thủ cao to kia bỏ rơi anh ta, anh ta đã biết chuyện này không đơn giản như vậy rồi.
Doãn Ngang cũng không phải tên ngốc, đương nhiên biết sự phức tạp của chuyện này. Chỉ cần suy nghĩ cẩn thận, bắt đầu từ lúc anh ta đến hội trường thì đã bước một chân vào cái bẫy của người khác rồi Đây là âm mưu mượn dao giết người của người phụ nữ kia! Mình chính là con dao đó! Lúc này chỉ có thể trông cậy vào Tập đoàn Doãn Thị, chứ không phải người phụ nữ kia.
Anh ta nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng gọi cho ba mình.
Tút tút tút…
Chuông chờ vừa reo đã có người nghe máy, đầu bên kia vang lên tiếng la hét như rít gào: “Cuối cùng con làm gì ở thành phố Giang rồi?” Doãn Ngang sửng sốt, sợ hãi nói: “Ba, con không làm gì cả… Bây giờ con đang bị người ta đuổi giết!” “Con không làm gì cả? Con còn dám nói dối với ba hả? Nếu con không làm gì sao nhà họ Mạnh có thể gọi điện thoại tới chứ?” Doãn Trạch quát to: “Con có biết khi nãy ba nhận được bao nhiêu cuộc điện thoại không? Trong vòng mười phút, điện thoại của ba chưa từng ngừng reo, bây giờ đã có người tìm đến cửa rồi, tổ chức cảnh sát hình sự ở nước ngoài cũng gọi điện thoại cho ba… Nhà họ Dư, nhà họ Mạnh, mười mấy gia tộc lớn đều đang tìm ba đây..” “Nhà họ Mạnh nào?” Doãn Ngang hơi sợ hãi.
“Còn có thể là nhà họ Mạnh nào? Đương nhiên là nhà họ Mạnh của Nam Việt rồi! Con làm cháu gái duy nhất của người ta bị thương, người ta có thể bỏ qua cho con sao?” Doãn Trạch mảng.
Anh ta thật sự sợ đến ngớ người, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, vừa chạy vừa khóc: “Ba, chuyện này: không thể trách con được, thật mà… Bây giờ con đang bị người ta đuổi giết, tên họ Đường kia ở ngay sau lưng con! Ba, ba cứu con đi…” “Con mẹ nó, con có biết tên họ Đường kia là ai không?” Doãn Trạch phẫn nộ.
“Là ai?” Doãn Ngang cảm thấy người như nhữn ra.
“Gòn nhớ ba từng nói với con, năm đó ông nội của con từng được người ta giúp đỡ không? Khi đó ông nội con chỉ là con chó giữ cửa cho người ta thôi, người ta thưởng một miếng cơm ăn mới có nhà họ Doãn chúng ta hôm nay đấy! Con còn dám đối đầu với người ta? Dám đi giết người ta?” “Cái gì?” Doãn Ngang run rẩy, nghẹn ngào nói: “Ba, vậy.
con phải làm sao đây, cậu ta đến rồi…”