Hai người Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc sau khi rời khỏi trung tâm buôn bán, Mộng Tuyết liền thay đổi hình dáng một chút, cũng giúp cho Lâm Hân Ngọc thay đổi một kiểu tóc khác sau đó lặng lẽ đến phía đối diện với y quán chăm chú theo dõi động tĩnh Ngọc Cảnh đệ nhất y quán.
Không biết đã trải qua bao lâu, lúc các nàng nhìn thấy bốn tên thú nhân mang theo Trần Nhược Tư rời khỏi y quán thì mặt trời đã lặng lẽ xuống núi, sắc trời cũng dần ảm đạm.
Trên đường cũng chỉ có lác đác vài người đi lại, cửa hàng nhỏ bên hai bên đường có lẽ bởi không có người mua nên đều đã đóng cửa.
Lúc này Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc , mặc dù không ai có thể nhận ra các nàng nhưng trong tâm lý hai người vẫn cảm thấy phi thường khẩn trương.Các nàng đứng ở xa xa phía sau nhìn Trần Nhược Tư bị bọn chúng khiêng đi, trong lòng rất khó chịu. Lâm Hân Ngọc rất nhiều lần không có cách nào khắc chế được tình cảm của mình, muốn xông lên liều mạng với mấy tên thú nhân nọ, đem Trần Nhược Tư cứu ra. Nếu không có Mộng Tuyết vô cùng tỉnh táo ngăn trở, sợ rằng nàng ta cũng đã rơi vào tay đám thú nhân kia rồi.
Các nàng bám theo mấy tên thú nhân nọ, đi đến một mảnh rừng phía đông bên ngoài Ngọc Cảnh Châu thành.
Lúc này, mặt trăng vẫn chưa xuất hiện, bầu trời chỉ còn ánh sáng mờ mờ, cảnh vật ở cách xa hơn một trượng nếu không cẩn thận quan sát, căn bản là không có cách nào nhìn rõ ràng. Đám chim trên cây đều đã trở về nghỉ ngơi cả.
Một trận gió nhẹ nhàng lướt qua, cũng làm cho các nàng trong lòng căng thẳng, bĩnh tĩnh một chút để cho tỉnh táo trở lại.
Các nàng nghe được một tên thú nhân nói: "đầu lĩnh, bắt hai tên nhân loại nữ tử lại phải phí nhiều công sức vậy sao ? Bọn chúng nếu dám tới, bằng vào lực lượng của chúng ta chẳng lẽ không chế không được bọn chúng, còn thiết kế mấy cái bẫy rập, thật là lãng phí tinh thần."
"Có điều này ngươi còn chưa biết, khi ta trở về xin chỉ thị của phó thủ lĩnh, hắn nói muốn đem người đã đánh nát cửa y quán bắt sống, hắn có điều muốn hỏi, nếu không thì sao ta lại phải phí tinh thần đây?" tên thú nhân được gọi là đầu lĩnh nói
"Nguyên lai là như thế, nhưng ta cảm thấy phi thường kỳ quái, với lực lượng của nhân loại, như thế nào có thể đem cánh cửa được làm từ đặc chết vật chất phá hỏng đây, ngay cả Thiên Huyền Chi Lực của tiên nhân cũng không có cách nào đem cánh cửa đánh nát." Một tên thú nhân nói.
"Đây cũng là nguyên nhân mà phó thủ lĩnh muốn ta bắt sống bọn chúng, không nên than vãn nữa, bố trí nhanh lên." Thú nhân đầu lĩnh nói.
Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc nghe bọn họ nói xong, trong lòng cảm thấy vô cùng giật mình hoảng sợ, đều thầm nhủ"thật nguy hiểm".
"Tối quá, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy nhân ảnh di động, không có cách nào nhìn rõ bọn họ đang làm cái gì, bây giờ nên làm sao đây? Nếu bây giờ nhân lúc bọn chúng còn chưa có bố trí xong cạm bẫy, chúng ta xông ra xem thử, nói không chừng có thể thành công." Lâm Hân Ngọc nói.
"Chúng ta bây giờ xông ra cũng là tự tìm cái chết, đợi đến lúc đêm khuya, bọn họ phòng thủ sơ hở, chúng ta cẩn thận đi tới, như thế sẽ không đi vào cạm bẫy của bọn họ." Mộng Tuyết nói.
"Vạn nhất bọn chúng cả đêm đều rất chú ý phòng thủ, nếu vậy thì chúng ta một chút biện pháp đều không có." Lâm Hân Ngọc nói.
Lâm Hân Ngọc vừa nói xong, thanh âm của một tên thú nhân lại truyền tới tai các nàng, hắn nói: "Đầu lĩnh, bố trí đã xong, chúng ta bây giờ nên làm gì, là ẩn thân chờ đợi sao, hay là đứng luôn ở đây?"
"Điều này còn phải hỏi sao, tiểu tử này đã trúng nhuyễn cốt chưởng của ta, trong chốc lát cũng không động đậy được, xung quanh hắn là cạm bẫy, chúng ta đương nhiên là ẩn nấp rồi. Nếu như chúng ta trắng trợn đứng ở chỗ này, bọn chúng còn dám tới sao? Thật là tên gia hỏa không dùng đầu óc." Một tên thú nhân nói.
Thanh âm đó vừa dứt, Mộng Tuyết các nàng chỉ nhìn thấy bốn tên thú nhân vốn thân ảnh đã rất mơ hồ, bỗng chốc biến mất không thấy nữa.
Lâm Hân Ngọc có chút nóng vội nói: "bọn chúng bây giờ đã ẩn thân cả rồi, chúng ta làm sao biết được khi nào bọn chúng phòng thủ sơ hở đây? Ngươi không nghe thấy sao, bọn chúng nói xung quanh Trần Nhược Tư đều là cạm bẫy, chúng ta nên làm gì thì tốt đây?"
Mộng Tuyết trầm mặc một lát rồi nói: "ta đi trước thăm dò, nếu như thấy an toàn, ngươi mới đi ra, như vậy nếu bị bắt cũng chỉ có thể bị bắt một người, mà người còn lại còn có cơ hội một lần nữa trợ giúp, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lâm Hân Ngọc không cần suy nghĩ liền đáp: "Tốt, theo như lời ngươi nói mà làm, chỉ có điều để ta đi trước, bởi vì năng lực của ta không lớn bằng ngươi, ngươi lưu lại cơ hội sẽ lớn hơn một chút, không nên tranh dành với ta." Nàng nói xong, không đợi Mộng Tuyết hồi đáp, liền lặng lẽ nhằm vị trí hiện tại của Trần Nhược Tư mò mẫm đi tới.
Mộng Tuyết thấy nàng ta như vậy đành lắc đầu bất lực, thở dài thầm nghĩ: "Đã biết nàng ta là người nóng nảy lại còn đem biện pháp trong đầu mình nói ra, vạn nhất nàng ta xảy sự cố,thì đấy là lỗi lầm của ta." Nàng nghĩ đến đây, lấy lại tinh thần quan sát Lâm Hân Ngọc đang chầm chậm tiến lại gần Trần Nhược Tư.
Thời gian mỗi phút mỗi giây đi qua, trái tim của Mộng Tuyết càng đập càng nhanh, nàng cảm thấy đi tới dường như không phải là Lâm Hân Ngọc mà là chính bản thân mình đang đi tới, nàng đoán trong lòng Lâm Hân Ngọc lúc này cũng giống như mình đều vô cùng khẩn trương.
Lâm Hân Ngọc di chuyển vô cùng cẩn thận, nhưng cho dù nàng cẩn thận như thế nào đi nữa thì những chiếc lá khô bị dẫm dưới chân vẫn phát ra những âm thanh nhè nhẹ. Âm thanh này, mỗi một tiếng vang lên làm cho trái tim nàng rung lên một lần. Nàng lo lắng bản thân còn chưa tới gần Trần Nhược Tư đã bởi vì quá căng thẳng mà ngất xỉu. Nàng mạnh mẽ đè nén sự căng thẳng của bản thân, điều hòa hơi thở một chút, để cho lòng mình sau khi tỉnh táo trở lại mới dám bước tiếp.
Đêm càng thêm tối, mặt trăng ló ra từ trong những đám mây nhưng ánh sáng yếu ớt của nó không thể nào xuyên qua những tầng lá dầy đặc mà chiếu vào trong rừng.
Lúc này, có thể truyền đến tai Lâm Hân Ngọc chỉ là những tiếng kêu "quắc quắc" của đám côn trùng dưới đất.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Lâm Hân Ngọc rốt cuộc cũng đi đến được vị trí có thể nhìn thấy thân ảnh của Trần Nhược Tư, nàng cảm thấy khoảng cách của mình với vị trí hiện tại của Trần Nhược Tư chỉ khoảng hơn ba mét. Nàng thấp thoáng có thể cảm giác được cạm bẫy đang ở trước mặt nàng, nàng dừng lại một chút, hít sâu một hơi, bước về phía trước một bước.
Chân phải của nàng vừa mới hạ xuống, nàng cảm thấy có một bàn tay mang theo cường đại lực lượng nắm lấy cổ chân của nàng, dùng sức đem nàng ném tới chỗ Trần Nhược Tư.
Lâm Hân Ngọc hoảng sợ kêu thất thanh, cả thân thể nàng bị cỗ lực lượng đó cưỡng ép ném đi, "ba" một tiếng, rơi xuống bên cạnh Trần Nhược Tư. Nàng muốn cử động thân thể, nhưng liền cảm thấy thân thể của mình như bị cái gì đó buộc chặt,đem nàng quấn lấy, căn bản là không có cách nào động đậy.
Trần Nhược Tư nghe được bên cạnh mình có tiếng động, hắn ngẩng đầu nhìn lại thì thấy có một người đang nằm bên cạnh hắn, trong lòng một nửa chết lạnh, thầm nghĩ: "Lão trời già, ngươi vì sao lại để các nàng tới tìm chết đây, vì sao, chẳng lẽ lời cầu nguyện của ta ngươi không nghe thấy sao?" Hắn nhìn người bên cạnh nói: "Nàng là Tuyết hay là Lâm Hân Ngọc, vì sao phải mạo hiểm tới cứu ta?"
Lâm Hân Ngọc lúc này mặc dù bị bắt nhưng trong lòng nàng không biết vì sao lại cảm thấy an tâm, có lẽ bởi vì nàng biết Trần Nhược Tư vẫn an toàn, nguyên nhân bởi bây giờ đã cùng ở một chỗ với hắn. Nàng mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Ngươi vẫn tốt chứ?Ta là Lâm Hân Ngọc, ta là tới trước dò đường, nàng ta bản lĩnh so với ta đều cao hơn, nàng sẽ nghĩ biện pháp cứu chúng ta, ngươi không cần lo lắng."
Trần Nhược Tư thở dài nói: "Nàng ấy tốt nhất là đừng đến, nếu không chúng ta thật sự chỉ có chết, nàng ấy căn bản không phải là đối thủ của đám thú nhân nọ."
"Chết thì có gì phải sợ, có thể cùng với người mình yêu chết cùng một chỗ cũng là một loại hạnh phúc." Lâm Hân Ngọc nói.
Trần Nhược Tư nghe nàng nói xong,trong lòng thầm nghĩ: "cái nha đầu ngốc nghếch này, rốt cuộc là vì sao chứ, ta cảm thấy ta chẳng có điểm tốt nào, nàng vì sao cứ bám chặt lấy ta như thế chứ? Ta bây giờ ở trong lòng chỉ có mỗi mình Tuyết, mặc dù có chút hảo cảm đối với nàng nhưng không có nghĩa là loại tình yêu nam nữ, nếu như có cơ hội sống sót rời khỏi, ta nhất định phải nói cho rõ ràng với nàng ấy." Hắn nghĩ đến đây, nhìn thân ảnh của Lâm Hân Ngọc nói: "Nàng sao phải khổ vậy? Vì ta mà tìm chết, thật sự là không đáng giá."
"Ta mới mặc kệ, chỉ cần ta thấy có giá trị là được." Lâm Hân Ngọc đáp.
Trần Nhược Tư nghe nàng nói như vậy, hắn nhất thời không biết nói gì, rơi vào trầm tư.
Đêm càng khuya, càng thêm tối, tối tới mức nhìn không thấy rõ năm ngón tay mình.
Gió thổi nhẹ từng trận, lá cây bị gió thổi phát ra những thanh âm "sa sa", một tia lạnh lẽo của màn đêm theo gió nhập lên người Trần Nhược Tư và Lâm Hân Ngọc cũng nhập vào người Mộng Tuyết. Ba người bọn họ dường như tâm thần tương thông đồng thời rùng mình. Truyện được copy tại Truyện FULL
Đám côn trùng dưới mặt đất như cũ nhàn nhã kêu "quắc quắc".