Hai người Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc chậm rãi đi tới bên người Trần Nhược Tư, nhìn ba vị hòa thượng đồng thời hướng đến bọn họ thi lễ chào hỏi: "Xin chào ba vị đại pháp sư !"
Ba vị hòa thượng dường như không nghe được lời chào hỏi của Mộng Tuyết các nàng, không hề đáp lại, mà chỉ mở lớn đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư, cẩn thận đánh giá.
Trần Nhược Tư cảm thấy kỳ quái, hắn nghi hoặc trong lòng: "ba vị hòa thượng này làm sao vậy, Mộng Tuyết các nàng chào hỏi bọn họ, bọn họ lại không đáp lại, mà chỉ nhìn chằm chằm vào ta, quái lạ thật, chẳng lẽ trên người ta có một cỗ hấp dẫn lực ngay cả nam nhân cũng vô pháp kháng cự?" Hắn nghĩ đến đây, giả bộ ho khan hai tiếng, nói: "ba vị đại pháp sư, hai vị cô nương này đang hướng tới các vị chào hỏi ?" Truyện được copy tại Truyện FULL
Ba vị hòa thượng lúc này mới ý thức được bản thân có chút thất thố, vị hòa thượng cầm bát vu vội vàng đáp lại: " A di đà phật, nữ thí chủ khách sáo rồi." lão nói xong ,quay đầu nhìn Trần Nhược Tư nói: "tiểu hỏa tử, xin hỏi xưng hô thế nào, ba huynh đệ chúng ta, lão nạp pháp hiệu Ngộ Tâm." Tiếp đó, lão nhất nhất đem pháp hiệu của ba vị hòa thượng hướng tới bọn Trần Nhược Tư giới thiệu một loạt.
Vị hòa thượng cầm bát vu pháp hiệu Ngộ Tâm, hòa thượng cầm phật châu pháp hiệu Ngộ Bình, hòa thượng cầm phục yêu lệnh pháp hiệu Ngộ Tĩnh.
Trần Nhược Tư nghe bọn họ giới thiệu xong , hắn vội vàng hướng ba vị hào thượng đem bản thân và Mộng Tuyết ,Lâm Hân Ngọc giới thiệu với bọn họ. Sau đó rất lễ phép hướng về ba vị hòa thượng nói: "ba vị pháp sư, đã đến nơi này rồi, xin mời vào y quán tạm thời nghỉ ngơi một chút, uống ngụm nước mát, ở đi cũng không vội, xin mời !"
Ba vị hòa thượng nọ căn bản không có dự định sẽ hỏi tính danh của bọn Trần Nhược Tư, lại càng không ý nghĩ sẽ vào y quán nghỉ ngơi, cho đến khi bọn họ nhìn thấy Vạn Tượng Càn Không Quyển trên tay Trần Nhược Tư, bọn họ mới thay đổi chủ ý, nhưng bọn họ cũng không thể trực tiếp hỏi Trần Nhược Tư Vạn Tượng Càn Khôn Quyển như thế nào mà có, bọn họ chỉ có thể quyết định vào trong nhà trước, xem tình hướng mà hỏi tới.
Ba vị hòa thượng cùng với bọn Trần Nhược Tư một đường đi vào y quán, đi đến phòng nhỏ phía sau y quán, sau khi phân chia chủ khách ngồi xuống, Mộng Tuyết mang trà đến cho ba vị hòa thượng.
Ngộ Tĩnh mở lời hỏi: "Trần thí chủ, xin hỏi gian y quán này là ngươi mở ra sao?"
Trần Nhược Tư trả lời: "Phải, mà cũng không phải, ta cái gì cũng không giỏi, chỉ có thể nhờ vào Mộng Tuyết cô nương mới có thể chống đỡ được cho y quán, chúng ta cũng vừa mới đến cái thành này."
"các ngươi là từ đâu tới đây? Chẳng lẽ muốn sống lâu dài ở thành này?" Ngộ Tâm hỏi.
"Chúng ta là từ….." Trần Nhược Tư nói đến đây, tức thì dừng lại, cảm thấy nói ra xuất thân của mình là đến từ Thanh Tâm đ*o quán thì không tốt , hắn liền trực tiếp trả lời cái vẫn đề sau: "nếu như không có gì ngoài ý muốn, có thể sẽ ở lâu dài."
"hắn vì cái gì muốn dấu diếm xuất thân của mình." Ngộ Bình suy nghĩ nói: "vì ngươi không muốn nói ngươi từ đâu tới, chúng ta cũng không cần biết, ta mạo muội hỏi ngươi một cái vấn đề, xin hỏi kim sắc quyển tử trên tay phải của ngươi là từ đâu mà có vậy?"
Trần Nhược Tư không cần suy nghĩ liền trả lời: "cái này sao, sự tình nói ra cũng có chút quỷ dị." hắn nói đến đấy, sắp xếp ý nghĩ, tiếp đó mang sự quái dị ngày đó của hắn ở bên ngoài Hoa Đình thôn, từ trong mộ đào ra Vạn Tượng Càn Khôn Quyển đơn giản nói ra một lần.
Ba vị hòa thượng nghe Trần Nhược Tư nói xong, đồng thời hỏi: "Vị hòa thượng đã chết nọ, là như thế nào mà chết, ngươi có biết không?"
"ta không biết hắn chết như thế nào." Trần Nhược Tư trả lời.
Nếu như hắn cùng tam sư huynh Lạc Lan Điền đi vào trong thôn thì có khả năng biết được vị hòa thượng đó đã chết như thế nào, nói như vậy thì hắn cũng vô pháp có được cái Vạn Tượng Càn Khôn Quyển đó rồi.
Ngộ Tĩnh trong lòng nghĩ: "Tuy nói cái Vạn Tượng Càn Khôn Quyển là pháp khí của Phổ Đà tự, nhưng là thiên ý để cho hắn có được vật này, cho nên chúng ta cũng không có đạo lý phải đòi trở về." lão nghĩ đến đây, nhìn Trần Nhược Tư nói: "có thể đưa cái quyển tử đó cho ta xem được không?"
"Đương nhiên là được, chỉ là ta chỉ có thể đưa tay cho các vị xem bởi vì nó ở trên cánh tay ta đã không có phương pháp nào lấy ra rồi, ta cũng không biết vì sao lại thành như vậy?" Trần Nhược Tư nói xong, săn ống tay áo, đưa tay ra.
Ngộ Bình nghe Trần Nhược Tư nói, trong lòng thầm nghĩ: "lại có loại quái sự này, đấy là pháp khí của chúng ta, như thế nào mà chúng ta từ khi đến đây đều không có phát hiện ra sự tình cái Vạn Tượng Càn Khôn Quyển được đeo trên tay người khác, vô pháp lấy ra." Lão nghĩ đến đây, có chút không quá tin tưởng, lão vừa niệm chú ngữ khu động Vạn Tượng Càn Khôn Quyển vừa đưa tay chạm vào Vạn Tượng Càn Khôn Quyển buộc trên cổ tay của Trần Nhược Tư.
Chú ngữ của lão niệm xong, tay của lão cũng chạm đến Vạn Tượng Càn Khôn Quyển , nhưng Vạn Tượng Càn Khôn Quyển đó không có chút phản ứng nào, mặc cho tay lão làm như thế nào, Vạn Tượng Càn Khôn Quyển nhất định không rời ra.
Lão nghi hoặc, trong lòng nghĩ: "như thế nào lại thành như vậy? chẳng lẽ cái pháp khí này không phải là Vạn Tượng Càn Khôn Quyển." nghĩ đến đây, lão quay đầu nhìn lại Ngộ Tĩnh và Ngộ Tâm nói: "hai vị sư huynh, đệ vừa mới niệm chú đều vô pháp khu động nó, các huynh đến xem xem, xem đây có phải hay không pháp khí bản tự, Vạn Tượng Càn Khôn Quyển."
Hai người Ngộ Tĩnh và Ngộ Tâm vẻ mặt nghi hoặc đi tới, cầm lấy cánh tay của Trần Nhược Tư, cẩn thận quan sát một lượt, kết quả kiểm tra của bọn họ đều cảm thấy đấy là Vạn Tượng Càn Khôn Quyển, không có sai.
"Vạn Tượng Càn Khôn Quyển có tác dụng gì vậy, đó là pháp khí của chùa các vị, các vị phải biết khu động nó như thế nào rồi, xin các vị đem chú ngữ truyền thụ cho ta, để cho ta thử xem, nếu như các vị cảm thấy khó khăn cũng có thể từ chối, ta không có ý nào khác." Trần Nhược Tư nói.
Ba vị hòa thượng đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi một chút, Ngộ Tâm nói: "Trần thí chủ, cái đó mặc dù là pháp khí của bản tự, nhưng bây giờ nó đang ở trên tay của thí chủ, mà chúng ta cũng vô pháp khu động nó cho nên chúng ta cũng không có lý do gì nói nó là pháp khí của bản tự. Ta liền đem chú ngữ khu động nó truyền thụ cho thí chủ." Lão nói xong, lớn tiếng đem chú ngữ khu động Vạn Tượng Càn Không Quyển nói ra một lượt. Lão nói xong, hỏi: "Trần thí chủ, có ghi nhớ được không, có cần lão nạp nói lại một lần nữa không?"
Trần Nhược Tư mỉm cười nói: "không làm phiền đại pháp sư nữa, ta đã hoàn toàn nhớ kỹ rồi." hắn nói xong, lẩm nhẩm niệm chú ngữ khu động Vạn Tượng Càn Không Quyển một lần, chú ngữ hắn vừa mới niệm tụng xong, từ trên cương quyển trên cổ tay hắn bay ra vài đạo kim sắc quang trụ, thẳng theo phương hướng tay phải của Trần Nhược Tư chỉ bay tới. Trần Nhược Tư lập tức ngây dại, trên mặt lộ ra một vẻ vô cùng hoảng sợ.
Ba vị hòa thượng và Mộng Tuyết, Lâm Hân Ngọc mỗi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc sợ hãi, nhất thời ngơ ngẩn tại chỗ, quên mất dùng pháp lực cản trở vài đạo quang trụ đang bay đến bên người, bọn họ chỉ nhìn đạo quang trụ bay qua người, đang bay đến bức tường của y quán.
"Phanh phanh phanh" vài tiếng vang lên, bức tường trước mặt Trần Nhược Tư bị đạo quang trụ phát ra từ cương quyển đánh cho đổ sụp. Lập tức, gạch vỡ, tro bụi bay bụi mù, trước mắt bọn họ biến thành một mảnh tối mờ, cái gì cũng nhìn không rõ.
"khách khách" thanh âm của vài thanh gỗ nứt gãy truyền vào trong tai bọn họ.
Trần Nhược Tư sau khi nghe được thanh âm đó, từ trong kinh ngạc thanh tỉnh trở lại, hắn lớn tiếng hô lên: "Mọi người mau chạy đi, y quán này sắp sụp đổ rồi." Thanh âm của hắn vừa mới phát ra, ba vị hòa thượng, Mộng Tuyết, Lâm Hân Ngọc tốc độ như thiểm điện bay ra ngoài.
Trần Nhược Tư bản thân còn đứng nguyên tại chỗ, không có di dộng nửa bước.
Ba vị hòa thượng, Mộng Tuyết, Lâm Hân Ngọc vừa mới chạy ra khỏi đi quán, "Đương " một tiếng vang lên, cả y quán trong nháy mắt sụp đổ trước mắt bọn họ, bụi bay mù mịt, bọn họ nhìn thấy chỉ có một mảng tối mờ mờ, thanh âm của ngói tan gạch nát phát ra ,từng tiếng từng tiếng truyền vào tai bọn họ.
Mộng Tuyết nhìn những người xung quanh mình, nàng phát hiện ra Trần Nhược Tư vẫn chưa chạy ra, nàng rất khẩn trương, trong lòng nghĩ: "Tư còn chưa ra." Nàng nghĩ đến đây, di động cước bộ, cấp tốc lao vào đám bụi.
Lâm Hân Ngọc cũng ý thức được Mộng Tuyết chạy vào là vì cái gì, nàng cũng không cần suy nghĩ cùng lao theo vào đám bụi.
Ba vị hòa thượng thấy vậy, lập tức hiểu rõ tình huống, cũng hiểu rõ mối quan hệ giữa ba người bọn Trần Nhược Tư , Ngộ Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, than nhẹ một tiếng: "tình, cửa tình khó qua a, vị nữ thí chủ đó , cũng đã đắc đạo thành tiên rồi, nhưng lại còn mê luyến nhân gian trần sự như thế." Lão lúc này trong lòng thầm niệm "a di đà phật", vì bọn Trần Nhược Tư mà cầu phúc.
Qua một lúc sau, Ngộ Tâm nói: "sư huynh, sư đệ, tác dụng của Vạn Tượng Càn Khôn Quyển đó là đem hấp thu vào pháp lực công kích lực lượng của người khác đã phát ra, nhưng rơi vào tay vị thí chủ này, thế nào lại biến thành có pháp lực công kích lực lượng rồi, sự việc này thật là có chút kì quái, đệ nghĩ hoài vẫn không thể giải thích được."
Đã không có cách nào giải thích thì đừng nghĩ về nó nữa, thuận theo tự nhiên đi. Trần thí chủ này sẽ không xảy ra việc gì đâu, chúng ta cũng nhân dịp này mà đi thôi. Ngộ Tĩnh nói.
Ngộ Bình và Ngộ Tâm gật đầu, Ngộ Tĩnh ngầm tụ pháp lực trên ngón tay, viết trên mặt đất vài chữ: "ba vị thí chủ bảo trọng, chúng tôi đi đây!" , sau khi lưu lại lời nhắn, ba người đồng thời tung người bay lên, ổn định trên bạch vân, hướng không trung phía xa bay đi, không lâu sau liền biến mất phía chân trời.