Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết đi ra cửa bắc của khu chợ, thì nhìn thấy bên kia đường cũng có một y quán, chỉ là y quán này cửa lớn đóng chặt.
Trần Nhược Tư trong lòng nghi hoặc: "Lạ thật, y quán kia thì đông đúc như họp chợ, còn y quán này lại đóng cửa, lẽ nào những người ở y quán kia có y thuật cao siêu nên mọi người đều muốn tới đó khám bệnh cắt thuốc?" Hắn nghĩ tới đây thì đảo mắt một vòng, nhìn Mộng Tuyết nói: "Tuyết, nàng là tiên tử, biết pháp thuật, trị những bệnh của người phàm đối với nàng mà nói chắc là chuyện nhỏ phải không? Sao chúng ta không mở một y quán, như vậy vừa có thể kiếm tiền vừa có thể giúp người, nàng xem có được không?"
"Dùng pháp thuật cứu người, ừm, đây đúng là một cách tốt, đi, chúng ta tới y quán đó xem xem, mua lại nó chắc là tránh được không ít phiền phức đâu." Mộng Tuyết nhìn Trần Nhược Tư nói.
"Vậy thì ngày nào cũng vất vả cho nàng rồi, ban ngày nàng vất vả khổ cực, tới tối, ta sẽ đấm lưng, mát xa cho nàng, đảm bảo nàng sẽ hài lòng và thư giãn." Trần Nhược Tư mỉm cười nhìn Mộng Tuyết nói.
"Tiểu sắc quỷ, chỉ biết nói những lời này." Mộng Tuyết mặt ửng hồng, mỉm cười liếc nhìn Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư nói: "ta đang nói nghiêm chỉnh mà, là bản thân nàng nghĩ lệch đi thôi, còn giả vờ xấu hổ." Nói rồi giả chau mày nhìn Mộng Tuyết, cười cười.
Mộng Tuyết mặt đỏ lựng lên, cong môi nói: "Không thèm để ý tới tiểu sắc quỷ ngươi nữa." Nàng nói xong thì bước nhanh tới cửa tiệm thuốc vẫn đóng im ỉm.
Trần Nhược Tư mỉm cười, thầm nghĩ: "Nữ nhân đều như vậy, rõ là muốn còn làm bộ thanh cao. Việc gì phải vậy, muốn thì làm, không phải là tốt sao? Tránh cho mình phải khó chịu, nếu như ngày nào cũng có thể vậy thì thật tốt, Mộng Tuyết chết tiệt lại không chịu nghe ta." Hắn nghĩ tới đây, bất lực bước theo Mộng Tuyết.
Trên cửa y quán có dán một hàng chữ: Y quán cần bán, người muốn mua gõ cửa.
Mộng Tuyết liếc nhìn mảnh giấy, nhẹ nhàng gõ cửa, thấy bên trong không có người thì thấy lạ lắm, trong lòng thầm nghĩ: "Đây là lý gì chứ? Rõ ràng là viết gõ cửa là được mà, sao lại không có người trả lời?"
"Nàng gõ nhẹ hều như vậy đâu có được. Xem ta đây." Trần Nhược Tư bước tới cửa, vừa gõ thật mạnh vừa nhìn Mộng Tuyết cười nói.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa được mở ra, một lão đầu thò đầu ra, nói đơn giản: "Là các người gõ cửa sao? Nếu muốn mua y quán thì vào, mua thuốc thì đi đi."
Trần Nhược Tư nhìn thấy lão đầu không mở hẳn cửa, mà hai bàn tay vẫn nắm chặt cánh cửa thì nói rằng: "ông chắn cả cửa rồi, chúng tôi làm sao mà vào?"
Lão đầu kia bây giờ mới ý thức được bản thân đã thất lễ, ông ta liền mở to cửa ra, cánh tay cũng thả lỏng, rất lịch sự đưa tay mời, nói: "Thất lễ rồi, tiểu huynh đệ đừng chấp nhé, mời vào trong!"
Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết vào trong y quán, cẩn thận đánh giá, cảm thấy y quán này lớn hơn y quán lúc nãy, Trần Nhược Tư nghi hoặc, hỏi: "Lão bá, chúng tôi thấy y quán ở phía nam khu chợ kinh doanh tốt lắm mà, y quán này của ông to hơn bọn họ, tại sao lại đóng cửa vậy?"
Lão đầu đó nghe Trần Nhược Tư nói vậy, thầm nghĩ: "khó khăn lắm mới có người ngoại địa tới mua y quán, mặc kệ nó, cứ lấp liếm cho qua để họ mua y quán rồi hãy tính." Ông ta nghĩ tới đây thì cười ngọt ngào nói: "Vốn dĩ, y quán này kiếm được rất nhiều tiền, chỉ là, ta tuổi đã cao, nhà cũng không phải ở Ngọc Cảnh Châu thành, bây giờ muốn trở về nhà dưỡng lão, hưởng phúc. Cho nên mới muốn bán y quán này đi."
Mộng Tuyết thấy lão đầu này nói năng có vẻ thành khẩn, cũng không hoài nghi gì, nàng nói: "Thì ra là vậy, tôi thấy lão nhân gia cũng nên trở về hưởng phúc thôi, xin hỏi y quán này định bán bao nhiêu tiền?"
Lão đầu thầm tính: "Tuy bọn họ là ngoại nhân, nhưng căn tiệm này của ta hôm nay nhất định phải bán được, bây giờ đã là buổi chiều, còn vài canh giờ nữa là trời tối, hài, có thể bán được bao nhiêu thì lấy bây nhiêu thôi, nếu không, chỉ có đợi tới khi nó bị đập thôi." Ông ta nghĩ tới đây thì cười nói: "Ha ha, cô nương đây trông thật là xinh đẹp, xem ra cũng là người tốt bụng, nể mặt các người cũng là người hành y cứu người, bán rẻ một chút, một trăm lượng bạc đi."
Trần Nhược Tư trong lòng buồn bực: "Căn tiệm to như vậy, bên trong còn có bao nhiêu là thuốc, mà chỉ có một trăm lượng bạc, đùa sao? Bên trong khẳng định là có nguyên nhân gì rồi, ta phải hỏi cho rõ mới được." Hắn nghĩ tới đây, đang định mở lời thì Mộng Tuyết đã lấy ra một trăm lượng bạc đưa cho ông ta.
Lão đầu nhìn thấy Mộng Tuyết hào phóng như vậy thì trong lòng tự mắng mình: "Đồ khốn, ngươi là lão khốn nạn, sao lại không đòi nhiều hơn một chút?" Nhưng ông ta vẫn lo Mộng Tuyết sẽ hối hận, nên nhanh chóng đem giấy tờ từ trong y phục ra đưa cho Mộng Tuyết, nhận lấy ngân phiếu, kiểm tra rồi cất ngay, cười nói: "Y quán này bắt đầu từ bây giờ là của các người rồi, chúc hai người làm ăn thịnh vượng, ha ha!" Ông ta nói xong thì bước nhanh ra khỏi cửa y quán, vui vẻ rời khỏi.
Trần Nhược Tư luôn cảm thấy có chút không bình thường, nhưng hắn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mộng Tuyết thì cũng không nỡ làm cho nàng mất hứng, nên không hề ngăn cản nàng, để cho lão đầu kia nhẹ nhàng đi thẳng ra khỏi cửa.
Mộng Tuyết nhìn thấy Trần Nhược Tư hình như không tự nhiên thì mỉm cười, tới bên cạnh Trần Nhược Tư, hai tay đặt lên vai hắn, nhìn hắn nói: "Sao rồi? Bây giờ chỉ mất có một trăm lượng bạc thì đã mua được y quán, thật là rẻ quá, chàng nghĩ xem, chúng ta đặt tên gì cho quán đây?"
Trần Nhược Tư cười nói: "Trước tiên hãy đóng cửa lại, chúng ta đi xem phòng của chúng ta, đợi tới khi mọi chuyện đã chuẩn bị xong mới đặt tên cũng không muộn mà."
Mộng Tuyết buông tay ra khỏi Trần Nhược Tư, cười duyên, nhẹ nhàng nói: "Nghĩ tên và xem phòng có thể làm đồng thời mà. Được thôi, chúng ta sẽ xem phòng trước, từ bây giờ, chàng phải nghĩ tên cho y quán, trước tối này mà không nghĩ ra,…" nàng nói tới đây thì nhẹ mỉm cười.
Nàng vốn định nói, nếu như không nghĩ ra tên, tối nay đừng hòng đụng đến nàng, nhưng nàng cho rằng chỉ cần nói thế thôi là Trần Nhược Tư đã hiểu được ý của nàng rồi nên không nói tiếp.
Trần Nhược Tư giả vờ không hài lòng, bất lực nhìn Mộng Tuyết, nói: "Được, ta nghĩ, nhưng mà bây giờ phải cho ta hôn một cái, nếu không, ta sẽ không nghĩ đâu." Hắn nói xong thì đưa hai tay ra, ôm Mộng Tuyết vào lòng, hôn nhanh vào môi nàng một cái.
Mộng Tuyết nhẹ nhàng vùng vẫy, sau đó thấy không đẩy được hắn ra, nàng cũng không đẩy nữa, hai tay quàng lấy cổ hắn, phối hợp với hắn.
"Rầm" cánh cửa bị gió thổi đập vào tường, phát ra âm thanh.
Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết thoáng kinh hãi, buông lỏng đối phương, ngẩn người ra trong giây lát, rồi nhìn nhau cười lớn.
Mộng Tuyết nhìn Trần Nhược Tư nói: "Làm giật cả mình, ta còn tưởng là có người vào nữa, nếu để người ta nhìn thấy thì xấu hổ lắm, đều tại chàng. Sau này không được đột nhiên tập kích như vậy nữa."
Trần Nhược Tư sờ lên môi, nhớ lại cảm hứng lúc nãy, mỉm cười nói: "Được, lão bà của ta, mỹ nữ tiên tử của ta, bây giờ ta sẽ nghĩ tên cho tiệm thuốc này, nhân tiện đi xem tổ ấm của chúng ta." Hắn nói xong, quay đầu nhìn về phía cửa phòng bên trong, chạy tới. nguồn TruyenFull.vn
Hắn lúc này dường như đã hoàn toàn quên mất những bất an lúc nãy, có lẽ, đó là vì nụ hôn ngọt ngào đó đã làm hắn quá hưng phấn, mà không thèm để ý tới những chuyện hắn cho là không quan trọng nữa.
Mộng Tuyết lắc đầu cười, trong lòng thầm nhủ: "Tính cách vẫn giống như đứa trẻ vậy, nam nhân khác trưởng thành như chàng, người ta đã dựa vào đôi tay của bản thân để nuôi sống gia đình rồi."
Nàng nhìn thấy Trần Nhược Tư bước vào trong thì cũng xoay người từ từ bước ra ngoài. Đứng ở ngoài cửa, nhìn kỹ bên ngoài của cửa tiệm, nàng hài lòng gật đầu, từ từ bước vào bên trong, tiện tay đóng luôn cửa, sau đó đi vào trong phòng.