Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 45: Túp lều bí ẩn




Hoa Mộc Trấn ở phía đông rừng cây, có vẻ thanh tĩnh thi vị, ngay cả tiếng chim tước kêu lớn cũng khó lòng nghe thấy được, chỉ có tiếng những cơn gió nhẹ rì rào lùa qua khe lá.

Phía trước, tiếng bước chân lại gần dẫm trên lá khô phát ra thanh âm xào xạc. Chỉ trong chốc lát bọn họ đã đến trung tâm khu rừng. Những người vừa đến là Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết, có hai người nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy một người.

Trần Nhược Tư vừa đi vừa nói : "Đệ cảm thấy nơi đây có phần quái dị, giữa thanh thiên bạch nhật mà vẫn có cảm giác lạnh lẽo âm u."

- "Tỷ cũng thấy vậy, không chừng nơi này lại có thể phát sinh kỳ tích". Mộng Tuyết cười nhẹ nói.

- "Kỳ tích cái đầu tỷ á, chỗ này chỉ có thể là có thần bí tiểu ốc xuất, xuất…" Nhược Tư nói xong bỏ lửng vế sau, bởi vì hắn thoáng thấy ở xa xa phía trước có một tiểu ốc lúc ẩn lúc hiện.

- "Đệ làm sao vậy?".

- "Tỷ xem, phía trước có một tiểu ốc." Trần Nhược Tư chỉ tay về phía trước nói.

- "A, xem ra vận khí của chúng ta thật tốt, nhanh đến chỗ tiểu ốc đó xem nào". Mộng Tuyết hưng phấn cười nói, miệng nói, chân chạy nhanh đến chỗ tiểu ốc.

Bọn họ càng đến gần tiểu ốc, sương mù càng trở nên dày đặc, hình ảnh của tiểu ốc càng khó lúc càng mơ hồ huyền ảo, màn sương mù dày đặc khiến cho những người đi trong rừng lúc này như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Thoáng sau hai người đã đến chỗ tiểu ốc, chỉ thấy một làn khói đen tràn ngập phía ngoài tiểu ốc, mà tiểu ốc này cũng chỉ có duy nhất một cánh cửa ra vào, còn lại đến cả một ô cửa sổ cũng không có, từ chỗ cánh cửa khói đen không ngừng tuôn ra. Tình hình kiểu này, chỉ cần là một đạo sĩ hoặc hòa thượng có chút pháp lực, hoặc giả người tinh minh sẽ thấy rằng, đây chính là một quỷ ốc. Trần Nhược Tư tuy là một đạo sĩ, thế nhưng hắn không có thứ kinh nghiệm thường thức này, Mộng Tuyết lại càng chưa thấy bao giờ.

- "Có khi nào tiểu ốc này lại ẩn chứa ma lực không? Xem ra thuật sĩ giang hồ hoàn toàn không lừa người, khói đen đó có lẽ là ma lực khí tức." Trần Nhược Tư nhìn tiểu ốc thầm hỏi.

- "Chỗ này nếu chúng ta đi vào nhà, vạn nhất hắn ta biến mất thì chẳng phải là quá vội vàng sao?". Mộng Tuyết nói xong bước nhanh đến chỗ cánh cửa. Trần Nhược Tư thấy Mộng Tuyết tiến vào cũng không còn lo lắng nữa nhanh chân theo vào luôn.

Trần Nhược Tư vừa bước vào trong, lập tức cửa phòng tự đóng lại, bên trong túp lều tối đen như mực, xòe bàn tay trước mặt cũng không thể nhìn thấy gì. Trần Nhược Tư nghe được tiếng đóng cửa liền xoay người quan sát chung quanh, rà soát xem có chạm phải vật gì không nhưng cũng không có gì cả, hắn cả kinh hô lớn : "Không xong, đây nhất định là một cái bẫy."

- "Cái gì, là bẫy sao, ý đệ là có người cố ý sắp đặt cho chúng ta ở đây, là hắn muốn vây khốn chúng ta?" Mộng Tuyết nghi hoặc hỏi lại.

- "Đúng vậy!" Trần Nhược Tư đáp lại.

Mộng Tuyết im lặng tập trung hội tụ pháp lực, một quang cầu trắng xuất hiện ngay trên bàn tay phải của nàng soi sáng căn lều, lúc cả hai nhìn thấy rõ ràng mọi thứ thì đều cảm thấy sửng sốt.

Bên trong túp lều này hoàn toàn trống trơn, hoàn toàn không có cái gì cả, đến cả một cái lỗ thông hơi cũng khó tìm, giống như cái hộp kín mít úp bọn họ ở trong vậy.

Mộng Tuyết đưa tay ngưng tụ quang cầu bắn thẳng vào một bức tường trong đó. Quang cầu vừa mới chạm vào mặt tường thì lập tức tách ra thành mấy đạo bạch quang phản xạ trở lại kéo theo một tiếng nổ lớn. Căn lều rung lên bần bật, mất thăng bằng lắc qua lắc lại.

Trần Nhược Tư tồn tại ở dạng linh hồn thể, căn bản là không sợ dao động của căn lều, thế nhưng Mộng Tuyết sau một hồi bị lắc như cocktail, đến khi dừng lại được rồi thì nàng cũng hoa mắt chóng mặt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi yên giữa căn lều.

- "Tuyết tỷ, tỷ ở nơi nào thì nơi đó thể nào cũng có chuyện phải không?" Trần Nhược Tư vẻ mặt gian xảo hỏi lại.

- "Làm gì có chuyện đó!" Nàng nói xong lại đứng lên, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, rồi lại ngưng tụ pháp lực tạo thành một quang cầu để chiếu sáng bên trong căn lều.

Trần Nhược Tư nhìn bộ dạng của Mộng Tuyết biết là nàng đang rất hối hận, hắn bèn đi tới bên cạnh nàng, giữ lấy đôi vai nàng thủ thỉ : "Tỷ không nên quá lo lắng, sắc mặt tỷ hiện giờ rất khó coi đó, yên tâm, chúng ta nhất định sẽ có biện pháp thoát ra khỏi đây mà!"

- "Xin lỗi đệ đệ, đều là tại tỷ nhất thời manh động, hại cả hai ta bị nhốt ở trong này". Mộng Tuyết nhẹ giọng nói.

- "Không việc gì đâu, chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ là được mà, cho dù bị giam thì cũng không sao cả, tỷ thấy có phải không?" Trần Nhược Tư búng mũi nàng một cái, cười nói.

Mộng Tuyết cười vui vẻ, thế nhưng vừa dứt cười, gương mặt nàng rất nhanh đã lại trông ủ rũ, nàng lại tự trách bản thân mình.

- "Được rồi, giang hồ thuật sĩ nọ chẳng phải là đã từng nói nếu chúng ta muốn đi đâu thì ma lực tiểu ốc này có thể đưa ta đến đó sao?". Ông ta nói là ma lực tiểu ốc, đây chẳng phải là một cái như thế sao, sao chúng ta không thử xem thế nào nhỉ, có khi nó có thể đưa chúng ta đến đó thật." Trần Nhược Tư nói.

Trần Nhược Tư nói thế vốn chỉ muốn an ủi Mộng Tuyết, để nàng thôi không tự trách mình nữa, quả nhiên khiến nàng cả kinh kêu lên : "Đúng rồi, việc quan trọng thế mà ta lại quên mất, may mà trí nhớ của đệ đệ thật tốt." Nói đoạn nàng khẽ mỉm cười rồi hô lớn : "Ma lực tiểu ốc, mau đưa chúng ta đến nơi giá lạnh nhất thế gian này!"

Kỳ thực, những lời này chính là chú ngữ để khởi động truyện tống, đồng thời cũng chính là để khởi động thần chú của Thanh Mâu bố trí sẵn tại đây.

Mộng Tuyết vừa dứt lời, căn lều bắt đầu lay động, khói đen từ những bức tường phun ra dày đặc, sau một hồi tất cả mọi thứ trong căn phòng đều chìm trong màn khói mù mịt, ngay cả quang cầu pháp lực trong tay Mộng Tuyết cũng bị màn khói đen kịt nuốt chửng.

Mộng Tuyết bị một phen thất kinh, vội vã thu quang cầu lại, đứng yên một chỗ, không biết làm thế nào cho ổn. Trần Nhược Tư lại cực kỳ tỉnh táo, bước đến chỗ Mộng Tuyết, đương nhiên là hắn chỉ dựa vào vị trí vừa rồi mà Mộng Tuyết đã đứng để xác định mà thôi, rồi ôm chặt nàng vào ngực mình, rồi nhẹ giọng nói : "Yên tâm, còn có đệ ở đây, nếu có chết thì đệ sẽ chết trước".

Nhược Tư nói dứt lời, hắn cảm giác là hai người đang bị một lực lượng nâng lên theo một phương hướng, xoay tròn bay lên không trung. Tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, bên tai hai người giờ chỉ còn tiếng gió rít vù vù không thể nghe được thanh âm nào khác.

Hai người bọn họ bị lực lượng kia xoay như…đầu đĩa làm cho chóng mặt mơ màng, nửa mê nửa tỉnh, lát sau cả hai đều đã bị quay đến bất tỉnh nhân sự, thế nhưng đôi tay của Trần Nhược Tư vẫn nhất định không buông lơi thân thể Mộng Tuyết.

Cũng không biết là đã qua bao lâu, một cơn gió lạnh thấu xương mang theo những bông hoa tuyết cắt da cắt thịt ào tới, dồn dập quét qua hai người đánh thức hai kẻ hôn mê xém chút thì ngủ luôn không thèm dậy nữa.

Mộng Tuyết mở to cặp mắt, chỉ thấy trước mắt một màu trắng vô tận, trong lòng nàng cảm thấy chút hưng phấn nghĩ thầm : "Nơi này phải chăng là nơi giá lạnh nhất thế gian, thật tốt quá, chỉ cần tìm thấy linh xà ta lại có thể nhìn thấy đệ đệ rồi, Nhược Tư, đệ ở đâu rồi?".

Nhược Tư ngồi trên đống tuyết, toàn thân run lẩy bẩy, nhìn Mộng Tuyết nói : "Đệ đang ở ngay bên cạnh tỷ đây mà". Hắn nói xong đứng dậy nhìn quanh quất rồi nói tiếp : "Nơi này chỉ toàn là một màu trắng, chúng ta muốn tìm kiếm ở đây, quả không có cách nào để xác định phương hướng." xem tại TruyenFull.vn

Mộng Tuyết chỉ cười cười, hai hàng lông mày giật giật, mắt liếc ngang liếc dọc, trong đầu nàng đã có chủ ý, nàng nói : "Không cần phải lo lắng đâu, tỷ đã có cách rồi". Nàng nói xong bắt đầu niệm chú ngữ, đồng thời hai tay nâng lên giữa không trung, không đến một hồi sau, trên hai tay nàng xuất hiện một quang cầu lớn.

Trần Nhược Tư thấy thế cảm thấy khó hiểu, hỏi lại : "Tỷ đang làm cái gì vậy?"

Mộng Tuyết chỉ cười mà không trả lời. Một lát sau nàng đưa hai tay nâng quang cầu lên sau đó ném thẳng quả cầu lên không trung.