Người mặc áo đen cầm đầu thấy tình hình như vậy thì biết có nhiều lời cũng vô ích, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, mắng thầm: " Hỗn tiểu tử, ngươi đúng là kẻ dối trá, lại có thể dùng kế mượn dao giết người hèn hạ, độc ác như vậy. Ta hôm nay nếu có thể còn sống rời khỏi đây, sau này trông thấy ngươi nhất định phải xin cái mạng của ngươi mới được." Lòng thầm mắng chửi nhưng tay không ngừng lại một chút nào, trường kiếm nghênh đỡ, đánh với nam tử mặc đạo bào một trận.
Người áo đen cầm đầu này kiếm pháp cũng không tồi, lúc thì đâm xiên lên trên, lúc lại xoay ngang kiếm đón đỡ, trong nháy mắt đã đấu với nam tử mặc đạo bào hơn mười hiệp. Bỗng nhiên một tiếng " A" thảm thiết vang lên, một người áo đen khác đã bị đâm trúng ngực, ngã xuống đất không dậy nổi. Chỉ chưa đến một lúc mà lại có bảy tám tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, những người ngã xuống đều mặc quần áo đen."
Người áo đen cầm đầu trong lòng trống rỗng, biết rõ nếu tiếp tục đấu tiếp thì ngay cả bản thân mình cũng chết chắc. Vội vàng đem mọi chiêu số dùng hết ra, vung trường kiếm rồi quay một vòng, hóa thành hàng nghìn hàng vạn kiếm quang ập tới nam tử mặc đạo bào kia.
Mộ Dung Thiên thấy nam tử áo đen dùng kiếp pháp tinh diệu như thế thì trong lòng không khỏi cả kinh, thầm nghĩ: " Thật không ngờ người áo đen kia kiếm pháp lại lợi hại như thế, ta so kiếm với hắn chưa chắc đã thắng được. Kiếm pháp tinh diệu như vậy ta lần đầu mới nhìn thấy. Chỉ tiếc là người có năng lực như vậy mà lại làm cái chuyện cướp bóc đồ của người khác. Nếu như hắn phát huy sở trường, ưu điểm của bản thân để tạo phúc cho nhân loại, đối phó với kẻ thù của nhân loại thì có lẽ có thể công thành danh toại. Đáng tiếc, thật đáng tiếc."
Trần Nhược Tư đối với việc người áo đen kia dùng ra kiếm pháp tuyệt như vậy thì cũng cảm thấy hứng thú. Động tác của người áo đen cực nhanh, nhưng Trần Nhược Tư nhìn thì lại thấy như đang chậm chạp diễn luyện kiếm thuật trước mắt hắn vậy. Cho nên hắn cố gắng đem mọi chiêu thức biến hóa người áo đen xuất ra từng cái từng cái ghi tạc vào trong đầu.
Nam tử mặc đạo bào trông thấy hàng nghìn hàng vạn kiếm quang đánh về phía mình thì hoảng hốt, hô to "Hỏng bét" một tiếng rồi vội vàng phòng ngự bảo vệ mệnh môn, cả người bay ngược về phía sau. Những đạo sĩ khác nhìn thấy thủ lĩnh của mình bị ép chật vật như thế thì đều vung kiếm đâm tới, muốn giành chút thời gian để thủ lĩnh nghỉ ngơi.
Lúc kiếm của nhóm đạo sĩ sắp đâm tới người áo đen cầm đầu thì họ cảm thấy có một lực hút mạnh mẽ từ hắn hút kiếm của họ lại. Khi họ còn ngơ ngẩn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì chỉ cảm thấy trước mắt lóa lên ánh sáng trắng rồi một luồng khí lạnh thổi qua cổ mình. Thân thể bọn họ liền mất đi trọng tâm ngã về phía sau, té lăn quay trên mặt đất không động đậy gì nữa.
Thủ lĩnh bên phía hòa thượng thấy thế thì không nhịn được hít một hơi khí lạnh, vội vung tay ra hiệu bảo thủ hạ mình không nên manh động, phải xem hoàn cảnh với ánh mắt hắn hãy hành động. Ra hiệu xong thì nhìn chằm chằm người áo đen cầm đầu.
Nhóm đạo sĩ trông thấy đồng bọn chỉ trong nhát mắt đã bị người áo đen kia giết chết mấy người thì sợ mất mật, đứng ngây ngốc tại chỗ nhìn hắn ác chiến với thủ lĩnh, còn bản thân thì không dám tiến lên hỗ trợ.
Thủ lĩnh phía đạo sĩ thấy thủ hạ dưới tay mình chỉ đứng xem mà không dám ra tay thì vừa ứng phó vừa quát mắng: " Các ngươi là lũ bỏ đi, còn không mau đến hỗ trợ. Nếu ta mà chết thì các ngươi cũng đừng mong còn cơ hội sống sót."
Hắn càng mắng, càng sốt ruột thì thủ hạ càng không đến trợ giúp cho hắn, chúng vẫn cứ đứng im ở đấy không động đậy gì.
Người áo đen cầm đầu thấy thế thì biết cơ hội đã tới, hắn tránh được một kiếm của đạo sĩ, lùi lại mấy bước, nhún người bay lên đâm ra mấy kiếm, kiếm khí bay ra tạo thành một cái lồng, đánh úp từ trên xuống đạo sĩ thủ lĩnh. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Đạo sĩ thủ lĩnh vội xoay người tránh đi hơn một trượng: " Rầm rầm rầm" vang lên mấy tiếng, kiếm khí hắc y nhân bắn ra đã va mạnh vào mặt đất gây nổ, nhất thời lá cây rụng lả tả, bay loạn theo chiều gió cản trở tầm nhìn của mọi người.
Trần Nhược Tư chớp chớp mắt, cùng thời điểm đó hắn cảm thấy người áo đen cầm đầu đang bay nhanh lên trời. Hắn đoán tên áo đen này muốn chạy trốn nhưng không biết vì sao mà lại không lên ngăn cản hắn chạy mất.
Bỗng nhiên, Trần Nhược Tư cảm thấy ở một hướng khác có một cỗ sát khí cực mạnh, ép thẳng tới phía thủ lĩnh hắc y nhân muốn chạy. Trần Nhược Tư cũng không biết vì sao, có lẽ là do thấy thương tiếc tên áo đen mà nhún người bay lên, cả người nhanh như điện lao nhanh về hướng tên áo đen thủ lĩnh.
Đám hòa thượng, đạo sĩ đứng trên mặt đất thấy cảnh này thì đều thấy kinh ngạc, trợn tròn cả mắt. Không kìm lòng được mà rùng mình, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, thầm nghĩ: " May mắn không đánh cùng hắn, nếu không đã sớm mất mạng rồi."
Mộ Dung Thiên thấy Trần Nhược Tư đuổi theo người áo đen thì tưởng là Trần Nhược Tư muốn dồn hắn vào chỗ chết, vội vàng hô lên: " Tư nhi, làm người thì phải có lòng vị tha, thả hắn đi đi."
Mộ Dung Thiên vừa dứt lời thì trên trời nổ "Uỳnh" một trận. Nhất thời chung quanh trở lên chói lóa, tàn lửa rơi loạn xuống, trông giống như một trận Lưu Tinh Hỏa Vũ, chiếu sáng cả một vùng trời thành đỏ rực. Đồng thời cũng che đi ánh mắt của những người đứng dưới đất.
Tàn lửa rơi hết, bỗng xuất hiện ba bóng người trong tầm mắt mọi người. Mộ Dung Thiên thấy vậy thì giật mình, hiểu ra mục đích Trần Nhược Tư đuổi theo không phải là để giết người áo đen mà là để cứu hắn. Trong lòng thầm kinh ngạc: " Thật không biết năng lực của tiểu tử này mạnh đến mức nào nữa, ngay cả địch nhân chưa lộ diện mà cũng có thể cảm nhận được. Điều này thật khiến người khác không thể tin tưởng. Ta nghe sư phụ nói rằng, chỉ có đạt tới cảnh giới của thần thì mới có thể làm được chuyện này. Nhưng hắn bây giờ vẫn chỉ là một người thường, nhưng lại có thể đạt tới cảnh giới như vậy quả thật là rất quái dị."
Người áo đen mặt xám ngoét, cả người còn hơi run rẩy, nhìn Trần Nhược Tư nói: " Người trẻ tuổi, thật không ngờ ngươi lại lợi hại như thế, xem ra ta đã nhìn nhầm rồi. Có điều ta không hiểu, ngươi vì sao lại muốn cứu ta?"
" Ta cũng không biết vì sao nữa." Trần Nhược Tư cười nói: " Nói thật, ta luôn cảm thấy ngươi không phải là người xấu, vì thế ta mới cứu ngươi."
Người áo đen hỏi: " Ta lúc trước muốn giết các ngươi, chẳng lẽ còn không phải là xấu sao?"
Trần Nhược Tư cười nói: " Ta đoán ngươi cũng không phải là muốn giết chúng ta, chỉ là muốn bắt lấy chúng ta để lục soát đồ mà thôi. Nếu như ngươi muốn giết, thì căn bản là sẽ không cho chúng ta cơ hội để nói mà sẽ lập tức động thủ."
"Bội phục! " Người áo đen kinh ngạc nhìn Trần Nhược Tư nói: " Thật không ngờ ngươi tuổi còn trẻ mà có tài quan sát như vậy, ta phục ngươi rồi. Nói thật, chúng ta đích thực là không có ý giết các ngươi."
" Cảm ơn đã khen ngợi." Trần Nhược Tư cười cười nói: " Mau rời khỏi đây ngay, cứ nán lại ở đây lâu sẽ càng gặp nguy hiểm. Bọn họ còn vài nhân vật lợi hại nữa đang chạy tới."
Người áo đen kia hỏi: " Ngươi vì sao không đi, chẳng lẽ ngươi không sợ bọn họ sao?"
" Sợ." Trần Nhược Tư cười nói: " Nhưng ta không thể bỏ đi được, bởi vì dưới kia còn có sư phụ và mấy trăm đồng môn của ta. Ta không thể bỏ mặc bọn họ ở lại được."
Người áo đen kia ngẩn người ra, nói: " Tiểu huynh đệ thật có tình có nghĩa, ta quyết định kết giao bằng hữu với ngươi. Không biết tiểu huynh đệ xưng hô như nào, ta gọi là Phạm Vũ Lâm."
"Trần Nhược Tư." Trần Nhược Tư đáp lời.
Nam tử đang giằng co cùng bọn Trần Nhược Tư thấy địch nhân trước mặt mình chỉ thầm nói chuyện với nhau thì trong đầu cũng thấy khó hiểu, không biết sao lại như vậy. Ngược lại hắn còn cảm thấy rất tự ti, thầm nghĩ: " Tiểu tử kia sau khi ta phát động công kích với tên áo đen mới đuổi tới. Thế mà chỉ trong nháy mắt đã nhẹ nhàng hóa giải được thế công mà ta dùng tới ba tầng sức mạnh. Hắn bây giờ không thèm để ta vào mắt mà lại nói chuyện cùng đồng bọn như vậy đủ để chứng tỏ sự trầm ổn của hắn. Xem ra tiểu tử này nhất định không dễ đối phó như trong tưởng tượng. Chắc phải chờ các huynh đệ chạy đến mới được. Có điều, ta không thể tỏ ra yếu thế, phải nói gì đó để thể hiện rõ uy phong của bản thân, tránh để mấy tên ở dưới coi thường." Nghĩ vậy liền mở miệng quát: " Ta từ trước đến giờ chưa từng giết tiểu hài tử, mau mau cút ngay, đừng để chưởng phong của ta ngộ thương(lỡ tay làm tổn thương) tới ngươi."
" Hắc hắc." Trần Nhược Tư cười khẽ, bĩu môi nói: " Mặt ngươi thật dày, rõ ràng không có bản lĩnh gì lại muốn ra vẻ rất lợi hại, ta thật sự cảm thấy xấu hổ thay ngươi."
Người nọ tức đến phát điên, mặt đổi sắc, nhưng trước mắt hắn không thể phát tác(lên cơn) được, chỉ đành cố nén giận. Nhìn chằm chằm Trần Nhược Tư, mắt lộ vẻ vô cùng hung thần ác sát.