Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 140: Tàng thân thâu thính




Trần Nhược Tư buồn bực ngồi ở cửa thông đạo, trong lòng đang suy nghĩ làm cách nào để rời khỏi nơi này. Lúc này, hắn nghe thấy bên trên giếng có thanh âm người khác nói chuyện. Hắn trong lòng vui mừng, đang muốn hô lên, đột nhiên hắn ý thức được bản thân bám theo địch nhân đến nơi này, nếu mình hét lên không phải là lộ ra hành tung của mình sao, hơn nữa rất có thể bởi vậy mà mất mạng.

Trần Nhược Tư hít vào một ngụm lương khí âm thầm kêu may mắn, rụt đầu trở về im lặng bất động tại đó.

Thanh âm nói chuyện càng lúc càng lớn, còn có tiếng bước chân mơ hồ truyền vào tai hắn.

Trần Nhược Tư trong lòng thầm nghĩ: "Người phía trên kia chẳng lẽ là đang tới nơi này, nếu bọn chúng đi xuống vậy thì ta cũng hết đường bỏ chạy rồi. Xem ra ta không có bản lãnh từ nơi này thoát ra rồi. Ài, quay lại thôi, sau khi trở về nhất định phải nói Mộng Tuyết dậy cho ta phi hành thuật." Trần Nhược Tư bất đắc dĩ thở dài, lắc lắc đầu có chút không tình nguyện xoay người chầm chậm đi trở về.

"Ba" thanh âm của vật nặng rơi xuống giếng truyền vào trong tai của Trần Nhược Tư.

Trần Nhược Tư đột nhiên bị tiếng vang đó dọa nhảy dựng lên, hắn định thần quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy một cái dây thừng từ trên miệng giếng thả xuống. Thấy vậy, Trần Nhược Tư trong lòng vui sướng : "A, dây thừng, có sợi dây thừng này ta có thể bám theo nó mà trèo lên rồi." Nghĩ đến đây, song thủ hắn chập lại đưa về trước ngực, vái vài cái trong lòng thầm niệm: "Lão thiên gia, cầu xin ngài để cho đám người tới gánh nước này ngàn vạn lần không đem dây thừng kéo lên."

Người kéo nước nọ đã đem nước cho đầy thùng, chậm rãi kéo lên, theo sợ dây chầm chậm di động lên trên, trái tim của Trần Nhược Tư cũng đập theo tiết tấu"phác thông, phác thông", trong lòng càng lúc càng thêm khẩn trương, hắn hận không thể lập tức xông ra đem sợi dây kia giữ lại không để cho nó tiếp tục đi lên.

Đúng lúc Trần Nhược Tư cảm thấy mất hết hi vọng thì giọng nói của một người truyền vào trong tai hắn: "Sư huynh, đi mau lên, sư phụ yêu cầu các đệ tử khẩn cấp tập hợp, một lát nữa tập hợp xong lại đến lấy nước."

Thanh âm cửa người nói vừa mới dứt, thùng nước đã được kéo lên hơn nửa lại một lần nữa rơi xuống, vang lên một tiếng "phác thông", nước giếng cũng theo đó bắn tung tóe. Sau đó, phía trên giếng truyền đến một loạt tiếng bước chân, Trần Nhược Tư nghe ra được, rời đi cái giếng này càng lúc càng xa. Hắn trong lòng vui mừng đến phát cuồng, miệng nói cám ơn: "Cám ơn, cám ơn lão thiên gia ban ơn."

Trần Nhược Tư nhanh chóng chạy đến miệng thông đạo, ngẩng mặt nhìn lên giếng phía trên, sau đó đưa tay bắt lấy dây thừng mà ai đó đã thả xuống giếng. Nhưng biện pháp đẹp đẽ của hắn đã thất bại rồi, tay của hắn với ra căn bản là không bắt được sợi dây thừng kia.

Trần Nhược Tư đưa đầu ra nhìn xuống đáy giếng, nhìn thấy mặt nước cách vị trí hiện tại của mình ít nhất cũng phải đến bốn năm thước, hắn trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ: "Không xong rôi, khoảng các giữa sợi dây với ta xa như vậy, ta làm sao có thể nắm lấy nó đây? Nếu ta lợi dụng quán tính nhảy tới, không nắm được sợi dây vậy thì thê thảm rồi, rơi xuống dưới dù không chết cũng sẽ rất đau đớn." Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cảm thấy khiếp đảm.

Trần Nhược Tư đứng ở lối ra, nhìn trên rồi lại nhìn xuống vài lần, trong lòng thầm nghĩ: "Trần Nhược Tư a Trần Nhược Tư, ngươi từ khi nào mà trở nên nhát gan như vậy, ngươi không thể tiếp tục do dự nữa, nếu không, lần theo dõi này của ngươi xem như công cốc thôi." Nghĩ đến đây, Trần Nhược Tư xoay người chạy vào phía trong thông đạo, đầu cũng không thèm quay lại. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Trần Nhược Tư chạy được khoảng hơn một trượng, đột nhiêu xoay người lại, đề cao tinh thần, cấp tốc hướng về phía lối ra vọt đi.

Thân thể của Trần Nhược Tư bay khỏi lối ra, hai tay hắn đã chuẩn bị sẵn, vung ra nắm lấy sợi dây, theo đó thân thể của hắn theo đà nặng nề đánh vào thành giếng đối diện, khiến cho hắn thiếu chút nữa buông rơi sợi dây. Thân thể của hắn giống như cái chuông, ở trong giếng lay động vô số lần mới từ từ dừng lại được.

Không biết nên làm thế nào, Trần Nhược Tư cảm thấy bàn tay của mình đang nắm lấy sợi dây có chút đau đớn. Hắn cắn chặt răng, liều mạng nắm chặt lấy sợi dây, chậm rãi bò lên.

Bò lên đến miệng giếng, hắn cảm thấy bản thân dường như đã sức cùng lực kiệt rồi. Hắn dùng phần khí lực còn lại ngó đầu ra, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, hắn nhìn thấy cái giếng này đặt trong một cái phòng. Hắn thấy không có ai cả mới can đảm bò ra khỏi giếng.

Trần Nhược Tư ngồi xuống bên cạnh giếng, hai tay nắm bóp đầu gối mình, điều hòa hơi thở, buông hai tay ra, hắn nhìn thấy trên quần chỗ hai tay vừa mới buông ra lưu lại vết máu. Hắn vội vàng đưa tay nhìn lại, hai mắt trợn tròn, trong lòng thầm nhủ: "Trách không được mới vừa rồi cảm thấy bàn tay đau nhức, nguyên lai là bị sợ dây làm sước da. Ài, ta thật là vô dụng, có chút việc mà cũng phải chật vật như thế này."

Trần Nhược Tư đưa tay lên người, tùy ý xoa xoa, chịu đựng từng trận đau nhức, đi đến cánh cửa duy nhất của căn phòng, đi ra ngoài.

Trần Nhược Tư tiến vào một cánh cửa khác, chưa kịp dò xét căn phòng này đã từ đến một cánh cửa khác đi ra ngoài. Hắn vừa mới ra khỏi cửa, lập tức nhìn thấy khoảng mười tên nam tử mặc đạo bào, đưa lưng về phía hắn, chỉnh tề xếp thành hàng trên khoảng đất trống trước căn phòng. Đứng trước mặt mười tên nam tử mặc đạo bào này là lão nhân người mà trước đó Trần Nhược Tư đã nhìn thấy trong hang động, cũng chính là Hầu Quang Bình.

Trần Nhược Tư vội vàng lách người qua một bên, ẩn thân vào một góc khuất.

Nơi này đúng là trong đại viện của Bạch Vân đạo quán, Hầu Quang Bình hôm đó sau khi xử lý đám thi thể của các đệ tử, lão cảm thấy ngoài bản thân mình ra cũng không có lấy một cái đạo quán an thân, đối với việc làm và danh dự sau này của hắn nhất định sẽ có ảnh hưởng, vì vậy, lão từ các nơi đem những đệ tử đã được âm thầm bồi dưỡng kéo về đây, một lần nữa hình thành một cái đạo quán, lão làm điều này cũng là vì thanh danh của chính mình, mà cũng là thực thi một phần của kế hoạch.

Đám đệ tử này đều là mới đến đạo quán ngày hôm nay. Trần Nhược Tư mặc dù đã từng đi đến Bạch Vân đạo quán, nhưng mỗi lần hắn đều vội vàng, cũng không nhìn thấy toàn bộ khung cảnh Bạch Vân đạo quán, đương nhiên, lúc này hắn vẫn chưa biết nơi này là Bạch Vân đạo quán.

Hầu Quang Bình lớn tiếng nói: "Các đệ tử, hôm nay triệu tập các ngươi đến đây có hai mục đích, một là muốn hướng đến bên ngoài chứng minh, đạo quán chúng ta sẽ không biến mất, ta tin tưởng đạo quán chúng ta nhất định sẽ ngày càng cường thịnh, hơn thế nữa sẽ ngày càng nổi danh trong Trung thổ; Thứ hai, ta có hai bức thư muốn vài người trong các ngươi chuyển đi cho ta." Nói đến đây, lão ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: "Tịnh Không, Tịnh Vân, Tịnh Vũ, Tịnh Phong, bốn vị đệ tử một lát nữa tới thư phòng của ta, ta có việc giao phó. Các đệ tử còn lại, tất cả đi làm việc đi thôi." Lão ta nói xong, xoay người đi về thư phòng.

Đợi sau khi Hầu Quang Bình rời đi, đám đệ tử của đạo quán túm tụm lại với nhau đàm luận một phen, sau đó mới phân tán rời đi.

Trần Nhược Tư ở nơi ẩn nấp nhìn thấy hai tên đạo sĩ đang đi về phía cánh cửa mà hắn vừa mới đi ra. Sau khi nhìn thấy hai người nọ rời đi, hắn cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh một vòng, thấy không có người, hắn mới từ chỗ ẩn thân đi ra, bước nhanh về phía căn phòng Hầu Quang Bình vừa mới đi vào.

Trần Nhược Tư ở một góc bên cạnh căn phòng, tìm được một chỗ có thể ẩn thân lại có thể nghe được cuộc nói chuyện của những người trong lòng, an tâm đợi ở đó.

Vài phút trôi qua, Trần Nhược Tư nhìn thấy bốn tên thanh niên đạo sĩ, đi vào thư phòng của Hầu Quang Bình. Trần Nhược Tư tập trung cả mười hai phần tinh thần nhìn chăm chú động tĩnh trong phòng.

Trong phòng, Hầu Quang Bình ngồi ở trên bàn, tay cầm hai phong thư nhìn Tịnh Không bốn sư huynh đệ nói: "Bốn tên đệ tử các ngươi trong số các đồ đệ ra dậy tính là xuất sắc. Mặc dù thực lực trước mắt của các ngươi, khoảng cách so với hàng ngũ cao thủ còn có một chút khoảng cách, nhưng ta tin tưởng, các ngươi dưới sự dậy bảo của ta không đến một vài năm nữa nhất định có thể ghi tên vào hàng ngũ cao thủ rồi. Các ngươi cũng biết, ta là một người coi thường danh lợi, ta băng tuổi này còn không có một cái danh vị trên bảng thượng Trung thổ.

Mấy năm nay, ta đối với một số người có danh vọng và năng lực của Trung thổ đều làm nghiên cứu cẩn thận, cũng hiểu rõ tính cách điểm yếu của bọn họ, cùng với tuyệt kỹ thành danh của bọn họ, mặc dù ta vẫn chưa tìm ra phương pháp phá giải nhưng ta nghĩ ta cùng bọn họ đối chiến sẽ không rơi xuống hạ phong. Các ngươi là dưới tay tat u hành học nghệ, có thể nói là ẩn nhẫn không xuất hiện, các ngươi đều là người có thiên phú. Vì tương lai các ngươi có thể ở trong tầng lớp người tu hành trong trung thổ chiếm được một cái vị trí, ta quyết định cải biến phương pháp trước đây, nghĩ biện pháp khiến cho đạo quán chúng ta trở nên có danh tiếng, các ngươi có thể hiểu cho tâm tình hiện tại của ta không?"

Tịnh Không bốn sư huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, bọn họ đồng thời gật đầu, biểu hiện có thể lý giải tâm tình của lão, cũng đều cho rằng sư phụ làm như vậy đều là vì suy nghĩ cho các đệ tử.

Trần Nhược Tư nghe xong những lời này, trong lòng thầm mắng: "Lão già khốn kiếp, giảo hoạt như hồ ly, chỉ có điều, từ trong lời nói của lão ta nghe ra có vẻ rất đường hoàng, quang minh chánh đại. Nếu không phải là ta đã biết bí mật đằng sau của lão, nhất định cũng sẽ bị vẻ bề ngoài và những lời nói vừa rồi của lão ra lừa gạt, chẳng lẽ những tên âm hiểm sảo trá đều nói những lời như vậy, làm một bộ dạng như vậy sao?" Lúc này, hắn xem như là chân chính hiểu rõ câu mà người ta hay nói 'phòng nhân chi tâm bất khả hữu' là như thế nào rồi.