Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 116: Tiểu tả tì tính




Linh Cơ dùng lực kéo vài cái vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của Trần Nhược Tư, nàng không giãy dụa nữa mà đưa mắt nhìn Trần Nhược Tư mỉm cười có chút ngượng ngùng, trong lòng thầm nghĩ: "Khi hắn cầm lấy tay ta, sao trái tim ta lại đập nhanh như vậy nhỉ, chẳng lẽ ta thật sự đã yêu hắn rồi. Không thể nào, sao ta có thể yêu hắn chứ, hắn là kẻ thù của tộc ta." Trong lòng nàng, sau khi diễn ra một trận đấu tranh tư tưởng, thuận thế nhào vào lòng Trần Nhược Tư, nói: "Cám ơn ngươi, cám cơn ngươi đã mạo hiểm liệu thương cho ta."

Trần Nhược Tư buông tay Linh Cơ ra, nhưng không có thêm động tác nào nữa, yên lặng nhìn Linh Cơ, mỉm cười nói: "Cô mới vừa rồi còn muốn đánh ta mà, sao bây giờ lại trở nên ôn nhu như thế này."

Linh Cơ ngẩng đầu nhìn Trần Nhược Tư mỉm cười, dịu dàng nói: "Hừ, ý tứ của ngươi là ta không đủ ôn nhu chứ gì, ngươi muốn ta làm thế nào mới có thể tính là ôn nhu đây?"

Trần Nhược Tư cười nói: "Cô bây giờ đã đủ ôn nhu rồi, lời nói dịu dàng này ta sợ rằng mình nuốt không trôi."

"Vậy sao?" Linh Cơ cười đáp: "Ta cũng muốn xem xem cái bộ dạng nuốt không trôi của ngươi sẽ như thế nào, ta thấy ngươi đúng là tên đầu gỗ." nàng nói xong, hai tay ôm lấy cổ Trần Nhược Tư, đôi môi cuồng nhiệt hôn lên mặt Trần Nhược Tư.

Trần Nhược Tư bị những nụ hôn nóng bỏng của nàng làm cho thần hồn điên đảo, không kiềm chế được đưa hai tay ra ôm nàng vào trong lòng. Lúc này, hình ảnh Linh Cơ thay quần áo ở trước mặt Trần Nhược Tư lúc trước, như mộng như thực xuất hiện trong đầu của Trần Nhược Tư. Điều này làm cho hắn cảm thấy toàn thân một trận nóng rực, trái tim bất giác đập nhanh hơn, bộ phận đó của cơ thể theo bản năng từ từ phát sinh biến hóa.

Trần Nhược Tư vòng tay ra sau lưng nàng, ôm nàng càng thêm chặt, môi hắn di động hôn lên môi, trên cổ nàng.

Linh Cơ lúc này dường như quên đi hết thảy, nàng cảm thấy toàn thân nóng rực, trong lòng vô cùng hưng phấn, nàng vặn vẹo thân mình, cực lực nghênh hợp nụ hôn nóng bỏng của hắn.

Cũng không biết bọn họn âu yếm hôn nhau bao lâu, vào lúc cảm thấy không cách nào khống chế được bản thân nữa, khi muốn tiến thêm một động tác nữa thì thân ảnh Mộng Tuyết giống như u linh xâm nhập vào đầu Trần Nhược Tư. Trần Nhược Tư trong lòng kinh hoảng, sửng sốt, tất cả lửa nóng kích tình bị thân ảnh của Mộng Tuyết bất ngờ xuất hiện dập tắt.

Trần Nhược Tư đẩy Linh Cơ ra, nói: "Thật xin lỗi, ta mới vừa rồi thất lễ, đã đắc tội nhiều, xin bỏ qua cho."

Linh Cơ từ khi trưởng thành đến nay còn chưa từng bị nam nhân ôm hôn qua, bây giờ nàng đang chìm trong loại hưng phấn khó kiềm chế nọ, bị Trần Nhược Tư đột nhiên đẩy ra như vậy, trong lòng nàng cảm thấy một tia mất mát. Sắc mặt khó coi đưa mắt nhìn Trần Nhược Tư nói: "Không trách ngươi, là ta tự tác đa tình thôi."

May mắn nơi này không phải là rất sáng, khuôn mặt của Linh Cơ, Trần Nhược Tư nhìn không rõ, nếu không nhất định sẽ bị vẻ mặt khó coi của nàng lúc này hù dọa.

Trần Nhược Tư ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: "Hoàn hảo, may mắn ta còn không làm ra hành vi nào trái đạo đức, nếu không, ta thật sự là có lỗi với Mộng Tuyết." Trần Nhược Tư nghĩ đến đây, khe khẽ mỉm cười, ý nghĩ của hắn tiến nhập vào trong ảo cảnh hồi ức, hồi ức những lúc hắn và Mộng Tuyết ở cùng một chỗ. Cũng quên đi hết thảy trước mặt.

Linh Cơ nhìn thấy hắn ngơ ngẩn như vậy, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu tử này trong đầu rốt cuộc là đang nghĩ cái gì nhỉ, khiến cho người ta cảm thấy hắn giống như là lúc nào cũng thần thần bí bí. Xem ra quyết sách của phụ thân không sai, sau lưng tiểu tử này nhất định có bí mật không muốn người khác biết.

Ta đối với hắn đã có ấn tượng tốt, nếu như ở cùng hắn thời gian dài, thật sự thích hắn mất, phải làm sao đây?" nàng nghĩ đến đây, âm thầm vận khí, ngưng tụ thành một cái quang cầu màu trắng, thuận tay ném ra, làm cho không gian tối tăm này trở nên sáng sủa, sau đó mỉm cười nhìn Trần Nhược Tư nói: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Ảo cảnh xinh đẹp của Trần Nhược Tư bị phá vỡ, hắn lấy lại tinh thần, nhìn Linh Cơ nói: "Ah, ta nghĩ đến một chút việc cũ thôi." Trần Nhược Tư đáp, im lặng trong chốc lát rồi nói tiếp: "Chúng ta thật sự có thể đào thoát khỏi nơi này có phải không?"

Linh Cơ một bộ dạng rất tự tin nói: "Ta bây giờ đã hoàn toàn khôi phục, đương nhiên có thể bỏ chạy rồi." nói đến đây, nàng ngừng lại chốc lại rồi nói tiếp: "Chỉ có điều, trước cửa của địa lao này có rất nhiều binh lính trấn giữ, muốn né tránh bọn chúng sợ rằng có chút khó khăn, chỉ sợ không tránh khỏi một tràng kịch chiến, ngươi có sợ không?"

Trần Nhược Tư cười đáp: "a a, ta sợ, cô không phải đang nói đùa đấy chứ, cô phải biết rằng, cho đến bây giờ ta còn chưa từng sợ qua một người nào, cùng lắm thì chết thôi, nhưng ta lại cảm thấy, ta không phải là người đoản mệnh, còn nữa, đến thời khắc nguy hiểm gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không thưa, ông trời lại phái cô- vị cứu tinh đến giúp đỡ ta, thấy chưa, thiên duyên của ta tốt như vậy đấy.

"Ta là cứu tinh của ngươi?" Linh Cơ mỉm cười, nói: "Vậy thì tốt, chút nữa xảy ra kịch chiến, nếu như ngươi bị người ta đánh chết cũng đừng oán ta nhé."

Trần Nhược Tư vỗ vỗ ngực, nói: "Ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, nếu thật sự chết trận cũng chỉ có thể trách mình học nghệ không giỏi, sao có thể oán trách người khác chứ?"

"Vậy thì rất tốt." Linh Cơ đáp.

Trần Nhược Tư đi đến bên cạnh Linh Cơ, khoác vai nàng, nhìn như cùng nàng rất thân mật và hiền hòa, nói: "Bây giờ chúng ta đi ngay thôi, ta một khắc cũng không muốn ở lại nơi này nữa."

Linh Cơ quay đầu nhìn Trần Nhược Tư, mỉm cười dịu dàng nói: " Nhìn bộ dạng nóng lòng muốn thoát khỏi đây của ngươi, nhất định là có việc khẩn cấp đang đợi ngươi đi làm phải không, có thể nói với ta không?"

Trần Nhược Tư trong lòng đang nghĩ đến Mộng Tuyết các nàng, mà hiện ra vẻ nóng vội. Linh Cơ và Trần Nhược Tư tiếp xúc không nhiều, đối với tính cách của hắn cũng không phải rất hiểu rõ, nàng bây giờ còn cho rằng Trần Nhược Tư nhất định là muốn nhanh thoát khỏi đây để hoàn thành nhiệm vụ mà người ta giao cho hắn, cho nên mới nói những lời thăm dò như vậy.

Trần Nhược Tư thở dài, lắc lắc đầu, cười nói: "Ta thì có việc gì khẩn cấp cần xử lý chứ?"

Linh Cơ tránh khỏi bàn tay của Trần Nhược Tư đang đặt trên vai nàng, làm ra một bộ dạng mất hứng, nói: "hừ, không nói cho ta thì thôi, xem ra ngươi không hề tín nhiệm ta, ta bây giờ muốn chết, không muốn ra khỏi đây nữa, ngươi tự mình tìm biện pháp thoát khỏi đây đi." Nàng nói xong, lánh sang một bên rồi ngồi xuống, đưa mắt nhìn về hướng khác, không thèm để ý đến Trần Nhược Tư.

Trần Nhược Tư sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: "Nàng ta bị làm sao vậy, sao ta lại không tín nhiệm nàng ta chứ, thật không hiểu nổi trong đầu nàng ta đang nghĩ cái gì nữa, ta đích xác alf có việc việc khẩn cấp cần xử lý." Nghĩ đến đây, bất đắc dĩ lắc đầu, thả dài, lại nghĩ: "ài, xem ra sau này ta phải đổ thêm công sức tu luyện mới được, nếu không, giống như lúc này, phải phụ thuộc vào người khác, nam tử hán ta đây mất hết cả mặt mũi rồi. Xem ra, chỉ có thể làm kẻ mặt dày rồi."

Nghĩ xong, hắn có chút không tình nguyện đi đến bên cạnh Linh Cơ, vỗ nhè nhẹ lên bả vai nàng, mỉm cười nhìn nàng nói: "Cô đường đường là Minh tộc công chúa, sao lại nhỏ nhen như vậy, ta có nói dối hay không, tín hay không tín nhiệm cô, đợi cô và ta an toàn rời khỏi đây a, cô tự nhiên sẽ rõ ràng thôi." xem tại TruyenFull.vn

Linh Cơ liếc mắt nhìn Trần Nhược Tư, ánh mắt đảo nhanh qua người hắn, vẻ mặt âm trầm, nói: "Ta vốn nhỏ nhen, ai nói đại công chúa thì không thể nhỏ nhen chứ."

Trần Nhược Tư nhíu mày, mỉm cười nói: "Có thể , có thể, coi như ta không tốt đi, ta bây giờ xin lỗi ngươi, có được không?"

Linh Cơ nghe hắn nói như vậy, sửng sốt chốc lát, trong lòng thầm nghĩ: "Hắn đã như thế rồi, ta cũng không thể quá vội vàng ép bức hắn được, bây giờ tìm được đường lui rồi, trước hết cứ rời khỏi đây đã rồi tính tiếp. Sau này sẽ có cơ hội hỏi cho rõ ràng." Nghĩ đến đây, nàng quay đầu lại, nhìn Trần Nhược Tư nói: "Được rồi, ta tin tưởng ngươi là được." nói xong, nhỏe miệng cười.

Trần Nhược Tư cười nói: "Khuôn mặt bây giờ mới là nữ nhân nên có, cũng là đẹp nhất, mới vừa rồi cái vẻ mặt đau khổ kia, sau này ta mong không nhìn thấy lại một lần nữa."

Linh Cơ nghe hắn nói vậy, mặt cười rạng rỡ, trong lòng càng thêm vui vẻ. Cười xong, nói: "Tiểu tử nhà ngươi không biết là loại người nào, ta thấy ngươi chẳng hề giống một người tu đạo, mà giống một tên công tử phóng đãng, chỉ biết dỗ ngọt nữ nhân."

"Vậy sao, bộ dạng của ta như thế này mà gọi là phóng đãng công tử à." Trần Nhược Tư cười, nói tiếp: "Lời ta nói là chiếu theo sự thật, cô quả thật là rất xinh đẹp mà !"

Linh Cơ cười duyên, đứng dậy nói: "Vậy người có nguyện ý lấy ta làm vợ không?"

Trần Nhược Tư sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: "Nói đùa sao, nàng ta cũng quá trực tiếp đi, mới đó mà đã nhanh chóng muốn mình lấy nàng ta."

Linh Cơ thấy Trần Nhược Tư ngẩn người, vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói: "Nghĩ cái gì chứ, không muốn sao, a a, ta nói đùa thôi, người mà ta muốn lấy phải có năng lực bảo vệ cho ta, mà ngươi bây giờ còn cần ta giúp ngươi ra khỏi đây, cho dù ngươi đồng ý, ta cũng không nguyện ý." Nói xong, mỉm cười liếc mắt nhìn Trần Nhược Tư một cái, xoay người hướng về phía cánh cửa bị che giấu mà nàng cảm ứng được, đi tới.

Nghe nàng ta nói vậy, Trần Nhược Tư chiếu theo lý thuyết phải cảm thấy nhẹ nhàng mới phải, nhưng trong lòng hắn, lại thoáng qua một chút không vui, thầm nghĩ: "Hừ, ta kém cỏi như vậy sao? Ngươi đừng coi thường ta, sau này ta nhất định sẽ không để cho người ta khi dễ nữa." nghĩ đến đây, thở dài đi theo sau.