Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 115: Kỳ diệu cảm giác




Linh Cơ gật gật đầu, đang muốn mở miệng đáp, nàng nhìn thấy khuôn mặt của Trần Nhược Tư, lộ ra vẻ tươi cười, nàng lập tức cảm thấy kỳ quái, trong lòng buồn bực: "Hắn làm sao vậy, chẳng lẽ hắn nghe được tính mạng không còn bao lâu nữa mà sợ hãi đến như vậy, hắn sẽ không nhát gan như vậy chứ." Nghĩ đến đây, đưa tay trước mặt Trần Nhược Tư khua khua, nói: "Này, ngươi sao vậy?"

Trần Nhược Tư đáp: "Không có gì, ta nghĩ ra một cái phương pháp khiến cho ta trong nháy mắt có được siêu cường lực lượng, không biết có thể thành công không, ài, đúng rồi, cô có loại pháp thuật hoặc chú ngữ nào có thể hấp thu năng lượng của vật bên ngoài không?"

Linh Cơ thấy hắn hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy, trong lòng nghi hoặc, thầm nghĩ: "Hắn là người tu luyện sao? Cái gì cũng không biết." nghĩ đến đây, nàng hỏi ngược lại: "Tu hành luyện khí là một dạng hấp thu năng lượng của đại tự nhiên, chẳng lẽ ngay cả điều này ngươi cũng không biết sao?"

Trần Nhược Tư cười thần bí nói: "À, ta hiểu rồi, ta thử chút xem, nói không chừng có thể thành công."

Linh Cơ nghe hắn nói xong, trong lòng bất giác có chút lo lắng, thầm nghĩ: "Sao hắn ngu ngốc vậy nhỉ, chỉ vì ta một người hắn không quá quen biết mà mạo hiểm. Trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì đây?" nàng nghi hoặc nhìn Trần Nhược Tư, nói: "Cái gì, nói không chừng có thể thành công, ngươi định làm cái quỷ gì, không cần mạo hiểm đâu, ta không muốn thấy ngươi vì trị lành thương thế cho ta mà làm tổn thương chính mình."

Trần Nhược Tư không thèm để ý đến Linh Cơ, chỉ cười cười, sau khi làm xong công tác chuẩn bị, bắt đầu niệm chú ngữ khu động Vạn Tượng Càn Khôn Quyển lực lượng.

Thật ra, trong lòng hắn cho rằng, Vạn Tượng Càn Khôn Quyển trên cổ tay hắn là một bảo vật có lực lượng vô tận, bây giờ hắn nghĩ đến chính là muốn dùng lực lượng trên cái bảo vật này, hấp thu vào trong cơ thể mình, trong nháy mắt đề cao lực lượng của mình.

Nhưng hắn cũng không biết, lực lượng của Vạn Tượng Càn Khôn Quyển là loại hình công kích lực lượng, bây giờ hắn muốn đem nó hấp thu vào cơ thể, hành động này của hắn có thể nói là vô cùng mạo hiểm, làm không tốt có thể thương tổn đến bản thân, thậm chí cũng có khả năng vứt bỏ luôn cả tính mạng của mình.

Biện pháp này của hắn nếu như để cho người khác biết được, nhất định sẽ cho rằng hắn là kẻ điên, là đang tự tìm đường chết. Nhưng trong lòng hắn lại cho rằng, phương pháp này mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng chưa chắc không thể thực hiện được.

Trần Nhược Tư sau khi niệm xong chú ngữ, Vạn Tượng Càn Khôn Quyển trên cổ tay phải nháy mắt bắn ra vạn đạo kim sắc quang mang, ngay lập tức chiếu sáng khắp địa lao. Trần Nhược Tư trong nháy mắt quang mang lực lượng này lóe lên, nhanh chóng vận khí, đem lực lượng của Vạn Tượng Càn Khôn Quyển tiếp xúc nơi cổ tay mình, hấp thu vào trong cơ thể.

Linh Cơ thấy vậy, trong lòng vô cùng sợ hãi, hoảng sợ nói: "Hắn đang làm cái gì vậy, tại sao hắn đột nhiên lại có lực lượng cường đại như vậy nhỉ,…. " Linh Cơ đang nghi hoặc, đột nhiên, nàng nhìn thấy kim sắc quang mang phát ra từ cổ tay Trần Nhược Tư, từ từ biến mất, mà cơ thể Trần Nhược Tư từ từ phát sinh biến hóa, toàn thân lấp lánh kim quang. Lúc này, Trần Nhược Tư trông giống như một pho tượng toàn thân mầu vàng phát sáng lấp lánh.

Linh Cơ thấy vậy, càng thêm ngạc nhiên, nàng tựa hồ không dám tin tưởng mắt mình đang nhìn thấy là sự thật.

Trần Nhược Tư lúc này đang chuyên tâm vận khí, trái tim hắn dường như rơi vào trạng thái tĩnh lặng như nước, hắn cảm thấy bản thân dường như hoàn toàn biến thành một người khác, trong cơ thể có một cỗ lực lượng bất tận đang không ngừng vận hành, ánh mắt hắn cũng trở nên sáng rực, hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng rành rọt bức tường bị che khuất mà trước đó hắn không thể nhìn thấy, ngay cả tiếng hô hấp và tiếng trái tim đập của Linh Cơ, hắn cũng có thể nghe được rõ ràng.

Sau đó, Trần Nhược Tư niêm tụng chú ngữ Liệu Thương Quyết, hắn niệm xong chú ngữ, ở trong lòng bàn tay của hai tay hắn lại hiện ra quang cầu màu xanh lục lấp lánh.

Hai cái quang cầu xanh biếc này phát ra ánh sáng cùng với ánh sáng màu vàng phát ra trên người Trần Nhược Tư tương hỗ, giao thoa tỏa sáng, có vẻ càng thêm sáng rực chói mắt. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Linh Cơ lúc này, hai mắt tròn xoe, vẻ mặt hoảng sợ, nhìn như có chút ngây ngốc. Ngay cả bản thân nàng còn không biết mình bây giờ đang ở trong hiện thực, hay là ở trong thế giới hư ảo nữa.

Trần Nhược Tư vung mạnh song thủ, quang cầu màu xanh lục nọ lập tức biến thành hai cái quang trụ màu xanh lục, đồng thời vươn tới vị trí hiện tại của Linh Cơ.

Linh Cơ sửng sốt, thầm nghĩ: "Hắn lợi hại như vậy, nhất định có thể đoán ra được ta không thụ thương, nhất định không thể để cho hắn biết được điều này, nếu không chúng ta sẽ trắng tay. Hắn không phải đã nói chỉ biến thành lợi hại trong nháy mắt sao? Ta giả vờ sợ hãi, né tránh đi, để cho kế hoạch liệu thương của hắn thất bại, cứ như vậy là được." nghĩ vậy, nàng vội vàng giả vờ kinh hoảng né tránh qua một bên.

Biện pháp hoàn mĩ của Linh Cơ thất bại. Vào lúc nàng muốn động thân một khắc, hai quang trụ nọ dường như đem thân thể của nàng hoàn toàn khống chế, khiến cho nàng căn bản không thể di động nửa bước. Trong lòng buồn bực : "Chuyện này là sao vậy, cổ lực lượng này cũng quá bá đạo đi. Xong rồi, cơ hội mà ta muốn tiếp cận hắn hết rồi, việc mà phụ thân giao phó cho ta cũng không có cách nào hoàn thành nữa. Nếu là là thế này, sinh mạng của ta cũng đã đi đến lúc cuối cùng rồi." nghĩ đến đây, trào lên trong lòng nàng một sự khó chịu, nước mắt thiếu chút nữa cũng rơi xuống.

Hai quang trụ khống chế thân thể của Linh Cơ, hai cỗ nhu hòa lực đạo giống nhau đồng thời nhập vào trong cơ thể nàng, rất nhanh truyền đến mỗi tế bào trong cơ thể nàng.

Trần Nhược Tư thu tay, tán đi tụ khi. Lúc Trần Nhược Tư giúp Linh Cơ liệu thương cũng có thể cảm thấy rõ ràng hai cổ lực di chuyển lưu động trong cơ thể Linh Cơ. Sau khi hắn thu công, đưa mắt nhìn Linh Cơ, trong lòng buồn bực: "Hai cổ lực đạo này ở trong cơ thể nàng ta tại sao không gặp trở ngại gì, chuyện này là như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ trong chốc lát vừa rồi đã chữa lành nội thương cho nàng ta."

Trần Nhược Tư không biết làm thế nào để tham dò người khác có bị thương hay không, đương nhiên cũng không biết hai cỗ lực đạo nọ ở trong cơ thể Linh Cơ đi thông suốt không trở ngại, là dấu hiệu phản ánh không bị thương.

Linh Cơ thấy Trần Nhược Tư nhìn mình như vậy, còn cho rằng hắn đã đoán ra mình không hề thụ thương, trong lòng cảm thấy lo lắng, cũng pha chút hổ thẹn. Nàng lo lắng là bởi vì, nếu như Trần Nhược Tư vạch trần âm mưu kế hoạch của bọn họ thì hắn sẽ không có khả năng sống sót rời khỏi nơi này, cảm thấy hổ thẹn là bởi vì giả vờ thụ thương mà lừa gạt hắn. Tâm tình nàng lúc này phải nói là rơi vào mâu thuẫn cực độ.

Trần Nhược Tư ngây ngốc một lát, hắn cảm thấy lực lượng nọ hấp thu vào cơ thể, rút đi rất nhanh, trên người không còn phát ra kim quang, khôi phục lại trạng thái ban đầu, thị giác và thính giác của hắn cũng không còn linh mẫn như trước, mới vừa rồi hắn còn nhìn thấy bức tường bị che dấu, một lần nữa lại biến mất không thấy.

Hoàn cảnh hiện tại của bọn họ cũng khôi phục trở lại một mảnh tối tăm như cũ.

Trần Nhược Tư nhận thấy cảm giác vừa rồi vô cùng kỳ diệu, nhưng hắn không có nghĩ tiếp mà bước nhanh về phía trước, mỉm cười nhìn Linh Cơ nói: "Linh Cơ cô nương, bây giờ cảm thấy thế nào, có phải là cảm thấy tốt hơn không, ta cũng không nghĩ đến có thể thí nghiệm thuận lợi thành công như vậy, xem ra chúng ta sẽ không chết ở nơi này rồi."

Linh Cơ nghe hắn nói xong, có chút hồ đồ, trong lòng tự nhủ: "Là hắn đoán ra tâm sự của ta hay là cố ý làm giả một dáng không biết đây, hay là hắn căn bản không biết làm thế nào thăm dò người khác có bị thương hay không nhỉ? Đợi ta thăm dò hư thực rồi tính tiếp." nàng nghĩ đến đây, cũng mỉm cười nhìn Trần Nhược Tư nói: "Cám ơn ngươi, bây giờ nội thương của ta dường như đã hoàn toàn biến mất rồi. Không nghĩ đến năng lực của ngươi lại mạnh như vậy, công phu ngươi vừa sử dụng là học được từ đâu vậy?"

Trần Nhược Tư cười, có chút đắc ý, hắn đưa tay phải ra lúc lắc trước mặt Linh Cơ, tay trái chỉ vào Vạn Tượng Càn Khôn Quyển trên cổ tay phải nói: "Lực lượng của ta căn bản là rất kém cỏi, mới vừa rồi trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, chỉ là muốn mượn lực lượng của cái bảo vật trên cổ tay ta mà thôi, lực lượng vừa rồi, nếu như không nhầm lẫn nên thuộc về nó."

Linh Cơ không quá tin tưởng nhìn chằm chằm vào Vạn Tượng Càn Khôn Quyển trên cổ tay Trần Nhược Tư nói: "Cái gì, ngươi nói là lực lượng vừa rồi của ngươi là đến từ cái vòng đeo kim hoàng sắc này sao? Đừng nói đùa nữa."

Trần Nhược Tư một bộ dạng rất thành thật, nhìn Linh Cơ nói: "Là thật, ta không có lừa cô, cô đừng coi thường cái vòng nhỏ này, nó là bảo vật có vô tận lực lượng đấy."

"Có thể cho ta mượn xem chút không?" Linh Cơ hỏi.

Trần Nhược Tư đưa tay ra, nở nụ cười quỷ dị, nói: "Cô xem đi, chỉ cần cô có thể tháo nó ra, ta sẽ tặng cho cô."

Linh Cơ tay trái nắm chặt cánh tay phải của Trần Nhược Tư, tay phải cầm Vạn Tượng Càn Khôn Quyển, nàng vừa giữ vừa nói: "Bảo vật quý giá như vậy ngươi chịu tặng cho ta sao?" nàng xoay cả nửa ngày, rốt cuộc vẫn không thể đem Vạn Tượng Càn Khôn Quyển rút ra, nàng có chút tức giận nhìn Trần Nhược Tư nói: "Ngươi đúng là tên vô lại, ta còn cho rằng ngươi thật sự hào phóng như vậy, chịu đem bảo vật cho ta nữa chứ !" nàng nói xong, giơ tay phải lên, một chưởng đánh lên mặt Trần Nhược Tư.

Chỉ là, tay phải nàng động tác đánh tới không nhanh chút nào.

Trần Nhược Tư vội vàng bắt lấy cổ tay nàng, nhìn nàng cười nói: "Đại mỹ nhân, bộ dáng tức giận thật khó coi."

Linh Cơ trong lòng kinh ngạc, một cỗ hưng phấn vui vẻ trào lên trong lòng. Khuôn mặt trong nháy mắt biến hồng, có chút ngại ngùng nhìn Trần Nhược Tư, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.