Tiếng tát vang lên, trong văn phòng nhỏ hẹp này lại nghe rất vang.
Hà Thời Minh sững sờ.
Vương Kiến Ba cái tên này đang làm cái gì thế không biết? Tự nhiên đi mắng chửi Đinh Quảng Khôn trước mặt nhiều người như thế? Họ Đinh kia từ trước đến nay luôn khó nói chuyện, thế này có khác gì sờ mông hổ đâu chứ?
Không chỉ Hà Thời Minh, sự tình phát triển vượt qua khỏi dự tính của Thôi Chí Nguyên.
Nhất thời, toàn bộ văn phòng chỉ còn lại tiếng gào thét giận dữ của Đinh Quảng Khôn: “Phản trời! Đúng là phản trời! Thứ khốn nạn, lại dám mắng tao, đúng là cả gan làm loạn coi trời bằng vung!” Ông ta nhậm chức nhiều năm như thế, trước chưa từng có học sinh nào dám nóng ông ta như thế.
Vương Kiến Ba sờ mặt mình, đột nhiên cười lên.
Sau đó anh lùi lại một bước, nhìn Đinh Quảng Khôn cười hì hì: “Là một lãnh đạo lại đi đánh học sinh, lãnh đạo như thầy giữ lại có ích gì?”
“Mày!” Đinh Quảng Khôn tròn mắt giận dữ nói: “Tao đánh mày là đánh một kẻ dám cả gan làm loạn! Tên khốn nạn như mày chính là phần tử cặn bã của cái trường này! Là nỗi ô nhục của trường!”
Vương Kiến Ba bỏ tay xuống nói: “Đúng là trùng hợp thật, vừa nãy lúc Hà Thời Minh đánh Vương Tử Dương cũng vì nguyên nhân này! Vương Tử Dương tùy tiện nhục mạ chúng tôi, lại còn nói khó nghe hơn tôi nhiều nên Hà Thời Minh mới đánh cậu ta! Vậy chủ nhiệm Đinh thầy nói xem Hà Thời Minh nên đánh cậu ta không?”
“Chuyện này…” Đinh Quảng Khôn nghẹn lời.
Nên đánh không?
Ông ta cũng đánh rồi, có nên nói là nên đánh không?
Hà Thời Minh nghe đến đây mới hiểu vì sao vừa nãy Vương Kiến Ba lại làm như thế.
Hóa ra là muốn dùng phương pháp của một người để đối đãi với chính người đó.
Nhưng cái tát này, Hà Thời Minh nhìn bên má đã đỏ lên của Vương Kiến Ba, trong lòng chợt có cảm giác áy náy.
Vừa nãy Vương Tử Dương là anh đánh, nhưng bây giờ Vương Kiến Ba lại thay anh bị đánh trả lại.
Lúc này, Thôi Chí Nguyên cau mày nhìn Vương Tử Dương nói: “Những gì Vương Kiến Ba vừa nói có phải thật không?”
“Không phải!” Vương Tử Dương lập tức sợ hãi phản bác: “Cậu ta đang nói láo! Sao em dám mắng bọn họ chứ, em muốn xin lỗi họ, muốn mời họ ăn cơm.
Ai ngờ họ nói chúng em phiền, còn chưa rõ phải trái gì đã đánh em rồi!”
Hà Thời Minh nghe vậy, lông mày nhíu lại.
Lần đầu tiên anh phát hiện ra, một Vương Tử Dương trước giờ luôn ngây thơ, đáng yêu trước mặt anh lại có bản lĩnh đổi trắng thay đen lợi hại như vậy, trước kia thời gian dài như vậy lại không hề phát hiện ra.
Sắc mặt Vương Kiến Ba lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Vương Tử Dương, nói dối thì phải trả giá! Dưới lầu ký túc xá nam có camera giám sát, lúc nào cũng có thể lấy ra kiểm tra!”
Vương Tử Dương nghe vậy, sắc mặt cứng lại, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, trầm giọng nói: “Tôi không thèm sợ! Mấy người cứ kiểm tra đi!” Anh ta không sợ, trước ký túc xá mặc dù có camera giám sát nhưng cũng có nhiều góc chết.
Trước đó anh đã chú ý đến phạm vi giám sát, lúc đó nơi mà họ đứng vừa vặn ở ngay chỗ mà camera không quay tới.
Hơn nữa cho dù nhìn thấy thì cũng chỉ thấy hình ảnh, không ghi được âm thanh, ai biết được anh ta nói gì?
Cho dù xem camera thì cũng chỉ thấy Hà Thời Minh đột nhiên tát anh ta, cũng không chứng minh được điều gì, thế nên anh ta không sợ.
Trước khi tới đây anh ta không nghĩ đến mấy chuyện này, nhưng trong nháy mắt Vương Tử Dương đã hiểu rõ mọi chuyện, cái này cũng có lợi cho anh ta.
Lúc này, một vị chủ nhiệm đứng lên nói: “Bất luận giữa các cậu và Vương Tử Dương xảy ra chuyện gì, Vương Kiến Ba tuyệt đối không được phép chửi bới lãnh đạo trường! Chỉ dựa chuyện này thôi cũng có thể đuổi học cậu ta rồi.”
Phịch!
Vương Tử Dương đột nhiên quỳ xuống trước mặt các lãnh đạo nhà trường, khóc cạn nước mắt: “Hiệu trưởng, chủ nhiệm, mọi người nhất định phải làm chủ cho em! Bọn họ bắt nạt bạn bè, chửi bới lãnh đạo, trong mắt không hề có bất cứ quy tắc kỷ luật nào!”
Ầm!
Đinh Quảng Khôn đập bàn, tức giận nói: “Hà Thời Minh! Vương Kiến Ba! Mấy em còn gì để nói nữa? Đánh bạn học, chửi bới lãnh đạo! Các em cũng giỏi thật đấy! Nếu không đuổi học các em, vậy thì quy tắc kỷ luật của đại học Lâm An còn có tác dụng gì!”
Hà Thời Minh thở dài một tiếng, xem ra hôm nay Đinh Quảng Khôn dù thế nào cũng không bỏ qua cho anh, cho dù họ nói gì cũng không có tác dụng.
“Mấy người có biết nói đạo lý không hả! Vừa nãy tôi đã nói rõ hết rồi, sao các người không nghe?” Vương Kiến Ba lạnh giọng nói.
Thôi Chí Nguyên cũng đứng lên, nói với Đinh Quảng Khôn: “Chủ nhiệm Đinh, tôi thấy chuyện này vẫn nên điều tra thì tốt hơn, Hà Thời Minh, các em cũng xin lỗi chủ nhiệm Đinh, nói…”
“Còn có gì để nói nữa!” Đinh Quảng Khôn trực tiếp cắt ngang lời Thôi Chí Nguyên, lạnh lùng nói: “Chuyện này đã quá rõ ràng rồi, chả có gì phải điều tra.
Cái thứ con sâu làm rầu nồi canh như này, nếu không kịp thời xử lý sẽ giống như chuột làm hỏng một nồi canh! Thôi Chí Nguyên, loại học sinh như này không lẽ ông muốn bao che cho chúng?”
Vương Tử nghe vậy, mặt cúi xuống, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý vì thực hiện được âm mưu.
Đúng là như thế!
Phải để Hà Thời Minh quỳ xuống xin tha!
Nếu không anh ta tuyệt đối không bỏ qua cho Hà Thời Minh!
Thôi Chí Nguyên lắc đầu nói: “Không phải bao che hay không mà là không muốn sự việc còn chưa điều tra rõ ràng đã đuổi một học sinh sắp tốt nghiệp! Như thế là không chịu trách nhiệm với chúng!”
“Ông chịu trách nhiệm cho chúng, thế ai chịu trách nhiệm chuyện Vương Tử Dương bị đánh!” Đinh Quảng Khôn nghiêm nghị nói.
Hà Thời Minh cười khẩy: “Thầy luôn mồm nói chịu trách nhiệm, tôi thấy chỉ là thầy muốn chịu trách nhiệm với ông chủ Lưu Minh Thành nhỉ?”
“Mày nói cái gì!” Đinh Quảng Khôn trợn tròn mắt.
“Tôi đã nói rồi! Thầy nhắm vào chúng tôi không hỏi phải trái đúng sai, còn không phải vì ông chủ Lưu Minh Thành của thầy chịu thiệt trước mặt tôi, muốn lấy lòng chủ nhân sao?” Hà Thời Minh không khách khí nói.
Đinh Quảng Khôn đã tỏ rõ thái độ muốn loại bỏ anh rồi, nếu anh còn không phản kích thì còn muốn đợi đến bao giờ?
“Láo xược! Chúng mày toi rồi! Tao nói cho chúng mày biết bọn mày toi rồi! Lại dám mắng thầy giáo! Chúng mày không còn tương lai gì nữa rồi! Đuổi học! Loại học sinh như vậy nhất định phải đuổi học!” Đinh Quảng Khôn tức giận gào thét.
Hà Thời Minh nhếch mép: “Đây cũng không phải lần đầu tiên thầy nhìn thấy tôi rồi nghĩ vậy, cho dù chúng tôi không làm gì thì thấy cũng sẽ tìm vô số lý do để đuổi học chúng tôi! Thầy muốn đuổi học chúng tôi, chúng tôi còn không thèm ở đây!” Nói xong liền kéo Vương Kiến Ba: “Anh Vương, đi thôi!”
“Cút! Cút ngay! Đám cặn bã chúng mày bị đuổi học, sau này không được phép bước chân vào đại học Lâm An một bước!” Đinh Quảng Khôn tức giận hét lên.
Vừa nói xong, bên ngoài phòng làm việc đột nhiên vang lên nhiều tiếng chân.
Ngay sau đó, một nhóm cảnh sát xông tới, theo sau là rất nhiều phóng viên cùng máy quay, bên ngoài cửa sổ có rất nhiều sinh viên đã vây xem.
Sau đó, một nhóm người mặc vest đi giày da bước ra từ phía sau cảnh sát, người đi đầu là một người đàn ông trung niên có đôi mắt vàng, đi đến thẳng giữa văn phòng, đảo mắt nhìn mọi người rồi lạnh lùng nói: “Vừa nãy tôi nghe thấy, mấy người muốn đuổi học Hà Thời Minh?”.