Vừa nói xong, một người đàn ông mập mạp đến từ Địa Trung Hải bước từ ngoài vào văn phòng.
Nhóm người Vương Tử Dương nhìn thấy người này, lập tức cung kính nói: “Chào chủ nhiệm Đinh.”
Thôi Chí Nguyên híp mắt trả lời: “Chủ nhiệm Đinh? Ông về từ khi nào vậy?”
Người tới không phải ai khác mà chính là Trưởng ban giáo vụ Đinh Quảng Khôn.
Nhưng điều khiến Thôi Chí Nguyên khó hiểu là không phải Đinh Quảng Khôn được bên trên giao nhiệm vụ đi tháp tùng một nhân vật đến từ tỉnh sao? Ông cho ông ta nghỉ phép một tuần, sao bây giờ đã quay lại rồi?
Nhưng ông ta không biết rằng, đại nhân vật mà Đinh Quảng Khôn tháp tùng bây giờ đang nằm trong phòng ICU của bệnh viện, sống chết không rõ.
Mà kẻ đầu têu chính là Hà Thời Minh, một tấm “nhãn dán siêu xui xẻo” suýt chút nữa đã cho Lưu Minh Thành đi chầu ông bà ông vải.
Đinh Quảng Khôn lo rằng nhà họ Lưu ở tỉnh sẽ tìm ông ta tính sổ nên sau khi sắp xếp mọi thứ thỏa đáng liền vội vàng rời đi.
Đồng thời còn phải chú ý, đợi lần sau gặp tên nhóc chó chết bên cạnh Tần Lệ Nhã nhất định phải xử lý.
Tiếc là ông ta không biết tên nhóc đó tên gì, lại không biết là ai, chỉ có thể tức giận.
Đinh Quảng Khôn hít một hơi thật sâu nói: “Vừa mới về! Tôi nghe nói lại có người dám đánh nhau ở trường.
Đại học Lâm An chúng ta là trường đại học nổi tiếng nhất Lâm An, sao có thể cho phép loại chuyện này xảy ra? Chuyện này nhất định phải tra đến cùng!” Ông ta đang tức giận, nay gặp phải chuyện này liền tiện tay lấy ra trút giận.
Thôi Chí Nguyên nghe vậy, bất lực thở dài một tiếng.
Đinh Quảng Khôn là trưởng phòng giáo vụ, mặc dù bên ngoài là ông quản lý nhưng luận cấp bậc, thật ra là ngang hàng với ông, lại còn trực tiếp ra mặt phụ trách, cho dù là Thôi Chí Nguyên cũng không muốn gây chuyện với ông ta.
Nếu không một khi Đinh Quảng Khôn nói vài câu không tốt với bên trên thì ông sẽ rất khó coi.
“Được rồi, nếu chủ nhiệm Đinh về rồi, vậy ông xử lý việc này đi.” Thôi Chí Nguyên trốn tránh trách nhiệm.
Củ khoai nóng hổi Hà Thời Minh này ông không muốn đụng vào.
Nếu Đinh Quảng Khôn đã muốn quản thì cứ để cho ông ta xử lý là được.
Tin rằng với khả năng của Hà Thời Minh, chắc là sẽ đối phó được nhỉ?
Nếu không đối phó được thì lúc đó ông lại ra mặt, dù sao thì tránh xung đột trực tiếp với Hà Thời Minh, thiết lập quan hệ tốt với cậu ta, nếu được thế lực sau lưng Hà Thời Minh chú ý, chỉ cần nhắc đến ông, thì ông sẽ được thăng cấp lên làm viện trưởng, tiết kiệm thời gian thăng chức cũng không chừng.
Đinh Quảng Khôn nào biết được suy nghĩ của Thôi Chí Nguyên, liền gật đầu đồng ý: “Được!” Nói xong liền quay đầu lại nói với Vương Tử Dương: “Giáo viên phụ trách của các em là Chu Thăng nhỉ?”
“Vâng ạ.” Vương Tử Dương vui mừng nói.
Đinh Quảng Khôn gật gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Chu Thăng.
Chu Thăng nghe điện thoại, lập tức chạy đến ký túc xá nam.
Cùng lúc đó, đội trưởng Triệu cùng Lưu Sở và những lãnh đạo khác cũng tức tốc đến đại học Lâm An.
—
Kẻ đầu têu chuyện này - Hà Thời Minh vẫn chưa biết gì.
Vốn dĩ khi đám người Vương Tử Dương rời đi, anh cũng chuẩn bị đi.
Còn Vương Tử Dương nói cái gì mà “có bản lĩnh thì đừng chạy” gì gì đấy, anh cũng chẳng để tâm.
Mày không cho tao đi thì tao không đi nữa à?
Nếu mày cứ không đến, không lẽ tao phải đợi đến biển cạn đá mòn, trời cùng đất tận chắc?
Có thể diện lớn ghê!
Anh không muốn đợi ở đây, còn nhiều chuyện quan trọng hơn vẫn đang đợi anh.
Đã hẹn với Điền Phức Vi tối nay mời cô ấy đi ăn rồi, bây giờ cũng sắp đến giờ, anh muốn quay về sửa soạn tí, bây giờ cả người anh toàn mồ hôi, cả người thum thủm, sao có thể đi hẹn hò với người đẹp được.
Quay về sửa soạn một lát, chuẩn bị thêm vài thứ là đã gần đến giờ hẹn rồi.
Nhưng lúc anh chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy vẻ mặt mất mát ảm đạm của Vương Kiến Ba.
“Sao thế anh Vương?” Hà Thời Minh nghi ngờ hỏi.
Vương Kiến Ba lắc đầu nói: “Không có gì, vừa rồi cảm ơn cậu.” Nhưng trông anh vẫn buồn thiu.
Hà Thời Minh nghi ngờ nhìn bộ dạng của anh, suy nghĩ cẩn thận liền hiểu ra.
Xem ra những lời vừa rồi của Vương Tử Dương làm tổn thương tự trọng của Vương Kiến Ba rồi.
Người nhìn có vẻ tùy tiện thực ra nội tâm rất nhạy cảm, mà Vương Kiến Ba chính là kiểu người này.
Hà Thời Minh đi đến bên cạnh Vương Kiến Ba, sắc mặt nghiêm túc nói: “Anh Vương, đừng chấp nhặt với đám người Vương Tử Dương, trong lòng tôi, anh vĩnh viễn là người anh em tốt nhất, người anh em mà bất kỳ ai cũng không thay thế được.”
Vương Kiến Ba ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, trên mặt mang theo nụ cười: “Không sao! Bọn họ nói gì thì nói, tôi không quan tâm!” Nói thì nói vậy, nụ cười trên mặt anh nhìn có vẻ miễn cưỡng.
Hà Thời Minh trầm tư hai giây, xem ra lời mình nói không có tác dụng.
Nhưng người đẹp ngay trước mắt, anh không có thời gian ở đây khuyên bảo Vương Kiến Ba.
Không phải anh trọng sắc khinh bạn mà là Điền Phức Vi thật sự quá xinh đẹp…
Xem ra, Hà Thời Minh hít một hơi thật sâu, bây giờ đã đến lúc sử dụng sát chiêu rồi.
Hà Thời Minh vỗ vai Vương Kiến Ba, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh Vương, tôi biết anh nghiên cứu nhiều mảng kinh tế, có chuyện này tôi muốn nhờ anh giúp, không biết anh có đồng ý không?”
Vương Kiến Ba ngẩng đầu nghi ngờ hỏi: “Nhờ gì? Giới thiệu cổ phiếu à? Chuyện này không phải nói rồi à?”
“Không phải cổ phiếu.” Hà Thời Minh lắc đầu nói: “Không liên quan đến cổ phiếu! Tôi muốn nhờ anh giúp tôi… xử lý ít vàng!”
“Ồ, vàng…” Vương Kiến Ba sững sờ, đột nhiên mở to mắt: “Vãi! Cậu nói gì? Vàng?”
Hà Thời Minh gật đầu: “Đúng, là vàng.” Cả một tấn vàng, dù sao cũng phải nghĩ cách đổi thành tiền mặt.
Mặc dù vàng là bảo đảm giá trị nhất, có giá trị dự trữ nhất, nhưng phải dự trữ thế nào, dự trữ làm gì.
Nếu cứ giữ nó trong nhà kho không làm gì, vậy có khác gì đống sắt vụn đâu? Chi bằng đổi thành tiền mặt cho dễ.
Nhưng cả một tấn vàng, Hà Thời Minh không biết nên xử lý thế nào, chỉ có thể tìm người thạo nghề xử lý.
Mặc dù nhà Vương Kiến Ba nuôi lợn nhưng anh ta cũng ghét nuôi lợn nhất!
Như lời anh ta nói, nuôi lợn không xứng với vẻ phong lưu tiêu sái của anh ta, thế nên mới liều mạng nghiên cứu tài chính, nghiên cứu kinh tế… chính vì muốn có chỗ đứng ở đại học Lâm An, thoát khỏi thân phận hộ nuôi lợn.
Không ai thích hợp giúp anh giải quyết số vàng này hơn Vương Kiến Ba.
Vương Kiến Ba là người duy nhất anh tin tưởng, cũng là người anh tín nhiệm nhất trong số những người anh quen.
Bất cứ lúc nào, anh đều tin Vương Kiến Ba vô điều kiện, giống như Vương Kiến Ba tin tưởng anh.
Nếu là trước đây, anh không có cách nào giải thích với Vương Kiến Ba về nguồn gốc của số vàng, nhưng hiện giờ anh đã có thân phận hào môn siêu giàu để che đậy, mọi chuyện đều dễ giải quyết!
Vương Kiến Ba nghe thấy vàng, lập tức hưng phấn xoa xoa tay nói: “Mấy cân vàng? Đừng nói với tôi chỉ có mấy lạng! Như thế là sỉ nhục tôi!” Anh nằm mơ cũng muốn lấy mấy thứ đó chơi! Chỉ là trong tay không đủ, không chơi được!.