“Không có!” Điền Phức Vi vùi đầu trong cánh tay lắc lắc nhưng đầu càng chôn sâu hơn.
“Hi hi…” Đinh Xuân Hương cười cười: “Là anh chàng đó tỏ tình với cháu rồi? Nếu không sao cháu lại xấu hổ như này được? Trước mặt dì lại còn không dám ló mặt ra?”
“Không có! Đều không có!” Điền Phức Vi đang vùi đầu dưới cánh tay dùng lực lắc đầu hét lên.
Đinh Xuân Hương vỗ lưng cô nói: “Vậy là chuyện gì? Cháu nói dì nghe nào? Nếu không hôm qua dì kể cháu nghe chuyện đó, chẳng lẽ không có tác dụng gì?”
Điền Phức Vi hít sâu một hơi, sau đó thu hết can đảm ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy hưng phấn nhìn Đinh Xuân Hương: “Cậu ấy mời cháu ăn cơm!” Nói xong lại vội vàng vùi đầu vào trong cánh tay.
“Hả?” Đinh Xuân Hương sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười nói: “Cô nhóc này, người ta chỉ mời cháu ăn cơm thôi, cháu đã kích động đến mức này à? Tốt xấu gì cũng là hoa khôi Lâm An, có thể có chút dè dặt không hả? Có thể có chút dáng vẻ của hoa khôi không hả?”
Điền Phức Vi nghe vậy, đầu lại chôn sâu hơn, đến lời phản bác cũng không có.
Nhìn thấy cảnh này Đinh Xuân Hương thở dài không biết làm sao nói: “Cô nhóc ngốc, loại con trai nào lại có thể mê hoặc cháu được như thế? Cháu đánh mất bản thân dễ dàng như này, tự cháu có biết không? Dì nhìn mà vừa ghen tị lại thương xót, khiến dì nhớ lại hồi dì còn trẻ.” Nói rồi liền nhẹ nhàng đẩy Điền Phức Vi ra, hỏi: “Tiểu Vi, nói gì nghe là chàng trai như thế nào? Sao lại khiến cháu mê hoặc thành thế này?”
“Không nói! Cháu không nói!” Đầu của Điền Phức Vi vùi trong cánh tay lắc như trống bỏi.
Đinh Xuân Hương: “...” Cô bất lực quá, nhưng trong lòng lại nghi ngờ nhiều hơn.
Theo như hiểu biết của cô, Điền Phức Vi trong thời gian 4 năm đại học chỉ tập trung vào học, chưa từng tiếp xúc với nam sinh nào! Từ khi nào mà con bé lại bị người ta mê hoặc thành như này!
Sao mình lại không biết gì?
Hay là do bình thường ít quan tâm đến con bé nên không phát hiện ra?
Nhưng không đúng, bình thường cô vẫn luôn để ý đến chuyện này nên gần đây mới phát hiện ra Điền Phức Vi có gì đó sai sai.
Nói đúng hơn là từ hai ngày trước, Điền Phức Vi bắt đầu có biểu hiện kỳ lạ.
Không lẽ là hai ngày nay xảy ra chuyện gì?
Là chủ chiếc Bugatti?
Nhưng cũng không có khả năng?
Cô tương đối hiểu Điền Phức Vi, Điền Phức Vi không phải loại con gái hám vật chất lại càng không thể bị mê hoặc chỉ vì đối phương có Bugatti, đây là chuyện không có khả năng!
Hơn nữa nhìn Điền Phức Vi hưng phấn lại xấu hổ như này, tuyệt đối không phải là chuyện ngày một ngày hai!
Nói như vậy, Điền Phức Vi yêu thầm một người vài năm rồi?
Nhưng trước giờ không tỏ tình?
Cho đến hôm nay, sau khi Điền Phức Vi nghe cô kể chuyện hôm qua, mới thay đổi sau đó bắt chàng trai mời con bé đi ăn tối?
Đinh Xuân Hương cảm giác càng nghĩ càng loạn.
Điều cô lo lắng nhất là Điền Phức Vi mất đi chừng mực, bị anh chàng kia lừa dối.
Lúc này, TV LCD đối diện sopha đang phát tin tức Lâm An, màn hình đột nhiên thay đổi.
“Bây giờ chen vào một tin tức, ngay vừa rồi, trên cầu sông Lâm Thủy xảy ra một vụ tai nạn lớn.
Tài xế xe bus số 7 đột nhiên hôn mê, xe bus suýt lao thẳng xuống sông Lâm Thủy, may là một thanh niên dũng cảm xông ra, dẫm chân phanh mới tránh được sự cố phát sinh! Đây là hình ảnh do phóng viên chụp được phía trước.”
Hình ảnh thay đổi, trong bức ảnh xuất hiện một chiếc xe bus thò ra khỏi cây cầu, xung quanh xe bus đứng chật người, một nửa xe treo lơ lửng trên cầu, nhìn thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
Đinh Xuân Hương nghĩ mà sợ nói: “Nguy hiểm quá.”
Lúc này, máy quay chuyển hướng, một phóng viên nữ xuất hiện trước ống kính, hào hứng nói trước ống kính: “ Đây là phóng viên Lâm An, nơi chúng tôi đang đứng chính bên cạnh chiếc xe tai nạn, hiện tại các hành khách trên xe đã được cứu xuống xe, chỉ còn lại người anh hùng cứu cả xe chưa ra! Trước đó, vị anh hùng này vẫn luôn ở nơi đầu xe, cũng chính là nơi nguy hiểm nhất, vẫn luôn đạp phanh để chiếc xe không bị trượt xuống, đã kiên trì hơn 10 phút rồi! Mà bây giờ chúng tôi đang đợi người anh hùng ra ngoài!”
Vừa nói xong, máy quay lập tức hướng đến cửa sổ phía sau xe.
Không chỉ như thế, có thể nhìn thấy những người có mặt ở hiện trường cũng lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Trong ảnh, đội trưởng Triệu bước đến bên cạnh xe bus, hét lớn vào trong: “Anh bạn, chúng tôi đã kiểm soát được con xe này rồi, xe không rơi xuống nữa đâu, cậu thả phanh ra rồi xuống xe đi.”
Đinh Xuân Hương vỗ vỗ Điền Phức Vi nói: “Tiểu Vi, mau xem ai lại lợi hại như vậy này?”
“Không!” Điền Phức Vi lại xoay xoay người, sống chết không chịu ngẩng đầu, vùi đầu thật sâu vào cánh tay.
Chỉ là lúc này, đột nhiên,
Kẽo kẹt~~
Cùng với âm thanh chói tai, xe bus bất ngờ lao xuống dưới sông.
Trong ảnh, những người có mặt kinh ngạc hô lên.
Bao gồm cả Đinh Xuân Hương đang ngồi trước tivi, nhìn thấy cảnh này cũng bị dọa “a” lên một tiếng.
Điền Phức Vi tò mò ngẩng đầu lên xem nhưng chỉ thấy chiếc xe bus đã được cần cẩu hỗ trợ ổn định lại.
Sau đó, một bóng người xuất hiện ở khung kính vỡ phía sau xe bus.
Người này vừa xuất hiện đã bất ngờ ngã xuống, rất may cảnh sát bên cạnh đã nhanh chóng đưa tay ra đỡ.
Sau đó, máy ảnh phóng to lên, vẻ mặt mệt mỏi của Hà Thời Minh xuất hiện trong bức ảnh.
“Hà Thời Minh?”
“Hà Thời Minh!”
Lại nhìn thấy Hà Thời Minh, Đinh Xuân Hương và Điền Phức Vi cùng đồng thời hô lên.
Nhưng khác là, một người nghi ngờ, một người lại kinh ngạc!
Sau đó Điền Phức Vi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hà Thời Minh.
Nhìn thấy cảnh này, Điền Phức Vi quay đầu nhìn Hà Thời Minh trên tivi sau đó lại nhìn Điền Phức Vi, đôi mày hơi cau lại của cô ấy dần dần giãn ra.
Hình như cô hiểu ra rồi.
Không lâu sau, điện thoại đã được kết nối.
Vừa kết nối, Điền Phức Vi liền lo lắng nói: “Hà Thời Minh, cậu không sao chứ?”
“Hả? Không sao cái gì? Tôi không sao mà, sao thế?”
“Tôi nhìn thấy cậu trên tivi, cậu ở trên xe bus gặp tai nạn, còn cứu tất cả người trên xe nữa! Bây giờ cậu sao rồi? Đang ở bệnh viện à? Ở phòng số mấy tôi đi tìm cậu!” Điền Phức Vi nói xong, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Không! Tôi không ở bệnh viện, tôi không sao, cậu đừng lo, tôi với Vương Kiến Ba đang lượn lờ bên ngoài!”
“Hả?” Điền Phức Vi dừng bước, kinh ngạc nói: “Lượn lờ? Nhưng vừa nãy tôi thấy cậu đến đi bộ còn không được mà?”
“À, đó cũng không phải livestream, đã qua lâu rồi, hơn nữa tôi chỉ là hơi mất sức thôi, không bị thương gì hết, không nói nữa, tôi còn có chút chuyện.”.