“Anh Hà nghĩ nhiều rồi, tôi không nói là anh làm mà!” Tần Lệ Nhã không muốn Hà Thời Minh hiểu sai liền vội vàng giải thích.
“Lần này tôi đến tìm anh Hà, chủ yếu là để cảm ơn nhắc nhở của anh ngày hôm qua, ngoài chuyện đó ra không có ý gì khác! Hy vọng anh Hà đừng hiểu lầm!”
Nghe Tần Lệ Nhã nói vậy, Hà Thời Minh mới thở dài.
“Cô… làm tôi sợ chết khiếp! Tôi còn tưởng cô muốn đưa tôi đến đồn luôn!” Hà Thời Minh thở ra một hơi dài.
Vừa nãy anh sợ đến mức tí nữa thì nhảy ra khỏi xe chạy luôn!
“Sao có thể chứ! Cảm ơn anh còn không hết! Để bày tỏ lòng biết ơn với anh Hà, tôi đã cố gắng sắp xếp thời gian để qua sớm, bày tỏ lòng cảm kích của tôi và tập đoàn Tần Thương với anh Hà!” Tần Lệ Nhã nói.
“Không cần khách khí!”
Hà Thời Minh xua tay nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không có gì đáng nói! Chỉ cần các cô không có tổn thất gì là tốt rồi!”
Nói xong liền cười haha, giấu đi công lao và danh tiếng!
Lúc này, anh cảm giác đồng chí Lôi Phong đang vẫy tay với anh!
Hà Thời Minh lúc này đang trực tiếp diễn dịch bản chất của nịnh hót đến trình độ cao nhất.
Chỉ cần một nụ cười và ấn tượng tốt của người đẹp, những thứ khác không cần nói đến! Lúc nên đánh nhau Hà Thời Minh chưa từng lùi bước, người đáng bị mắng cũng chưa từng kinh sợ, người nên nịnh nọt cũng chưa từng bỏ qua!
Không thể không nói anh chàng này miệng lưỡi hay thật! Cho anh chút cơ hội, anh liền nịnh người ta đến mức nghi ngờ nhân sinh luôn!
Hà Thời Minh cười haha nhìn ra bên ngoài xe, cùng lúc trong đầu nghĩ đến chuyện “nhãn dán siêu xui xẻo” vừa nãy.
Lúc đầu đào được vàng, hệ thống liền thưởng cho anh thuật đối kháng.
Lần cứu Tần Lệ Nhã cực kỳ nguy hiểm, thậm chí còn bị thương, khó khăn lắm mới cứu được Tần Lệ Nhã, hệ thống liền thưởng cho anh một chiếc siêu xe, 3 tỷ VND, một phần huyết thanh siêu chiến binh.
Nhưng lần này, hệ thống chỉ thưởng cho anh một cái “nhãn dán siêu xui xẻo”.
Theo như những gì Tần Lệ Nhã nói, lần này hỏa hoạn không lớn, chỉ vừa mới xuất hiện chút manh mối liền bị các nhân viên dập tắt luôn rồi.
Mà từ đầu đến cuối, Hà Thời Minh không làm gì, chỉ nhắc nhở Tần Lệ Nhã một câu.
Nói như vậy, phần thưởng lớn nhỏ của hệ thống, chắc hẳn có liên quan đến sự việc xảy ra lớn hay nhỏ, cũng có thể có chút liên quan đến mức độ can thiệp vào việc đó của anh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hà Thời Minh dần trở nên sâu hơn, bắt đầu suy nghĩ.
Nếu như ban đầu anh không nhắc nhở Tần Lệ Nhã phòng cháy, mà đợi lửa cháy lớn lên, anh mới đưa đội cứu hỏa đến, không biết phần thưởng… có to hơn chút không nhỉ?
Chỉ là suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã bị anh ném luôn ra ngoài.
Không được!
Không thể làm như thế!
Ngọn lửa thật sự bùng cháy lên, không chỉ Tần Lệ Nhã bị xử lý mà bản thân Hà Thời Minh cũng cắn rứt lương tâm.
Quan trọng hơn là nếu anh cứ liều lĩnh chạy đến như thế, còn không bị tập đoàn Tần Thương coi như kẻ phóng hỏa à?
Quá mạo hiểm.
Không thỏa đáng!
Mà tấm “nhãn dán siêu xui xẻo” này không tồi đâu! Đợi quay về trường học liền dán lên người thằng cháu Phạm Vân Hải, để hắn ta thử hiệu quả của “sử dụng cẩn thận”.
Không lâu sau, hai người lại đến toàn Vinh Hoa.
Lần trước hai người cũng ăn cơm ở đây.
Nhưng hai người vừa mới đỗ xe xong, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Ồ? Em gái Lệ Nhã, em cũng ở đây à?”
Tần Lệ Nhã quay đầu nghi ngờ nhìn.
Sau đó mặt cô trở nên vô cùng u ám ngay lập tức.
Hà Thời Minh nhìn thấy dáng vẻ Tần Lệ Nhã cũng khó hiểu nhìn về phát ra tiếng nói, anh thật sự rất tò mò, rốt cuộc là người nào, chỉ một câu nói liền khiến Tần Lệ Nhã tức giận như thế này! Nhưng nhìn thấy mấy người đứng cách đó không xa, Hà Thời Minh cũng nhướng mày theo.
Cách đó 4 5m có bốn người đang đứng, đứng phía trước là một thanh niên khoảng 20 tuổi đeo kính đen, hai tay đút túi quần, đang mỉm cười nhìn Tần Lệ Nhã.
Người này Hà Thời Minh không quen biết, nhưng một trong ba người đứng đằng sau thanh niên, anh lại biết rất rõ, chính là Đinh Quảng Khôn Trưởng phòng giáo vụ của Đại học Lâm An bọn họ, giáo viên hướng dẫn Chu Thăng của anh thuộc top cấp trên, một trong những lãnh đạo cao cấp của đại học Lâm An.
Nhưng bây giờ Đinh Quảng Khôn lại giống như người hầu, thành thật đứng sau lưng thanh niên kia, quả thực khiến Hà Thời Minh giật mình!
Lai lịch của thanh niên này là gì đây?
“Lưu Minh Thành? Sao anh lại ở đây?” Sắc mặt Tần Lệ Nhã u ám lạnh giọng nói.
Lưu Minh Thành tháo kính đen xuống, lộ ra hai con mắt không lớn, cười hì hì nói: “Em gái Lệ Nhã đang nói gì thế, đây là nhà hàng, sao bọn anh lại không được đến? Các cậu nói xem có đúng không?” Đang nói liền quay sang hỏi ba người Đinh Quảng Khôn phía sau.
“Lưu thiếu nói đúng, đây là nhà hàng, có ai không được vào chứ!”
“Đúng đúng! Nhà hàng vốn là nơi công cộng, ai đến cũng là chuyện bình thường!”
“...”
Ba người Đinh Quảng Khôn cùng cười.
Hà Thời Minh nhìn thấy cảnh này, lông mày của anh càng nhíu chặt hơn.
Ai có thể ngờ được, vị trưởng phòng bình thường trong trường uy phong mạnh mẽ, nói một là một lại có một mặt nịnh bợ như này?
Cho dù Hà Thời Minh chính mắt nhìn thấy cũng không dám tin!
Đáng tiếc, Hà Thời Minh biết Đinh Quảng Khôn nhưng Đinh Quảng Khôn không biết Hà Thời Minh.
||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||
Đại học Lâm An có hàng vạn sinh viên, ngoài một vài người như Phạm Vân Hải, Điền Phức Vi ra, Đinh Quảng Khôn không thể biết hết toàn bộ được.
Càng đừng nhắc đến Hà Thời Minh sinh viên ở tầng lớp dưới.
Nếu biết sinh viên của mình đang ở ngay trước mặt, không biết Đinh Quảng Khôn còn nịnh bợ như này không nữa!
“Ha ha…”
Lưu Minh Thành hài lòng cười lớn, nói với Tần Lệ Nhã: “Nghe thấy chưa em gái Lệ Nhã? Gặp nhau là có duyên, nào nào nào, vào uống với anh một ly!” Nói rồi mặc kệ Hà Thời Minh đang đứng bên cạnh Tần Lệ Nhã, trực tiếp sờ bàn tay nhỏ bé của Tần Lệ Nhã.
Sắc mặt Tần Lệ Nhã cứng lại, lập tức lùi lại một bước để tránh Lưu Minh Thành, trầm giọng nói: “Xin lỗi Lưu thiếu, tôi còn có việc!” Nói xong liền kéo Hà Thời Minh đi vào nhà hàng.
“Đứng lại!” Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Lưu Minh Thành lập tức u ám, lạnh giọng quát to.
Tần Lệ Nhã đang đi nhanh đột nhiên dừng lại.
Lúc đó, Hà Thời Minh cảm giác được bàn tay Tần Lệ Nhã đang nắm lấy tay mình bất giác run lên, lại nhìn sắc mặt Tần Lệ Nhã đã có chút tái nhợt, hai mắt tràn ngập sợ hãi.
Hà Thời Minh vô thức siết chặt đôi bàn tay mềm mại không xương của Tần Lệ Nhã.
Tần Lệ Nhã bây giờ cho Hà Thời Minh một cảm giác giống như chuột gặp mèo vậy, khiến Hà Thời Minh càng thêm nghi ngờ, Lưu Minh Thành này rốt cuộc là người như nào? Phải biết rằng, dù như nào thì Tần Lệ Nhã vẫn là chủ tịch tập đoàn Tần Thương, nhân vật chủ chốt của thành phố Lâm An! Người như vậy đi đến đâu cũng được người khác tôn trọng, người như nào lại chỉ một câu nói liền dọa cô thành như thế này?.