Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 38: - Phong Ấn




.

Bây giờ tầm mắt Minh đã chia sẻ với Cấu Trúc, cậu mở giao diện thu thập chiếu ngay hai món đồ đang nằm trên tay ông lão đang phát ra ánh sáng xanh lam lập lòe, tất nhiên hành động này, mặc dù dưới âm dương nhãn ông cũng không quan sát được gì, chỉ thấy tay Minh di chuyển trong không khí, đoán rằng cậu đang thực hiện nghi thức gì đó.

Minh không dừng lại, cậu ấn mở chức năng Trận Sách rồi kích hoạt Tụ Năng Trận, pháp trận đồ hình ánh sáng bay ra từ tay cậu, cậu làm lần lượt từ thanh kiếm gỗ rồi tới quyển sách, ngay sau khi 2 đồ hình Tụ năng Trận dung nhập vào chúng, cậu quan sát thấy cả hai món đồ vật phát ra ánh sáng lam đã bắt đầu trở nên ổn định và dần đậm màu hơn.

Cảm giác thoát lực trờ tới, cậu biết mình đã tiêu hao nhiều năng lượng cho việc chữa trị hai món đồ vật quyền năng này, nhưng cậu không muốn dừng lại.

Minh tiếp tục vẽ 2 đồ hình thu thập, bao quanh, rồi hút từng món đồ vào pháp trận thu thập.

Bỗng dưng, điện thoại cậu rung lên liên hồi.

Cậu biết dường như có chuyện gì đó phát sinh, nhưng cậu không bấm vào lưu trữ thông tin xem tin tức, mà mở túi đồ lên kiểm tra thông tin hai món đồ vật quyền năng trước, cậu muốn có câu trả lời cho ông lão.

Đầu tiên cậu ấn vào thanh kiếm gỗ.



< Tên gọi: Diễn Luyện kiếm (đang dần hồi phục) >

< Xuất xứ: Do ??? hằng ngày dùng luyện một bộ kiếm chiêu linh hoạt xảo diệu, lâu dần nhiễm phải khí tức và tâm tình của ???, lâu ngày sinh ra một tia Kiếm Đạo mỏng manh , từ từ biến thành đồ vật quyền năng >

< Kỹ năng: Do ??? mất đi, lâu ngày không được truyền vào năng lượng, dần trở thành trạng thái hư hao; đã được ký chủ dùng Tụ Năng Trận dung nhập vào, bổ sung năng lượng xung quanh, dần dần hồi phục.
Ký chủ thông qua hành động tương quan, nhận được kỹ năng bị động Tăng lên khả năng nhanh nhẹn (đã kích hoạt) (thanh kiếm lây nhiễm một tia Tiên khí, nên có tác dụng khắc chế Tà Ác) (đeo vào, năng lượng nhân vật sẽ tăng thêm tác tụng khắc chế Tà Ác) >

< Ghi chú (có thể sửa lại): .. >

Minh khi đọc thấy đoạn thanh gươm có tác dụng khắc chế Tà Ác, liền nghĩ ngay đến điều gì, nhưng ngay sau đó, lại lâm vào suy nghĩ, đắn đo.
Nghĩ nhưng tay không dừng lại, cậu quay trở lại giao diện túi đồ ấn vào quyển sách, mở thông tin.

< Thông tin vật được sưu tập >

< Tên gọi: Quyển sách chép Kinh của ??? (đang dần hồi phục) >

< Xuất xứ: Do ??? tự tay chép lại quyển Thái Thượng Lão Quân Thường Thuyết Thanh Tĩnh Kinh, hằng ngày tụng đọc, lâu dần lây nhiễm khí tức, tình cảm và một tia Ngộ Đạo vào bên trong, dần trở thành đồ vật quyền năng >


< Kỹ năng: Do ??? mất đi, lâu ngày không được truyền vào năng lượng, dần trở thành trạng thái hư hao; đã được ký chủ dùng Tụ Năng Trận dung nhập vào, bổ sung năng lượng, từ từ hồi phục.
Thông qua hành động tương quan, ký chủ nhận được kỹ năng bị động Tăng lên năng lượng (đã kích hoạt) (đọc bản Kinh này sẽ giúp ký chủ tăng lên hạn mức năng lượng, càng tụng đọc nhiều hạn mức năng lượng càng tăng lên nhiều) >

< Ghi chú (có thể sửa lại): .. >

Minh khi đọc được kỹ năng của quyển sách liền vui mừng quá đỗi, vấn đề năng lượng không đủ của cậu nay đã có cách giải quyết.

Cậu không chỉ có phương pháp tăng lên năng lượng bằng cách thu thập, mà nay còn có thể thông qua tụng đọc bản kinh này thường xuyên để tăng lên năng lượng.

Kiềm chế lại cảm xúc, cậu tiếp tục ấn vào ô chứa có hình phiến đá sáng ánh lam đậm trong túi đồ, mở thông tin lên.

Minh muốn nhanh xem hết một lượt, rồi nói lại cho ông lão.

< Thông tin vật được sưu tập >

< Tên gọi: Phiến đá ??? (bị phong ấn) >

< Xuất xứ: Năm xưa được ??? và đệ tử mình mang theo khi rời khỏi tông môn, do bị phong ấn nên những tin tức liên quan bị ẩn đi >

< Kỹ năng: Ký chủ cần giải khai phong ấn để có thể biết được thông tin và nhận được kết quả tương quan (phong ấn theo thời gian dài tại nhân gian, thiếu khuyết linh lực gia trì, đã suy yếu đi rất nhiều) >

< Ghi chú (có thể sửa lại): ..>

Đọc xong, xâu chuỗi tin tức, Minh đóng lại Tầm Nhìn, quay sang vừa định kể với ông lão những gì mình biết, đã thấy ông rưng rưng, tay bưng quyển sách và thanh kiếm gỗ, trang trọng đặt lên bàn thờ kế bên phiến đá.

Rồi, ông lui lại, quỳ sụp xuống, bái lạy, đầu tiếp đất, nước mắt hai hàng.

Cậu nhìn ông một lúc.

Vẫn thấy ông dập đầu bái lạy, nước mắt rơi xuống thấm ướt vai áo, cả người run rẩy.

Cậu không đành lòng, đành tiến lại kéo ông đứng dậy.

Ông lão loạng choạng, thất thần, bám vào tay cậu, không biết nghĩ gì.


Đoạn, cậu dìu ông tới bàn gỗ, thu thập đồ ăn sang chỗ khác, rót cho ông lão một chén trà ấm.

Vẫn thấy ông thừ người, cậu cất tiếng.

“Ông, ông ơi, ông có sao không ạ? Có việc gì thì nói với con ạ?”

Một lát sau, ông lão dần bình tĩnh, đôi mắt ông nhìn Minh, sự chất chứa và nỗi niềm đã khác lúc đầu, khẽ khàng nói.

“Lão.. lão không sao, chỉ là xúc động, cùng tự trách bản thân, bao năm giữ đồ vậtcủa thầy lão, xem như kỷ niệm với thầy, lại chẳng hề biết chúng là thần vật, lại còn trong tình trạng hư tổn, lão cảm thấy bản thân.. thật vô dụng..” – Đoạn, giọng ông lại có chút rung.

“Minh.. nếu.. nếu không có cậu..”

“Thật lòng.. lão nợ cậu một ân tình không sao trả nổi”

Nói xong, ông lâm vào im lặng.

Minh vốn không phải người giỏi trong những vấn đề quá nhiều cảm xúc như này, đành nói với ông.

“Có gì đâu ông, ông cũng giúp con mà, việc này giống như con có thể đáp đền lòng tốt của ông đối với con, ông đừng nghĩ nhiều”

Ông lão nhìn cậu, có vẻ như quyết định điều gì, gật gật đầu với cậu.

Ông rót một chung trà, đặt trước mặt cậu, mới nói tiếp.

“Chuyện này lão biết, lão lưu trong tâm, có việc giúp đỡ được cậu, lão dốc hết lòng.” – Từng tiếng vững vàng phát ra từ ông.

Minh cũng không muốn nói quá nhiều về việc này, cậu lái đi.

“Dạ ông ơi, con định nói với ông về những gì con biết, về thanh kiếm, quyển sách và nhất là phiến đá ạ”

Đôi mắt ông lão lấp lánh, ráng giữ bình tĩnh, đáp lời.

“Cậu.. cậu đã biết được điều gì?”

Minh từ từ kể lại cho ông những điều cậu nhận thấy quan trọng trong thông tin của ba món đồ vật quyền năng.



“Cậu nói rằng thanh kiếm và quyển sách này, là do thường xuyên nhận được năng lượng và tình cảm của thầy lão mà dần biến thành thần vật? Vì do thầy lão không còn nên không có người truyền năng lượng nên dần hư tổn?” – Ông lão hỏi lại, nhưng có vẻ hỏi chỉ là để khẳng định với chính bản thân mình.

Minh gật đầu, nói.

“Dạ, không chỉ vậy, thanh kiếm này còn tự mang tác dụng khắc chế Tà Ác, còn quyển sách có một tia Ngộ Đạo của thầy ông nữa ạ”

Ông lão từ nãy giờ hết nhìn cậu lại nhìn về phía bàn thờ, ông lại tự trách móc bản thân, Minh dường như nhận ra điều đó, mới tiếp.

“Bây giờ thì ổn rồi ạ, hai món đồ này đang dần hồi phục, ông đừng lo lắng.”

Ông nghe vậy, vội đứng lên, chập hai tay lại, bái tạ cậu, làm Minh hoảng hồn liền nhảy vội sang một bên, tiến tới ngăn ông.

“Ông đừng làm vậy con tổn thọ, này chỉ là việc con có thể làm được thì con làm thôi, ông đừng nghĩ nhiều”

“Việc gì ra việc ấy, cậu có ơn thì lão phải tạ, lớn nhỏ trước sau gì cũng không qua được ân tình”

Lão đanh thép nói, cậu không sao có cách nào khác, chỉ đành mặt co rúm nhận một cái bái của ông.

Đoạn, cậu không muốn ông nói thêm về việc này, liền nói về phiến đá.

“Ông ơi, còn có điều quan trọng hơn là, phiến đá trên bệ thờ bị phong ấn, nên không hiển lộ ra tác dụng chân thật của nó, con nghĩ.. nghĩ là mình có thể thử..”

Minh ấp úp, bản thân lúc nãy khi đọc đến đoạn phiến đá bị phong ấn, cậu liền lóe lên một linh cảm là cậu có thể sử dụng kỹ năng Cắt Đứt để thử phá đi lớp phong ấn này, vì suy cho cùng phong ấn là một dạng năng lượng mà bản thân Cắt Đứt có để cắt được năng lượng, nhưng mà, đây cũng chỉ là suy nghĩ chưa chứng thực nên cậu không dám cam đoan điều gì.

Nghe đến phiến đá bị phong ấn, ông lão biết bản thân mình không có giúp gì được, vì bản thân sư tôn và thầy ông chỉ tu Kiếm tu Đạo, không tu Trận, truyền xuống đến ông chỉ có ít đi chứ làm gì cớ thêm vào.

Lúc này ông lão cũng nhận ra trạng thái của cậu, có thể bình thường ông sẽ suy tính cẩn thận trường hợp này, nhưng sau khi vừa nãy chứng kiến khả năng của Minh, ông tin chắc rằng quyền năng của cậu hoàn toàn không hợp thói thường, bí mật ẩn giấu của cậu có lẽ vô cùng lớn, lớn hơn ông từng cho rằng, rất nhiều.

Nhưng ông lại không muốn hỏi rõ, đây là tôn trọng cậu, cũng là tôn trọng những lời giáo huấn của thầy ông từ xưa.

Mà tuổi ông đã lớn, trải qua cũng nhiều, lẽ đời cũng va vấp không ít, không thiết tha gì lắm những tranh giành thế sự này nữa rồi, ông chỉ muốn an phận, lặng yên những năm tháng còn lại của cuộc đời mình..

truyện siêu hay :