Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 236: – Hắc Lâm Thôn.




.

Nói xong cậu quay qua cẩn thận đào lên cả gốc rễ của cái cây, đào lên mới phát hiện, đúng là rễ của cây đang bao bọc lấy một thứ to bằng bàn tay, trong rất giống ‘hình dạng’ viên đá trong ngực Minh.

Cậu nhanh chóng phủi sạch đất rồi giả vờ cho vào trong phần áo trong của mình, nhưng thật ra là bỏ nó vào Túi Đồ của Cấu Trúc; chức năng Túi Đồ cũng phải nói là vô cùng tiện dụng, chỉ cần không phải thứ có linh trí, thì bỏ cái gì vào trong cũng được.

Mà Minh biết hành động lúc này của cậu có phần ‘mạo hiểm’, nhưng cậu thử một lần đặt ‘niềm tin’ vào nhân cách của người đàn ông tên Mạc Lâm này xem sao..

Người đàn ông trung niên lúc này ngỡ ngàng vô cùng, khi Minh lại rất tự nhiên mà đưa một viên Tinh Thần Quả cho ông, thậm chí là sau khi đã nghe ông nói về sự quý giá vô cùng của loại trái cây này.

Ông liền nhanh chóng đưa cái bình về phía Minh, nói.

“Chàng trai, Tinh Thần Quả, quá quý giá, ta không thể cứ như vậy mà nhận được.”

Minh quay người qua, lúc này chỗ cái ‘cây’ đã biến mất, chỉ còn lại một hõm đất, nói với người đàn ông.

“Ông xem như đây là thù lao mà cháu chưa trước cho ông đi.”

“Thù lao gì? Ta có làm gì cho cậu đâu?” – Người đàn ông thắc mắc.

Minh mỉm cười nói.

“Thời gian không ngắn tiếp theo cháu làm phiền ở tạm nhà ông có được không?”

“Ở chỗ ta thì có gì đâu, cậu muốn ở bao lâu cũng được, nhưng Tinh Thần Quả quá quý giá..”

Ông còn chưa nói xong, thì Minh đã cắt lời.

“Trong thời gian này, cháu cũng là muốn học ở ông vài thứ, cháu ở xa tới đây, lạ nước lạ cái, lại cũng là một người không rành rất nhiều việc, có ông dạy dỗ, cùng giúp đỡ, cháu cũng cảm kích rất nhiều ạ.”

Người đàn ông nhận ra ‘thâm ý’ trong lời Minh.



Ông cũng tinh ý nhận ra cậu đã đào cả cây Tinh Thần lên, mà hiện không biết bỏ ở đâu, nhưng rõ ràng trong người cậu hoàn toàn không ngửi được mùi đặc trưng, cùng tinh thần ba động của loại Tinh Thần Quả này.

Cùng với việc Minh đưa cho ông Tinh Thần Quả, mà không mảy may do dự, hay biểu cảm gì.

Cũng làm ông càng xác định thân phận ‘không tầm thường’ của Minh, thậm chí là tăng hơn trước đó rất nhiều.

Ông nghe ra được trong lời cậu, có điều ‘ẩn ý’, cũng là muốn ông giúp đỡ.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, ông liền gật đầu đồng ý, cũng cất lại cái bình vào trong ngực, cẩn thận như một thứ bảo bối.

Trong lòng ông vốn nghĩ, cậu đã cứu ông một mạng, thì về sau, cậu có nhờ vả gì, thậm chí là đổi lại một mạng này, ông cũng không nề hà.

Vì trong lòng ông đã suy đoán, để cậu trả ông một viên Tinh Thần Quả, thì việc Minh muốn nhờ, hẳn phải là không đơn giản chút nào.

Thế là cả hai người quay trở lại chỗ xác con sói.

Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, khi người đàn ông vô cùng ‘hiểu chuyện’ không hỏi một chút nào về cái cây cậu đã đào lên..

Khi vừa quay trở lại, Minh lại quan sát người đàn ông tiếp tục lột da con sói, thao tác vô cùng thuần thục, sau đó lấy luôn xương, răng và móng, cùng với một phần lớn thịt của con sói cũng được ông cắt ra.

Sau đó ông đi vào phía sau lùm cây ở phía xa, kéo ra một cái xe kéo gỗ, bên trên là những giỏ đựng thức ăn nằm ngổn ngang xiêu vẹo, bên trong đã vơi đi hơn một nửa.

Nhìn qua có vẻ ông đã chuẩn bị sinh hoạt tại trong rừng dài ngày nên mới chuẩn bị thức ăn sẵn nhiều như vậy, mà xem độ vơi đi, hẳn là cũng ở trong rừng được ít hôm rồi.

Minh nhìn chăm chú những thứ mà người đàn ông vừa thu được từ con sói, suy nghĩ một lát.

Rồi trong lúc người đàn ông khiêng đám chiến lợi phẩm từ con sói lên chiếc xe kéo, Minh thì lại tranh thủ tới chỗ xác con sói, lúc này chỉ còn lại một bãi thịt ‘không nguyên vẹn’. Rất nhanh cậu lấy một cái lọ lớn trong người ra, đựng máu từ con sói, xong mới thỏa mãn cất vào trong áo, cùng lúc cũng câu thông, bỏ vào trong Túi Đồ.


Người đàn ông cũng nhìn Minh, không biết cậu lấy máu làm gì, nhưng cũng không nói ra điều gì.

Một lúc sau, thấy Minh đứng dậy, ông mới nói.

“Được rồi, chúng ta về lại thôn thôi, đêm hôm nay đã quá dài..”

Thế là người đàn ông bắt đầu tự chính mình kéo chiếc xe, phần dây cương nối ở đầu xe đã bị đứt, ắt hẳn là cỗ xe này do ngựa kéo, nhưng mà ngựa đã chạy đi mất, có lẽ là khi con sói xuất hiện.

Minh đi bên cạnh, cũng nhận ra sức khỏe người đàn ông vô cùng phi thường, dễ dàng kéo được chiếc xe kéo thô sơ, bên trên lung tung thứ, bao gồm cả thanh kiếm gãy đã được ông nhặt lại, đám giỏ đồ ăn và ‘chiến lợi phẩm’ từ con sói, đi qua chặng đường rừng nhấp nhô..

Cả hai đi rất lâu, mới ra tới ngoài rừng, lúc này mặt trời cũng đã lên từ lâu.

Men theo con đường mòn, cả hai người lại đi một khoảng không gần, mới thấy xa xa là một thôn nhỏ, nằm bên cạnh dòng suối trong vắt, hiện ra trước mắt.

Người đàn ông không kéo xe vào thôn, mà rẽ qua một hướng đi lên dốc, cũng là phía đầu con suối, trên này chính là nhà gỗ nhỏ của người đàn ông.

Ở đây có thể nhìn thấy được toàn khung cảnh thôn ở phía xa bên dưới.

Mà Minh đếm qua, trong thôn cũng không có quá nhiều nhà, qua thần thức xem chừng tầm dưới 30 người.

Trong thôn cũng không có người tu luyện, chỉ là một thôn người phàm bình thường, cũng làm Minh suy nghĩ về việc người đàn ông chọn sống ở đây..

Mà thông qua quan sát thôn, Minh cũng có một sơ bộ suy nghĩ, hẳn là ở Giới này, không phải ai cũng có thể tu luyện.

Lúc này, xe kéo đã được người đàn ông kéo lên trên dốc, đặt kế bên nhà, ông tranh thủ lấy nước suối rửa sơ qua đám da và xương sói, rồi phơi chúng trên hàng rào.

Sau khi chỉ cho Minh phòng ngủ của cậu, ông cũng tranh thủ tắm nhanh, thay quần áo mới, vì đồ mặc trên người đã rách nát cả do chiến đấu cùng con sói.

Xong mới dẫn Minh đi theo triền dốc, xuống chỗ thôn bên dưới, đi thẳng tới nhà trưởng thôn, thông báo cho trưởng thôn về việc Minh là cháu họ của ông, tên gọi Mạc Minh, sẽ đến ở với ông một khoảng thời gian.



Rồi dẫn cậu đi một vòng.

Thôn nhỏ nơi này do ở gần Hắc Lâm, nên người ta gọi luôn là Hắc Lâm Thôn, trong thôn cũng chỉ còn những người có tuổi ở lại, tự trồng rau, đánh cá, chăn nuôi gia súc, cung cấp bữa cơm qua ngày.

Tất cả những người trẻ tuổi cũng đều lên trên Trấn kiếm sống, cũng lâu lâu mới về lại thôn một lần.

Minh xem qua cuộc sống nơi này quả thật yên ả, bên trong thôn còn ít người, lại lớn tuổi, nên đều nương tựa vào nhau mà sống.

Mà theo như Mạc Lâm nói, ông cũng thường đi săn thú, đổi thịt cho người ở trong thôn, lấy rau quả, cùng những thứ khác.

Cũng nghe ra trong lời ông nói, cùng thái độ của những người ở đây với ông, thì hẳn là người ở đây, cũng không biết ông là người tu luyện, chỉ xem ông như người bình thường giống họ.

Cũng khiến Minh có ít nhiều suy nghĩ..

Sau khi dạo một vòng, cả hai quay lại trên đồi, bất ngờ là đã thấy một con ngựa vẫn còn đeo sợi dây cương đứt, đang đứng ăn cỏ trước nhà.

Hiển nhiên đây là con ngựa kéo xe của Mạc Lâm, mà không hiểu bằng cách nào, nó an toàn biết đường quay trở lại nhà người đàn ông.

Ông thở phào nhẹ nhõm, rồi dẫn con ngựa vào trong khu chuồng ngựa đóng lên bởi những cọc gỗ sơ sài, tháo bộ dây cương đứt, rồi cho nó ăn.

Sau ông lại nói với Minh về việc đã có ngựa, nên trưa nay ông sẽ lên Trấn bán những thứ từ con sói, cũng hỏi Minh có muốn đi không?

Tất nhiên là cậu đồng ý, Minh cũng muốn xem xét càng nhiều, cũng là để hiểu thêm về Giới mới này.

Nên là liền quay trở lại phòng, theo lời Mạc Lâm, chợp mắt một chút, sau đó buổi trưa sẽ theo ông lên Trấn.

truyện siêu hay :