Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 215: – Tại Thế giới Harry Potter Giảng Đạo Tạng (2).




.

“Thiên Địa, Thanh Trọc, Động Tĩnh, ở đây đều là những cặp đối lập; ở gia tộc chúng tôi gọi chúng đại diện cho hai yếu tố Dương và Âm..”

“Thiên, Thanh, Động đều thuộc yếu tố Dương; Địa, Trọc, Tĩnh ngược lại thì thuộc phần Âm..”

“Nam, nữ cũng vậy; Nam thuộc Dương, nữ thuộc Âm.”

“Dương Âm ở đây không phải chỉ rạch ròi yếu tố tiêu cực hay tích cực, mà nó chỉ là nói đến hai mặt của cùng một thứ, và chúng không thể tách bạch ra riêng lẻ, tạm gọi là Đạo vậy..”

Thấy cả ba ngu ngu ngơ ngơ không rõ ràng thấu hiểu, Minh liền gọi ra một cây viết và tờ giấy từ phòng yêu cầu.

Sau đó cậu vẽ lên một Âm Dương Ngư Đồ, có hai vòng xoáy màu trắng và đen, mỗi bên trong một vòng xoáy lại có một dấu tròn màu sắc đối ngược lại với vòng xoáy.

Cậu chỉ vào nó rồi nói tiếp.

“Này gọi là Âm Dương Ngư Đồ, cậu nhìn đi, màu đen chỉ Âm, màu trắng chỉ Dương; nếu cậu chỉ nhìn thấy đơn giản đồ hình, cậu sẽ thấy tuy nó phân minh tách bạch làm hai nhưng bên trong chúng lại chứa sẵn ‘yếu tố’ đối ngược nó” – Vừa nói Minh vừa chỉ vào những dấu chấm đen và trắng.

“Nhưng mà Âm Dương Ngư Đồ không thể chỉ xem một cách phân tách như vậy, thật sự ra hình ảnh này tượng trưng Thái Cực, Thái Cực là một sự chuyển hóa không ngừng, Dương cực sinh Âm, Âm cực sinh Dương..”

“Đồ hình này, Âm dương luôn luôn chuyển đổi nhau không dừng, các cậu thử tưởng tượng chúng đang xoay tròn, từ trắng thành đen từ đen lại thành trắng đi..”

“Cả cái đồ hình này có thể tượng trưng cho ý niệm về Đạo.”

Cả ba người rung động không thôi, nhìn chăm chăm đồ hình trắng đen trước mặt, nghe Minh giải thích lại thấy trong đầu thanh tĩnh vô cùng, nhưng mà vẫn còn mù mờ chưa nắm rõ, vì bọn họ chưa từng được tiếp xúc với học thuyết Âm Dương vô cùng thâm sâu này.

Minh cũng nhận ra, liền nói tiếp.

“Để các cậu có thể dễ hiểu, tôi thí dụ vầy đi, cuộc chiến chống Voldemort 25 năm trước, ắt hẳn các cậu đều biết chứ?”

Minh nhìn cả ba gật đầu, cậu mới tiếp.

“Vậy các cậu có biết Peter Pettigrew?”

“Tên Đuôi Trùn xấu xa!”



“Một kẻ phản bội bạn mình!”

“Tử Thần Thực tử!”

Cả ba đồng thanh nói lên, dường như mỗi người đều nhận thức rõ ràng chi tiết câu chuyện của cuộc chiến phù thủy 25 năm trước.

Minh hài lòng, liền hỏi tiếp.

“Vậy còn Severus Snape?”

“Quá là tội nghiệp..”

“Một kẻ si tình..”

“Một người đáng thương..”

Cả ba vẫn nói cùng lúc, nhưng mà lại yểu xìu hơn trước nhiều.

Đến đây, thấy cả ba biết rõ hai người này, cậu gật gù, nói.

“Các cậu đã biết rõ hai người này, vậy hiển nhiên cũng rõ..”

“Tên Peter kia tuy được xếp vào trong một ngôi nhà được xem là toàn những người can đảm, dũng cảm, hi sinh bảo hộ kẻ khác là Gryffindor; nhưng hắn ta lại dùng âm mưu thâm độc, phản bội người bạn hết lòng tin tưởng mình, đầu quân, trở thành ‘tử thần thực tử’ và là tay sai đắc lực cho Voldemort..”

“Còn vị Severus Snape, mặc dù đã từng là Tử Thần Thực Tử nhưng vì tình yêu, vị ấy có thể chống đối lại Voldemort, thậm chí làm tất cả để bảo hộ cho đứa con của người mà vị ấy yêu nhất trên đời..”

Nói đến đây, Minh lại có chút bùi ngùi, nhớ lại thầy Snape cậu vẫn cảm thấy tiếc nuối không thôi..

Thở dài một hơi, Minh mới nói tiếp.

“Như các cậu thấy đấy, tốt hay xấu nó không phải cố định không thay đổi, nó không phải tự nhiên sinh ra đã vậy, nó là sự lựa chọn, nó là ‘khả tính’, nó là ‘không thể ràng buộc’..”

“Hệt như Âm Dương vậy.”



“Là một sự chuyển đổi không ngừng.”

“Hệt như Đạo, chúng ta chính là một bản thể thu nhỏ của Đạo, gồm đầy đủ Âm Dương, chính là mặt tốt và mặt xấu, chỉ là chúng ta có quyền lựa chọn, bản thân ở mặt nào mà thôi.”

“Tất nhiên trong tốt có cả xấu, và ngược lại, ai nói trong xấu không thể có tốt.”

“Đứng ở phương diện khác nhau sẽ có cái nhìn khác nhau, ai nói được, cái nào thật sự là tốt, cái nào mới chính là xấu..”

“Cũng như Âm và Dương vậy, có sẵn trong nhau, vận chuyển không ngừng, không thể phân tách, chỉ có thể tạm gọi là Đạo mà thôi..”

Lời Minh nói ra miên man, nhưng lại khiến mọi người rung động không thôi.

Đó giờ chưa ai nói điều này cho cả ba người, thậm chí bọn họ đọc không ít sách, nghiên cứu không ít học thuyết, nhưng những điều Minh vừa giảng giải lại thâm sâu, vi diệu vô cùng.

Mà cả ba lại ẩn ẩn, như mở ra điều gì đó trong lòng, chỉ thấy toàn thân như được sưởi ấm, nóng bừng cả lên.

Cả ba người cùng lúc quay qua nhìn Minh, sắc mặt giấu không được sự nể phục trong lòng bọn họ.

Mà Minh lúc này nào có khác gì bọn họ, cậu chưa bao giờ lý giải sâu sắc Âm Dương học thuyết như vậy, hẳn là có sự trợ giúp của linh cảm, cùng với sự tăng mạnh thần thức.

Mà hiện tại, Minh cũng đang trong một trạng thái lâng lâng ảo diệu, cảm giác mình gần chạm đến điều gì, xa xăm mà cũng gần gũi vô cùng.

Nhưng mà tuy chỉ còn gang tấc, nhưng lại không sao vượt qua được.

Lúc này không gian trong căn phòng lại trở về im ắng tĩnh mịch, mỗi người dường như đang ôm lấy suy nghĩ riêng của chính mình.

Mãi qua một lúc lâu sau, Minh lên tiếng.

“Tới giờ ăn tối rồi, hôm nay chúng ta cũng học nhiều, bây giờ đi ăn cái đã, tớ cũng có chút đói bụng rồi.”

Cả bọn nghe Minh nói mới ngạc nhiên, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, mấy tiếng đồng hồ thế mà chỉ một tích tắc thoáng qua.

Thế là bốn người lại len lén ra khỏi phòng yêu cầu, di chuyển xuống lại Đại Sảnh Đường, trời về tối phủ lên cả hành lang đá một màn đêm u u..



Cho tới khi đã ngồi lên bàn ăn của nhà Ravenclaw, cả nhóm cũng không ai nói với ai lời nào, có lẽ những gì mỗi người vừa trải qua làm bản thân vẫn còn chấn động chưa tan.

Minh lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, cậu chậm rãi thưởng thức bữa tối thịt heo sốt cà, một phần súp cải, và mấy món tráng miệng.

Đồ ăn rất ngon, vừa miệng, chỉ là các bữa ăn đều ăn món tây, làm cậu suy nghĩ, có nên hỏi bọn gia tinh xem có nấu những món á không?

Matheus, Thena và Novus, sau một lúc thì cũng bình tâm trở lại, cũng bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện, tất nhiên là giữ kín những gì vừa trải qua.

“Ngày mai bắt đầu đi học, chúng ta sẽ không có nhiều thời gian học tập cùng nhau, vì vậy cố định trong tuần thì học ma chú lúc 2 giờ chiều, sau bữa ăn tối thì học Kinh Văn; riêng cuối tuần thì tùy biến nhé.” – Minh lên tiếng nói qua về lịch học sắp tới.

“Tôi đồng ý.” – Matheus dứt khoát và Thena cũng vậy.

Chỉ có Novus còn thắc mắc thêm.

“Vậy tối nay thì sao?”

“Uhm, một lát giờ tối, tôi nghĩ các cậu nên về phòng tập luyện quen việc tụng đọc, tôi thì có chút muốn nghiên cứu, nên sẽ lên thư viện nhà Ravenclaw xem xét qua, có gì thắc mắc thì lên đó tìm tôi.”

Bọn họ còn định tối nay sẽ học thêm cùng Minh về ý nghĩa bài Kinh, nhưng mà thái độ Minh rất dứt khoát, cùng với bọn họ thừa hiểu bản thân đúng là cần phải luyện tập nhuần nhuyễn niệm Kinh, nên là cũng đồng ý với kế hoạch của Minh.

Thế là ăn tối xong cả đám chia nhau ra, mỗi người làm việc riêng của mình, ba người Matheus thì quay về phòng, còn Minh thì lên tầng phía trên phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw tìm sách.

Phải nói là cậu lấy làm vui lòng vì mình đã chọn vào nhà Ravenclaw, ở đây các học sinh không quan tâm người khác đi đâu, làm gì, không hỏi han, không tọc mạch, mỗi người chăm chăm nghiên cứu riêng của mình.

Cho nên là hành động biến mất cả buổi trời của đám Minh cũng không làm ai phải thắc mắc gì.

Lúc này cậu đang đi vòng quanh những kệ gỗ chứa đầy ắp sách, phải nói là cả một kho tàng ‘tri thức’ được tồn trữ ở đây, cậu nhớ lúc xem thông tin của Lam Thảo gửi cho cậu nói về về trường Hogwarts.

Đã có một dòng ghi chú rằng, thư viện sách nhà Ravenclaw tuy về diện tích nhỏ hơn thư viện trường Hogwarts, nhưng nếu nói về đầu sách ở đây, thì không thua kém gì mấy..

truyện siêu hay :