Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 199: – Khu Nhà Bếp Và Bọn Gia Tinh.




.

Sáng thứ bảy, khí trời mát lạnh.

Minh đã dậy được một lúc, cũng đã tắm và thay quần áo xong, nhìn đồng hồ mới hơn 5 giờ, ngó qua Matheus lẫn Novus còn ngủ.

Cậu cũng không đánh thức hai người bọn họ, mà đeo túi đeo hông, khoác lên áo choàng rồi đi ra ngoài phòng.

Lên cầu thang, ngó ra hai bên phòng sinh hoạt chung, vẫn im lìm không một bóng người.

Cậu thử đi lên lầu xem thư viện của Nhà, nằm ngay trên phòng có lò lửa.

Một không gian đầy ắp sách mở ra trước mắt Minh, với thiết kế trần nhà kính vòm cung tròn, có những họa tiết vẽ trời sao, xuyên thấu qua bên ngoài trời còn đang tối, tạo ra một khung cảnh huyền ảo lạ kỳ.

Mặc dù cũng tò mò về những đầu sách ở đây, nhưng mà cậu không vội đọc chúng, hôm nay cậu đã có kế hoạch khác cho mình. Nên liền trở ngược xuống lầu dưới, đi qua cánh cửa đại bàng, thông ra bên ngoài tháp.

Leo xuống cầu thang tới tầng 5, rồi dọc hành lang mờ ảo với những ngọn đèn ma pháp trên tường, đi ra khu ‘cầu thang lớn’.

Hôm qua lúc cậu được cấp trưởng của Nhà giới thiệu về những cầu thang này, rõ ràng cậu cảm nhận được có một ‘ý chí’ từ cầu thang kết nối với mình, chỉ là lúc đó cậu bỏ qua nó, vì thời cơ không thích hợp.

Bây giờ một mình ở cầu thang lớn, nhìn những bức tranh im lìm, dường như đang ngủ, Minh bước xuống một phần bậc thang, thả lỏng tâm trí.

Cảm giác ngày hôm qua lại trờ tới, cậu để cho ‘ý chí’ kia kết nối với mình.

Ngay lập tức cậu cảm thấy được mình và những cầu thang này có một sự liên kết, có một cảm nhận là mình có thể điều khiển được những cầu thang này, liền thử nghiệm, nghĩ trong đầu.

“Đi xuống lại tầng trệt.”

Bỗng, cầu thang dưới chân Minh chuyển động.

Nó dịch chuyển một góc độ, không chỉ nó mà những cầu thang khác cũng đồng loạt di chuyển theo, kết nối với cầu thang dưới chân Minh, tạo thành một lối cầu thang duy nhất, dài cuộn xoắn, đi thẳng xuống dưới.

Đúng như Minh suy đoán, những cầu thang này không hề chuyển động lộn xộn, một người vĩ đại về trí tuệ như Rowena Ravenclaw không thể nào tạo ra một khu cầu thang vô dụng được.



Rõ ràng là những cầu thang này có thể sử dụng thần thức để kết nối, rồi chỉ cần một ý niệm, liền có thể để nó di chuyển đến bất cứ đâu mà người kết nối với nó muốn, tiện lợi vô cùng.

Những học sinh sau này hoàn toàn không hiểu công dụng thật sự của nó, nên ai cũng xem thường khu cầu thang lớn này.

Minh vừa di chuyển theo đường cầu thang đi xuống, vừa suy ngẫm.

Cũng đúng là có lý do mà các học sinh không thể hiểu ra công dụng của khu cầu thang lớn này, bởi lẽ Minh đoán chừng Rowena Ravenclaw là một phù thủy có khả năng mạnh mẽ về tinh thần, nếu không thì không có cái danh xưng ca ngợi về trí tuệ mỗi khi người ta nhắc đến bà.

Cho nên bà tạo ra khu cầu thang cũng là nhắm đến những người như bà là những kẻ có khả năng sử dụng tinh thần.

Chỉ đáng tiếc, không biết thời bà thế nào, nhưng thời nay, việc có khả năng về tinh thần là vô cùng hiếm hoi, cho nên công dụng thực sự của khu cầu thang này cũng bị mai một đi.

Khi Minh cho ra kết luận, thì cậu cũng đã xuống được dưới trệt, vì không phải chuyển đổi qua từng tầng, mà đi một lèo cầu thang xuống, nên nhanh vô cùng.

Cậu trước đó đã nghiên cứu bản đồ phân bố của Hogwarts từ thông tin của Lam Thảo, nên rất dễ dàng tìm được nơi mình muốn.

Từ tầng trệt đi men hành lang đá lấp lánh ánh đèn, cậu ra tới khu vườn nhỏ ở kế bên Đại Sảnh Đường.

Nhìn khung cảnh triền đồi, có thể trông ra phía hồ lớn, nơi phía xa xa những ngọn núi, đang hửng lên một chút mờ sáng của ngày.

Cậu lấy cây đũa phép ra từ trong túi đeo hông, đánh vài lần kiếm bộ, như thói quen mọi ngày.

Mặc dù không dụng năng lượng, nhưng những bước chân cùng thế đâm của cậu cũng mãnh lực phi thường.

Chẳng hiểu sao, từ lúc xem kiếm bộ như một bài ‘thể dục buổi sáng’, cậu từ từ đã nhiễm phải cái mà ông lão Phương ngày xưa gọi là ‘luyện dưỡng sinh’.

Bởi lẽ cậu càng đánh càng chậm, từ vô cùng nhanh lúc đầu khởi thế, càng diễn luyện kiếm bộ, động tác của cậu cũng càng chậm dần đi; từ từ giống hệt mấy bài thái cực kiếm, trôi chảy, miên miên không dứt, nhưng vô cùng chậm rãi.

Mà nghịch lý là, càng đánh chậm, càng chi tiết động tác, càng liền lạc không ngưng, cậu lại càng có cảm giác mình lý giải bộ kiếm này càng sâu sắc..

Mãi cho tới khi mặt trời nhô lên ở ngọn núi trập trùng trước mặt, cậu mới thu công.



Nhìn đồng hồ trong thần thức, đã gần 6 giờ rưỡi, còn 1 tiếng nữa mới tới giờ ăn sáng, cậu biết rõ như vậy vì hôm qua xem tờ giấy ghi lịch học, có ghi chi tiết cả giờ ăn sáng ăn trưa ăn tối và giờ phòng ngủ tắt đèn.

“Một tiếng có lẽ cũng đủ thời gian..” – Minh vừa lầm bầm vừa đi ngược lên dốc, rẽ phải về lại phía khu cầu thang lớn.

Đi qua hành lang, tới căn phòng ‘xem điểm Nhà’, men theo cầu thang đi xuống dưới hầm, cũng chính là lối đi mà hôm qua đám học sinh nhà Hufflepuff đã đi xuống.

Đường hầm của tòa lâu đài này không giống với hành lang phía trên, đầy cửa sổ thông thoáng và những ngọn đèn ma pháp; ngược lại bên dưới lối đi hoàn toàn tối bưng, chỉ được thắp sáng bởi những ngọn đuốc bập bùng lửa đỏ dọc bên tường.

Cậu đi theo hành lang, tới một tường đá, trên tường treo một bức tranh khổ dọc rất lớn, chính giữa vẽ một tô trái cây cực kỳ to, chiếm trọn cả một mảng tranh.

Minh từ từ lấy ngón tay miết miết nhẹ lên hình trái lê trên tô trái cây.

Làm vài lần..

Bỗng trái lê bất chợt phá lên cười khúc khích, tiếng tuy nhỏ, nhưng giữa đường hầm mờ tối, lại quái dị vô cùng.

Ngay khoảnh tiếp khắc tiếp theo sau, đùng một cái nó biến thành một cái tay nắm cửa kim loại, mà cả khung tranh hiện nguyên hình là một cánh cửa được vẽ thành một bức tranh.

Minh thở phào trong lòng..

“Có vẻ như những thiết lập trong truyện Harry Potter đều được áp dụng ở Giới này..”

Nghĩ vậy, liền hài lòng mỉm cười xoay lấy tay nắm, đẩy bức tranh, lộ ra một lối đi đằng sau nó, cậu cũng nhanh chân tiến vào.

Minh cẩn thận đi qua hành lang ngắn, mờ tối, đã thấy nơi cuối con đường có ánh sáng, cùng tiếng huyên náo, ồn nào.

Cậu vừa đi qua lối bên kia, một không gian tầng hầm mở rộng trước mắt Minh.

Nơi chính giữa căn phòng đặt 5 cái bàn lớn, thiết kế rất giống trong Đại Sảnh Đường, gồm 4 cái bàn dài nằm song song nhau và 1 cái bàn chữ U nằm trên cùng đối diện 4 dãy bàn.

Xung quanh quanh đó là những bàn để nguyên liệu nấu ăn và những cái bếp lửa đang cháy đỏ.



Lúc này cả trăm con gia tinh thấp người, đang tất bật ngược xuôi, người nấu ăn, kẻ chuẩn bị nguyên liệu, cũng có gia tinh làm nhiệm vụ sắp sẵn đĩa ra 5 cái bàn lớn..

Tất nhiên là chúng làm tất cả bằng ma pháp, nhưng lại không cần đũa và niệm chú.

Chúng chỉ giơ tay mình lên, rồi tiếp sau đó, cái nồi được chiếc muỗng lớn tự động đảo đều, dao tự động cắt rau củ, những tảng thịt tự trở mình trên vỉ nướng.. tất cả trông huyền ảo và ma pháp dị thường.

Mà Minh ngay từ ở gần lối dẫn vào trong này đã nghe chúng trao đổi với nhau, phần lớn là về những học sinh nhà Hufflepuff yêu cầu món ăn thế nào, thêm món ra sao..

Một phần còn lại là chúng nói tới những học sinh năm nhất mới chuyển tới trường hôm qua, về việc bọn chúng vui vẻ nhường nào khi thấy đồ ăn mình nấu được cả đám năm nhất ăn bằng sạch..

Ngay khi cậu bước ra tới khu vực bếp, đám gia tinh dường như nhận ra sự khác thường, chúng dừng lại trò chuyện, quay đầu nhìn về phía Minh.

Do tập trung chú ý cậu, nên ma pháp bọn chúng thực thi cũng bị khựng lại, cả khu bếp lập tức chìm trong im lặng.

Lúc này trong đám gia tinh, có một con tách khỏi hàng, bước lại phía Minh, cũng ra hiệu cho những con gia tinh còn lại tiếp tục công việc của mình, có vẻ như nó là tổng phụ trách ở đây.

Đám gia tinh rất nhanh quay trở lại nấu ăn cho bữa sáng của trường, vừa nấu vừa len lén đưa mắt về phía Minh, thái độ vô cùng tò mò..

Cậu quan sát con gia tinh đang đi về phía cậu kia, dáng người gầy gò, nhỏ thó, lại thấp bé, không hề có chút lông nào.

Với đôi mắt to tròn, đôi tai như tai heo, cùng chiếc mũi nhọn và dài bất thường; đặc biệt trên người nó mặc một thứ bằng vải, trùm lên người, trên ngực có huy hiệu trường Hogwarts.

Không như truyện miêu tả, nhìn ở ngoài thấy, thì bọn gia tinh trông ‘đáng yêu’ cùng sạch sẽ hơn nhiều, với cả cách ăn mặc của chúng, làm cậu liên tưởng tới trang phục của người La Mã cổ xưa.

Con gia tinh nhìn ngực áo choàng của Minh, rồi xoay lên nhìn cậu, đôi mắt long lanh, nở một nụ cười thật tươi, nói sang, với một chất giọng the thé.

“Chào mừng cậu Minh, học sinh nhà Ravenclaw đã đến với khu vực bếp, không biết là Krafty có thể giúp gì cho cậu?”

truyện siêu hay :