Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 189: – Sô Cô La Ếch Và Những Tấm Thẻ.




.

Minh vốn cũng đã suy nghĩ về vấn đề này, theo cậu tìm hiểu, Slytherin là một nhà đề cao thuần chủng, học sinh bên trong đều là thuần huyết chiếm đa số, lại có sự bầy đàn và chia rẽ nội bộ rất lớn, với những âm mưu ẩn tàng khó đoán; mặc dù đã 25 năm sau ngày chúa tể hắc ám bị tiêu diệt, nhưng cũng không có thể nói trước được tàn dư của hắn còn tồn tại không, vì nhà Slytherin luôn là cái nôi sinh ra những tôi tớ trung thành cho hắc ám.

Cho nên bỏ qua Slytherin là quyết định ngay từ đầu, cậu không muốn dính dáng vào những tranh đấu ‘không cần thiết’ này, lại nữa cậu vốn không phải nằm trong dòng tộc thuần huyết nên tỷ lệ vào nhà này cũng không nhiều.

Nhà Hufflepuff ôn hòa, thân thiện, cởi mở, nhiệt tình, thích giúp đỡ, ưa thích thảo dược và sinh vật huyền bí. Cùng với nhà Gryffindor táo bạo, mạnh mẽ dũng cảm, thích mạo hiểm, thích những cuộc đấu tay đôi pháp thuật. Cuối cùng nhà Ravenclaw đam mê kiến thức, tri thức, yêu thích tìm hiểu ma pháp đến tận cùng.

Chỉ cần xem tới đây, đều hiển nhiên thấy Ravenclaw là lựa chọn phù hợp nhất cho Minh lúc này, có thể giúp cậu tăng thêm hiểu biết về ma pháp, về giới này, hỗ trợ tăng lên thanh tiến độ mở khóa chức nghiệp.

Còn về việc điều tra tổ chức Xuyên Giới ở trường Hogwarts, thứ nhất chưa nói đến là có hay không có hoạt động Xuyên Giới tại Hogwarts, thì đây là một quá trình thâm nhập dài hơi, không thể một sớm một chiều được; đúng như Lam Thảo nói nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này của cậu là thâm nhập, hòa vào, trở thành một học sinh chân chính của trường, thì nhiệm vụ tiếp sau đó mới ‘thuận lợi’ tiến hành được.

Cho nên chỉ cần là học sinh của Hogwarts đều có thể tiếp tục nhiệm vụ, nhà nào cũng giống nhau, thì việc chọn nhà cần thiết với mình nhất, đó mới là hợp lý nhất.

Dĩ nhiên là Gryffindor và Hufflepuff cũng nằm trong danh sách lựa chọn dự bị của cậu, nhưng ý muốn đến học nhất, vẫn là nhà Ravenclaw.

Lúc này Minh nhận ra ba người còn lại vẫn đang chăm chú nhìn mình, như thể chưa hài lòng với câu trả lời của cậu vậy, cho nên Minh cũng nhanh nói tiếp.

“Uhm, thì tôi thích đọc sách, cho nên vào nhà Ravenclaw là hợp lý nhất rồi, đúng không?”

Ba người còn lại từ nhìn chăm chăm, bây giờ chuyển sang trố mắt nhìn Minh, bởi câu trả lời xem chừng như đơn giản nhất, nhưng vào tai ba người bọn họ, lại nghe ra ‘cổ quái’ cực kỳ.

Bởi lẽ một đứa trẻ 11 tuổi bình thường ai lại thích đọc sách, ngay như chàng trai to lớn kia cũng trả lời là muốn đọc sách để trở nên thông minh, chứ không phải là thích đọc sách.

Hiện tại, trong mắt ba người, Minh đã bị xem như một thành phần lập dị rồi.

Mà Minh thấy ba người ngạc nhiên nhìn mình, cậu cũng ẩn ẩn đoán ra bọn họ nghĩ gì, nhưng mà cậu cũng không quan tâm lắm, miễn không ảnh hưởng kế hoạch của cậu là được.



Chỉ là không gian lại bắt đầu chìm vào im lặng, cũng không ai nói tiếp điều gì.

Ngay lúc này lại nghe tiếng chuông kim loại kêu leng keng, cùng tiếng bánh xe cạ dưới nền tàu, tạo nên nhiều âm thanh hỗn tạp bên ngoài cửa toa; cái mũi của Novus nhúc nhích, dường như đã ngửi ra mùi gì đặc biệt yêu thích, liền đứng lên, nhoài ra cửa xem.

Cậu ta vui vẻ khác thường, vẫy vẫy tay, chốc lát sau một bà lớn tuổi, đẩy một chiếc xe đến trước cửa toa của bọn họ, nói vào trong.

“Các con mua chút kẹo không?”

Ngay lập tức Matheus cũng đứng lên đi về phía cửa, mà Thena cũng không chậm theo sau, Minh thì vừa đứng lên vừa lắc đầu trong lòng, nghĩ thầm, đúng là kẹo có sức hút với mấy đứa trẻ thật.

Cậu cũng theo ba người, đến gần cửa toa, mới thấy bà cụ đẩy xe, bên trong chở đầy các loại kẹo bánh, trông kỳ lạ, khác thường; bản thân cậu có đọc truyện nên biết bà bán những loại kẹo bánh giới ma pháp, nhất là loại sôcôla ếch được phù phép, mà cậu cũng nhớ là hiệu trưởng Dumbledore trong truyện cũng mê các loại đồ ngọt này lắm.

Vừa quan sát, thấy cậu nhóc Novus đã quên mất sự rụt rè của mình, mua một mớ các loại kẹo bánh khác nhau; trong khi cậu to con Matheus và cô gái tóc bạch kim Thena kia chỉ mua sôcôla ếch.

Minh để ý thấy cả ba đều móc mỗi người một đồng galleon ra trả tiền, khuôn mặt không chút do dự, hiển nhiên là quen việc tiêu xài này, cũng cho thấy 3 người này cũng không phải là gia đình không có tiền.

Trong lúc bà cụ thối tiền cho ba người, Minh cũng chen vào mua hết mấy hộp sôcôla ếch còn lại, cũng móc ra 1 đồng vàng galleon trong túi rút, đưa cho bà cụ, cùng nhận lại tiền thối là một mớ đồng sickle và skut.

Tới nỗi khi Minh và ba người đem đồ mua được trở lại trong toa, thì cậu với thính giác của tu sĩ, rõ ràng nghe bà cụ lầm bầm mắng bọn họ là đám trẻ nhà giàu, còn lèm bèm về việc chỉ mua một ít mà đưa cả một đồng vàng, trong khi đẩy xe lên lại các toa trên.

Minh chỉ cười trừ, lắc lắc đầu, quan sát mấy hộp sôcôla hình ngũ giác trong tay.

“Ồ, lại là một tấm thẻ ngài Dumbledore, tớ có cả chục tấm rồi.” - Novus có chút thất vọng nói, quay sang nhìn tấm thẻ trong tay Matheus, vừa ngấu nghiến con ếch nhỏ màu nâu còn ngọ nguậy trong miệng cậu ta, vừa nói.


“Cậu được một tấm Harry Potter à.”

Rồi nhìn qua Thena, nuốt xuống mớ sô cô la trong miệng, nói nhanh.

“Còn cậu là hiệu trưởng McGonagall, ôi, tụi mình toàn được mấy tấm hay xuất hiện không vậy..”

Novus lúc này khác hẳn với lúc đầu, đã không còn sự e dè, mà trở nên nói năng không ngừng.

Lúc này cũng quay qua nhìn Minh đang ngắm cái hộp trong tay, mà không mở ra, cậu ta thúc giục.

“Này Minh, cậu mở ra xem, bên trong được thẻ gì vậy?”

Trong lúc 3 người còn lại cũng mở tiếp những hộp sôcôla, vừa mở vừa ăn đám ếch.

Minh thì lại có chút ‘quan ngại’ trong lòng, bởi lẽ cậu nhìn mấy con ếch còn cử động trong miệng ba người, chỉ tự hỏi là ‘thứ này cũng ăn được hay sao?’, vì trông khá là ghê rợn.

Vừa nghe Novus giục, cậu cũng mở nắp hộp giấy trong tay ra, một con ếch nhỏ màu nâu, tỏa ra mùi hương sôcôla nồng đậm, lập tức nhảy một cái lên không trung.

Qua quan sát bằng âm dương nhãn, cậu thấy con ếch được bao bọc bởi một lớp năng lượng, còn thông qua thần thức thì thấy toàn bên trong cơ thể nó chảy xuôi một dạng năng lượng, chính loại năng lượng này khiến nó có thể hoạt động như một con ếch còn sống bình thường.

Minh đoán đây là do một loại ma chú gây ra, nhưng đã dung hòa vào con ếch bằng sôcôla rồi, nên không thể biết là ma chú gì.

Cũng phải nói là từ khi Cấu Trúc dung nhập hoàn tất vào cơ thể cậu, thì khi cậu sử dụng âm dương nhãn đã không còn bị thay đổi ở đôi mắt nữa, nên việc sử dụng âm dương nhãn trước mặt những ma pháp sư này hoàn toàn không cần lo lắng gì.

Đúng lúc này do mải tập trung quan sát con ếch, nên không để ý chụp lại nó, vừa thấy nó nhảy hướng ra phía cửa toa, định tháo chạy, thì Matheus bên cạnh, với phản ứng cấp kỳ, đã nhanh tay chụp lấy, dễ dàng nắm con ếch trong bàn tay mình, đưa sang bên Minh, nói.


“Mấy con ếch này nhanh nhạy lắm, vừa mở hộp ra phải chụp lấy ngay, không nó sẽ chuồn đi mất.”

Minh nhìn con ếch nhỏ đang ngọ nguậy trong tay Matheus, cảm giác ớn lạnh chạy hết lên sóng lưng, khuôn mặt non nớt ngây thơ của cậu hiện lên một nét ‘kinh tởm’, liền đẩy tay Matheus lại, rồi nói.

“Cậu ăn đi, tôi không ăn thứ đó đâu.”

Chàng trai to cao cũng không chối từ, bỏ nguyên cả con ếch vào miệng, nhai ngấu nghiến, vừa nhai vừa nói.

“Lần đầu tiên tôi cũng như cậu, nhưng ăn vào thì ‘ngon’ không cách nào tả nổi luôn.”

“Thật?” – Minh quay qua hỏi lại.

“Tất nhiên rồi, cảm giác sôcôla ngọt ngào tan chảy trong miệng, mà thẻ của cậu là gì thế?” – Novus cũng nhanh miệng nói qua.

Minh lúc này đã nhiều phần tin tưởng lời 2 cậu ta nói, vì cũng thấy cô gái đối diện liên tục ăn mấy con ếch, một cách ngon lành, mà không chút sợ hãi nào, phải biết con gái ở phàm nhân giới thường là không thích những loại ếch nhái này.

Minh theo lời Novus hướng dẫn, mở lớp xếp trong cái hộp giấy ra, liền thấy trên tấm thẻ là chân dung của một người phụ nữ phi thường xinh đẹp với mái tóc đen dài, đặc biệt trên đầu còn đeo một cái vòng có hình một con chim ưng.

Người phụ nữ nhìn Minh chăm chú khi cậu cầm lên tấm thẻ, nở một nụ cười thật duyên dáng khi nghe cậu đọc lên tên của mình.

“Rowena Ravenclaw”


truyện siêu hay :