Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 188: – Tổ Hợp Kỳ Hoa Trong Cùng Một Toa.




.

Minh quay đầu lại, nhìn thấy phía sau, đứng ngay cửa là một cô gái rất cao, nhìn gương mặt thanh tú dị thường, chắc hẳn tuổi cũng trạc trạc cậu, với mái tóc bạch kim dài, rũ xuống, như dòng thác lấp lánh, phối cùng làn da trắng muốt, lại điểm điểm ánh ánh đôi lúc lập lòe trên đó, càng làm cô gái trông như một thiên sứ giáng trần.

Cũng làm Minh nhìn cô chăm chú một lát, rồi rất nhanh dời mắt đi.

Bởi lẽ điểm thu hút chính ở cô gái đối với cậu, không phải là nhan sắc kia, mà là thanh trạng thái của cô gái, kỳ quái là cả sinh mệnh, năng lượng cùng thần thức đều cao bất thường so với những đứa trẻ cùng tuổi, càng làm cậu có chút cẩn trọng trong lòng.

Cùng với cả là lúc nãy khi cậu chọn toa cuối này, rõ ràng trước đó còn mấy toa trống, vì cậu không muốn bị làm phiền mới chọn nơi đây, vậy mà cũng có người lúc này tìm tới, cũng làm cậu dấy lên nghi vấn.

Cô gái sau khi nói câu đầu tiên liền không chú ý đến cậu nữa, tự nhiên đi vào trong toa, lúc cô gái vừa đi vào, thì phía sau cô lại xuất hiện một nhân ảnh.

Đó là một chàng trai, với ngoại hình cường tráng, mái tóc cắt sát và sức khỏe phi thường; nói phi thường bởi cậu ta dễ như bỡn nhấc lên toàn bộ đống hành lý, mà xem chừng nhẹ như không, len vào toa, rồi dễ dàng đặt tất cả lên kệ phía trên ghế đệm.

Nói dễ dàng vì cậu ta rất cao, cao tới xem chừng có 1 mét 7 hơn, với gương mặt non nớt kia, hoàn toàn không cân xứng, dù chưa xem thanh trạng thái của cậu ta, Minh đã biết người này không bình thường, nói chi là thanh trạng thái của cậu ta cũng giống cô gái, cả 3 yếu tố đều cao khác thường so với ma pháp sư cùng tuổi.

Ngay khi cậu ta ngồi xuống chỗ kế bên Minh, phớt lờ cô gái xinh đẹp ngồi đối diện, làm Minh có chút không hiểu, một đứa bé bình thường làm sao có thể ‘kháng cự’ vẻ đẹp hút hồn của cô gái kia được cơ chứ?

Đúng lúc này, lại một người nữa xuất hiện, một chàng trai ngoại hình có chút ‘bình thường’, nói bình thường ở đây là không cao thái quá như chàng trai ngồi kế Minh, mà cũng không xinh đẹp khác thường như cô gái đối diện; nhưng người này chiều cao cũng cỡ 1 mét rưỡi, trại trại như Minh, gương mặt hiền lành phối cùng mái tóc xoăn, trông càng có chút ngây thơ, nhưng mà thái độ thì có chút rụt rè.

Nói vậy, vì Minh thấy chàng trai này đi vào toa, mặc dù bên ghế của cô gái còn rộng rất nhiều, nhưng cậu ta không vào ngồi, mà cố chen chút bên ghế của cậu và chàng thanh niên cao kều kia, làm cả ba phải ngồi sát, dính vào nhau.

Vì chàng trai to con ngồi giữa, với ngoại hình vận động viên của mình, đã chiếm rất nhiều khoảng không.

Mà người thiếu niên mới vào này, thái độ không giống chàng trai to khỏe kia, phớt lờ cô gái đối diện; phải nói chính xác là có vẻ cậu ta ‘sợ sệt’ cô gái thì đúng hơn, ánh mắt lấm lét, không dám nhìn thẳng cô gái, lại càng là rút sát vào người chàng trai ở giữa.

Minh để ý thấy chỉ có chàng trai to cao là có mang theo hành lý, mà người tiến vào cuối cùng, với cô gái ban đầu, cả hai đều không có hành lý; chắc hẳn hai người cũng là có túi mở rộng không gian, ắt hẳn cũng thuộc gia đình giàu có.

Nhưng điểm làm cậu có chút không hiểu thấu, là cả ba người này, kể cả chàng trai mới tiến vào, đều giống nhau, có cả ba thanh sinh mệnh, năng lượng, cùng với thần thức cao vượt trội so với cùng tuổi.

Trong khi lúc nãy ở sân ga, cậu đã quan sát sơ bộ, rõ ràng những đứa trẻ khác đều bình thường, vậy cái tổ hợp kỳ quái xuất hiện ở toa tàu của cậu lúc này đây là gì? Càng dâng lên sự tò mò trong lòng Minh.


Đúng lúc này chiếc xe lửa hú lên một tràng còi vang, rồi bắt đầu chuyển động, Minh lại ló đầu ra cửa sổ, thấy Lam Thảo đang vẫy vẫy tay với mình, cậu cũng làm ra động tác tương tự, hét lớn.

“Em phải đi rồi, chị đừng lo gì nha, về nhà đi, tối nay em sẽ liên lạc với chị.”

Nói xong, cậu vẫn giữ tư thế nhoài người, chiếc xe lửa dần tăng tốc, mãi khi thấy Lam Thảo nhỏ xíu, rồi mất hút nhân ảnh sau khúc cua quẹo, cậu mới quay vào trong lại.

Ngó 3 người còn lại trong toa, không ai nói ai lời nào, không khí có chút trầm lắng, cùng hơi ngột ngạt.

Cậu nghĩ một chút, rồi lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

“Tôi tên Minh, Đặng Trần Duy Minh, vui được biết mọi người.”

Chàng trai cao to, phản ứng đầu tiên, quay qua Minh, hỏi.

“Tên Minh, tại sao lại đặt ở sau cùng?”

Cậu trai nhỏ hơn, ngồi bên ngoài cùng, tiếp lời.

“Cậu là người Trung à?”

Cô gái đối diện, hừ giọng.

“Nghe phát âm tên liền không giống tiếng Trung rồi, ngốc nghếch.”

Minh thấy bọn người chịu lên tiếng, cũng thấy việc giao lưu có vẻ không khó khăn như cậu nghĩ, Minh liền đáp lại.

“Tôi không phải người Trung, tôi người Việt, và ở nước tôi, tên được đặt sau cùng.”

Chàng trai bên cạnh, cũng giới thiệu.

“Tôi tên Matheus Smith.”



“Còn tớ.. tên là Novus Sayre.” – Chàng trai bên phía ngoài, cũng trả lời, hơi chút ngập ngừng.

Cô gái ngồi đối diện, lên tiếng cuối cùng, vô cùng ngắn gọn.

“Thena Kama”

Giới thiệu xong, thấy không gian lại quay trở lại lặng im lúc đầu, Minh cũng không cách nào khác, cũng liền hỏi tiếp, khơi mào câu chuyện.

“Thế các cậu có suy nghĩ tới mình muốn vào nhà nào chưa?”

“Ravenclaw” – Cả ba người còn lại đồng thanh nói một lúc, không những làm Minh kinh ngạc, mà chính mỗi người cũng thấy ngạc nhiên.

Nhân cơ hội, Minh hỏi Matheus.

“Này, sao cậu lại muốn vào Ravenclaw?”

Chàng trai không suy nghĩ, liền đáp.

“Tôi muốn đọc sách, muốn trở nên thật thông minh”.

Minh nghe câu trả lời nghe ra ‘không mấy thông minh’ của cậu ta, với thái độ không chút e dè, cũng tự tin vô cùng, làm cậu không biết nói tiếp thế nào.

Mà hai người còn lại cũng nhìn Matheus với một ánh mắt ‘khác thường’, nhưng tất nhiên không ai nói huỵch toẹt ra điều gì.

Minh vội hỏi qua Novus, để giải tỏa cái không khí ‘kỳ cục’ lúc này.

“Còn cậu?”

“Tớ..uhm.. tớ nghe nói là ở Ravenclaw sẽ yên tĩnh nhất, không bị ai làm phiền.”


Cậu thiếu niên tóc xoăn, rụt rè trả lời, một câu trả lời nghe rất là kỳ lạ, chọn Ravenclaw vì không muốn bị làm phiền, rõ ràng rất hợp với người ‘ngại ngùng’ như cậu ta, nhưng nghe vào tai Minh lại có chút quái dị.

Không lẽ nhà Ravenclaw là nhà ‘tự kỷ’ không ai giao thiệp với ai?

Vừa ngẫm nghĩ trong lòng, cậu cũng vừa quay qua nhìn Thena, chưa kịp lên tiếng cô gái đã cất lời, vừa nói vừa chỉ vào Novus, cụt lủn như lúc đầu.

“Giống với người này.”

Nghe xong đầu Minh toàn chấm hỏi???

Cái tổ hợp kỳ hoa này, đã có thanh trạng thái không bình thường rồi, mà thậm chí suy nghĩ cũng khác thường.

Một người thân hình vạm vỡ, cao to dị thường, lại muốn làm một kẻ đọc sách, để thông minh?

Một người rụt rè, muốn trốn tránh giao thiệp nên vào một nhà được cho là không bị ai để ý?

Một người có sức hút vô cùng, thanh tú xinh đẹp, lại muốn ẩn trong một nhà yên tĩnh, không muốn bị quấy rầy?

Nghe qua thôi, cậu đoán chắc hẳn ba người này đều thuộc dạng ‘có câu chuyện riêng của mình’.

Minh ẩn ẩn cảm giác 3 người này có ‘bí ẩn’, cũng khiến cậu tò mò vô cùng.

Lúc này cả ba nghe được câu trả lời của mỗi người, cũng dường như có suy nghĩ riêng của mình, nhưng cũng không chậm mà đồng loạt quay qua nhìn Minh, như thể hỏi ‘còn cậu thì sao?”

Minh thấy cả đám nhìn mình, cậu cũng trả lời.

“Ravenclaw”

Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ