Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 176: – Tiệm Sách ‘Phú Quý Và Cơ Hàn’.




.

Ra lại bên con đường lớn của Hẻm Xéo, tiến tới cửa hàng tiếp theo, một cửa tiệm bán cú, Lam Thảo dừng lại, nhìn qua Minh, nói nhẹ.

“Em muốn mua một con cú không? Hay là em thích một loài thú cưng khác.”

Vừa nói cô vừa chỉ sang mé mé phía đối diện là một cửa tiệm ghi rõ bán sinh vật huyền bí.

Minh nhìn vào cửa hàng mộc mạc bên trái sát mình, treo rất nhiều những lồng chim, bên trong đủ loại những con cú, màu sắc và chủng loại cũng đa dạng vô cùng, bị những đứa nhóc nhìn mặt cũng trạc trạc tuổi cậu đang trêu đùa bọn chúng.

Lại nhìn qua cửa hàng mé bên phải, xa hơn một chút, bên ngoài trang trí những đầu con vật gì đó, rộng hơn cửa hàng cú nhiều, qua khung cửa kính có thể nhìn vào bên trong, có những lồng nhốt những con vật kỳ quái, mà cậu không biết tên.

Những con thú ở cửa hàng bên phải này, có vẻ cũng hung dữ hơn bọn cú nhiều, bọn chúng chốc chốc lại phát ra ba động năng lượng, khiến cho không gian bên trong cửa tiệm luôn luôn lúc nào cũng tràn ngập rất nhiều loại thuộc tính năng lượng khác nhau, vô cùng hỗn loạn.

Ban đầu cậu vốn là không có ý định nuôi sủng vật gì, cảm thấy có hơi ‘phiền phức’, một thân một mình cậu sẽ dễ bề ‘hành động hơn.

Nhưng vừa định mở lời từ chối thì có linh cảm lóe lên trong đầu, Minh liền quay qua nói với Lam Thảo.

“Em chưa quyết định được, nhưng mà em không thích nuôi cú, em có thể vào cửa hàng bên này xem qua một vòng được không chị?” – Vừa nói Minh vừa chỉ qua cửa hàng bán động vật huyền bí.

Nghe giọng nói con nít của Minh, Lam Thảo cũng không nén được cảm thán trong lòng, lúc này tuy là cô chỉ đóng vai chị cậu, nhưng lại làm cô có cảm giác thiệt sự là mình đang dẫn theo đứa em đi mua sắm.

Rất nhanh Lam Thảo liền gật đầu đồng ý, cũng dẫn cậu qua phía đối diện.

Vừa đẩy ra cánh cửa gỗ xanh nhạt, một mùi nồng nặc pha trộn bởi rất nhiều loại động vật xộc lên, khiến Minh có chút bất ngờ, cũng nhanh lấy tay che mũi, phía trước cậu Lam Thảo đoan trang hơn nhiều, cũng đang cầm một cái khăn, che lại phần mũi mình.

Cậu và cô cùng đi vào, giống như ở ngoài trông thấy, bên trong cửa hàng chỗ nào cũng có lồng thú, từ lớn tới nhỏ.



Từ những loài thú cưng đúng nghĩa như chuột lang và mèo, đến những loài bò sát như ếch, rắn; loại có cánh thì thấy có quạ, lẫn cả dơi.

Không chỉ vậy, còn có cả con gì đó trông như thú mỏ vịt, nhưng đôi mắt láo liên, lanh lợi vô cùng.

Này là chưa để tới những loại động vật có phần ‘xấu xí’ mà cậu không nhận ra là con gì, có khi là do tổ hợp hai ba con lai lại với nhau, trông vô cùng kỳ quái..

Nhưng đáng ngạc nhiên là tất cả những động vật ở đây, từ bình thường đến khác thường đều mang theo năng lượng trong người. Minh xem thanh trạng thái của bọn chúng đều đầy đủ 3 thanh sinh mệnh, năng lượng cùng thần thức, chỉ là mạnh yếu khác nhau.

Cũng làm cậu hiểu rằng bọn thú này đều khai mở linh trí, chúng có tính cách vô cùng khác nhau, nên tạo ra một khung cảnh náo động, ồn ào, hỗn tạp bên trong căn tiệm này.

Minh xem qua không gian ngập tràn năng lượng nhiễu loạn nơi này, lại cảm thấy hứng thú vô cùng, cũng là tò mò bởi bọn sinh vật ở đây, nên cậu xin phép Lam Thảo đi vòng vòng tham quan, xem kỹ càng tường tận hơn.

Trong khi Lam Thảo thì lại chịu không nổi mùi hôi thúi cùng ồn ào nơi này, cũng càng là hợp lý với phong thái và thân phận quý tộc của cô, thật ‘kém cỏi’ khi ở lại trong một không gian như thế này.

Cũng cùng lý do mà bên trong cửa tiệm bán sinh vật huyền bí, đều chỉ có gia đình phù thủy lai, tuyệt không thấy một gia đình phù thủy thuần huyết quý tộc nào bên trong.

Cho nên cô dặn dò Minh ngó chừng bên trong cho cẩn thận, còn mình sẽ đứng bên ngoài chờ.

Nghe được lời Lam Thảo Minh như mở cờ trong bụng, vui vẻ như đứa trẻ mới lớn đúng tuổi 11 của cậu, hào hứng chạy ngược xuôi khắp cửa hàng không hề nhỏ này; từng ngóc ngách, cùng từng con thú một, Minh đều xem cho bằng hết.

Mãi lúc lâu sau, Minh mới ‘thỏa mãn’ mà quay trở ra lại bên ngoài con đường, nơi Lam Thảo đứng một bên chờ, với gương mặt lạnh tanh, tuy vô cùng xinh đẹp nhưng cũng không ai dám đến bắt chuyện.

“Xin lỗi chị, em mải mê xem quá, để chị phải chờ lâu.”


“Không có gì đâu nè, sao rồi, em lựa được con thú nào không?” – Vừa nói Lam Thảo vừa vuốt vuốt đầu Minh một cách trìu mến.

Cậu im lặng nghĩ ngợi một chút, mới nói.

“Em chỉ là hiếu kỳ những loài động vật thần kỳ này thôi, chứ hiện chưa nghĩ đến nuôi con gì, có lẽ để sau này, em có hứng thú hẳn mua vậy.”

Lam Thảo cười dịu dàng, nhìn Minh, gật đầu, nói.

“Nhà trường cũng không bắt buộc học sinh phải có thú cưng, mà Hogwarts cũng có cú công cộng, hoàn toàn có thể gửi thư về nhà, rất là tiện lợi, sau này em muốn nuôi con vật gì thì nói chị nhé..”

Dừng một lát, cô nhìn qua lại bên kia đường, về phía tiệm kế bên nơi bán cú, tiếp tục nói.

“Vậy giờ chúng ta đi mua sách nào.”

Nghe đến mua sách, Minh liền nổi lên hứng thú, cậu biết, để có thể ‘lý giải’ thế giới này, không gì tốt hơn là đọc sách.

Theo chân Lam Thảo vào cửa hàng bên ngoài có đề ‘Phú Quý và Cơ Hàn’, đi qua cửa gỗ màu xanh lam ngọc nhàn nhạt, một cơ mang rất nhiều những kệ sách hiện ra trước mặt Minh.

Vừa vào bên trong, ở quầy nơi cửa sổ trưng bày, đã rất ‘hiểu ý’ người mua, mà để sẵn những chồng sách cần thiết cho từng năm học ở Hogwarts, để gia đình dẫn học sinh đi mua, không phải mất thời gian lựa khắp nơi.

Minh nhìn một lượt những quyển sách sắp sẵn nơi này, cũng khơi gợi lên rất nhiều tò mò trong lòng.

Ngay lúc Lam Thảo nói cậu lấy chồng sách của năm học thứ nhất, thì Minh đã xin luôn Lam Thảo mua cả thảy hết sách của toàn bộ các năm học, nhìn ánh mắt Minh, cô vô cùng thông minh liền hiểu ý cậu, cũng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Sau đó là công đoạn trả tiền, cũng như mấy tiệm trước, khi Minh bỏ hết cả đống sách là sách vào trong túi đeo hông của mình, thì đều nhận được ánh mắt xuýt xoa, trầm trồ của người bên trong cửa hàng.



Mua sách xong, cậu cũng không vội ra ngoài, mà xin phép Lam Thảo cho cậu đi một vòng xem qua.

Nhận được sự đồng ý, cậu liền mang theo nụ cười sáng lạng trên gương mặt, mà vòng vòng xem ngó khắp nơi, không để lọt kệ sách nào.

Những gia đình đến mua sách cho con họ, cũng được một phen mở rộng tầm mắt, không lạ sao được khi có một đứa trẻ nhỏ lại mê sách đến vậy, liền quay qua ‘răn dạy’ những đứa con của mình, bảo phải học theo gương của Minh.

Mà các gia đình này, noi theo Minh cũng mua thêm 1 ít sách cho con cái họ, nói là học nhiều mở mang kiến thức, gián tiếp làm Minh nhận được không biết bao nhiêu là ánh mắt ‘thù hận’ từ những đứa trẻ nhỏ.

Minh lúc này nào có quan tâm, cậu hí hửng xem qua các đầu sách nơi đây, từ những sách lịch sử pháp thuật, đến ma chú, bàn về nguyền rủa, sinh vật huyền bí, truyện truyền thuyết, sách bút ký, tự truyện,.. thượng vàng hạ cám, lung tung các thứ, đều có ở nơi này; khiến Minh cảm giác nhưng mình lạc vào một kho tàng vậy.

Nhưng cậu không có ý định mua những quyển sách này hiện giờ, bởi lẽ lúc nãy mua hết sách 7 năm học, cũng đã làm người khác chú ý; Minh tính toán ghi nhớ lại những quyển sách cậu thấy hứng thú, định bụng sẽ tìm cách quay lại nơi này, trong đầu Minh cũng nảy sinh sơ bộ kế hoạch của mình..

Sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ, cùng có cho mình những bước tiếp theo, Minh mới quay ra phía quầy bên ngoài tìm Lam Thảo, lúc này cô cũng đang giở xem một quyển sách.

Thấy Minh tới gần, cô mỉm cười, cất lại sách lên kệ, rồi dắt cậu ra khỏi tiệm, đến cửa hàng tiếp theo, trong cái nhìn tràn đầy ‘tức giận’ của bọn nhóc, đang vác theo rất nhiều sách đi đằng sau lưng hai người.

Minh vừa đi vừa nghe sơ qua căn dặn của ba mẹ lũ nhóc, cậu liền rất nhanh hiểu được tại sao bọn chúng nhìn cậu với ánh mắt ‘thiếu thiện cảm’ như vậy; cũng lắc đầu trong lòng, còn bên ngoài cười trừ, vì vốn cậu cũng không cố ý, xem như là bọn nó xui xẻo đi vậy.

Từ lúc đầu, thấy cách ăn mặc của Minh và Lam Thảo, còn có một số gia đình ‘thân thiện’ cũng muốn tiếp xúc gần, trò chuyện một ít các thứ, cũng kéo gần mối quan hệ; nhưng sau khi thấy sự chi tiêu rộng rãi của Lam Thảo, cùng ‘phong thái’ của cả hai, cũng nhận ra hai người có lẽ xuất thân từ một gia đình quý tộc Á Đông nào đó; nên cũng tự động giữ khoảng cách, không còn ai có ý định lại gần nói chuyện nữa.

Hẻm xéo buổi trưa, nắng lên cao trên đầu, số lượng người cũng không giảm bớt, nhất là thời gian sắp nhập học này, lại càng đông người hơn, tiếng huyên náo cũng vang lên không dừng..

truyện siêu hay :