Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 173: – Cái Vạc Lủng.




.

“Hiện em lấy thân phận là con của hai gia tộc pháp sư và phù thủy ở Châu Á, được gửi đến đây đi học, điều này không phải hiếm gặp, Hội Đồng đã tìm hiểu, có rất nhiều trường hợp như vầy diễn ra, cho nên em yên tâm, chỉ cần làm tốt vai trò đứa bé 11 tuổi đi học ở Hogwarts là được.”

Nói đến đây, Lam Thảo nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, đưa cho Minh một vài tờ giấy cùng cây viết mực, rồi căn dặn.

“Bây giờ em viết thư hồi đáp cho Hiệu Trưởng McGonagall đi, viết xong rồi cuộn lại, đi ra ngoài sân, liền sẽ có một con cú tới nhận lấy. Làm xong thì vào ăn sáng, xong chị sẽ dẫn em đi mua đồ dùng học tập.”

Nói xong, cô đứng dậy, thướt tha đi vào phòng ăn, cũng ra hiệu người giúp việc, chuẩn bị đồ ăn, tất cả đều hợp chuẩn phong cách nữ sĩ quý tộc, nho nhã vô cùng..

Minh ngồi xuống bàn, viết thư, tất nhiên là với ‘thân phận’ con nhà quý tộc như cậu, liền chữ viết ra cũng vô cùng đẹp và mang phong cách riêng; này phải cảm ơn thông tin ký ức mà Lam Thảo truyền cho cậu, bên trong có đầy đủ cả những loại tri thức về viết chữ đẹp, mà với thần thức siêu việt như Minh chỉ thử một chút trên giấy nháp, liền có thể viết ra những chữ mang dấu ấn riêng của mình, mà lại đẹp một cách vô cùng quý tộc.

Trong thư cũng mang văn phong lịch thiệp, mặc dù chỉ là đứa trẻ 11 tuổi, nhưng đã thể hiện ra được giáo dưỡng trong một gia đình thượng lưu, văn trí.

Minh viết lời cảm ơn hiệu trưởng, cùng nhà trường, cũng thông báo mình đã nhận được thư và rất vui mừng có thể đến học tại trường Hogwarts.

Xong đâu đấy mới theo lời Lam Thảo đi tới khu vườn ở trung tâm nhà, chỉ cần ra lại phòng khách, rẽ trái liền đến.

Vừa ra tới khoảng sân, đã thấy một con cú trắng trên cây cao chờ sẵn, nó bay xuống đậu lên bàn gần chỗ cậu đứng.

Minh nhìn nó, nhận ra sự tinh ranh trong đôi mắt đầy linh trí của nó, cậu lấy ra miếng bánh bích quy mà lúc nãy trước khi ra ngoài sân, đã tiện lấy luôn trên bàn.

Con cú thấy miếng bánh trong tay Minh, thì đôi mắt càng mở to tròn, cũng kêu lên những tiếng vang vang nho nhỏ.


Cậu không chần chừ mà đưa ngay cho nó, con cú ăn bánh ngon lành, trong lúc cậu cuộn tờ giấy viết thư lại, nhét vào trong túi đeo thư ở bên chân phải con chim; rồi vuốt nhè nhẹ cái đầu đầy lông, mềm mượt của nó.

Một lúc sau, ăn bánh xong, nó dụi dụi đầu vào tay Minh, trước khi vút bay lên không trung, sau đó liền nhanh chóng biến mất.

Nhìn con chim cú trắng bay đi, cậu có chút cảm giác vi diệu khó tả, cùng lâng lâng trong lòng, rõ ràng là cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể trải qua một cuộc sống như mơ thế này, khi xưa lúc đọc truyện Harry Potter đã từng ao ước giờ phút ngày, cũng đã trở thành hiện thực.

Ngẩn người một lúc, Minh mới quay trở lại vào trong nhà, đi vào phòng ăn, Lam Thảo đã ngồi sẵn một bên bàn, mỉm cười ra hiệu cậu ngồi xuống chỗ kế mình.

Minh nhìn qua một lượt đồ ăn, toàn những món ăn cầu kỳ, trang trí bắt mắt, ngửi mùi thôi cũng đã thấy thơm ngon vô cùng.

Cậu và Lam Thảo cũng từ tốn ăn thức ăn, mặc dù trong lòng vô cùng háo hức, nhưng giờ phút này nhìn phong thái quý tộc của cô gái, Minh biết mình phải ‘nhập vai’ luôn luôn, nên cũng giữ sự điềm đạm trong cách ăn uống, cùng tỉ mỉ trong việc sử dụng dao và nĩa.

Sau khi ăn xong, cũng uống xong buổi trà, như nhận ra sự nôn nóng của Minh, Lam Thảo lên tiếng.

“Được rồi, chúng ta đi mua đồ dùng nhập học cho em thôi.”

Nói xong, cũng đứng lên đi ra phía cửa chính, cậu theo sau cô, ra đến ngoài đã có một chiếc Bentley màu đen 4 chỗ chờ sẵn.

Người tài xế mặc vest đen, mở cửa cho cậu và cô ngồi vào ghế sau, rồi mới lên vị trí lái, lái xe đi.

Đường phố ở thành phố này không lớn, lại vô cùng sạch, thêm nữa là có rất nhiều công viên, còn nhà cửa thì pha trộn giữa kiến trúc cổ và mới, tuy nhiên kiến trúc cổ chiếm phần nhiều.


Minh ngồi trên xe, nhìn qua cửa kính, quan sát cảnh vật bên ngoài, cũng cùng lúc dụng thần thức xem xét phàm nhân nơi đây.

Cũng không khác con người ở Phàm Giới là bao, rõ ràng họ không thể tu luyện, trong thanh trạng thái không có thanh năng lượng cùng thần thức; về phần thanh sinh mệnh thì tuổi thọ cũng không chênh lệch Phàm Nhân Giới, có chăng là hầu hết người ở đây đều thọ lâu hơn con người ở phàm giới một chút, có lẽ cũng do năng lượng nồng đậm trong không gian nơi này..

Rất nhanh chiếc xe dừng ở một bên con đường, người tài xế cũng xuống mở cửa cho Lam Thảo và cậu, xong rất hiểu chuyện mà ngồi vào lại trong xe chờ đợi.

Khu phố mua bán sầm uất, xe chạy đã ít đi nhiều, chủ yếu là người đi bộ trên đường.

Đi theo bên cạnh Lam Thảo, trong thời tiết khoảng 16 độ C, không khí kèm theo se se lạnh, làm Minh nhớ tới tiết trời thành phố Thông Reo..

Minh thích thú vừa đi vừa nhìn xem cảnh vật mới lạ nơi này, cậu vốn nhân dạng một ‘đứa bé’, với ngoại hình ‘đáng yêu’, lại thêm đi cùng với Lam Thảo đang nhập vai tiểu thư đài cát, với bộ váy dài xanh nhạt màu trời, cộng với nhan sắc mang nét á đông cùng khí chất quý tộc toát ra từ người cô, liền lôi kéo không biết bao nhiêu ánh nhìn của người bản xứ đi bộ trên đường.

Chỉ là cô không mảy may chú ý, vẫn lạnh nhạt đi bộ khoan thai về phía trước, Minh cũng không chậm mà đi theo cùng bên cạnh.

Đi được một lát, thì từ xa Minh đã nhận ra điều khác thường.

Cậu vốn đã xem bản đồ trong thần thức từ lúc xuống xe, biết đây là khu vực Charing Cross, cũng đoán được Lam Thảo dẫn mình đi đâu.

Chỉ là lúc này khi được nhìn thấy tận mắt, Minh lại có chút cảm thán trong lòng.

Ở phía xa, chính giữa một bên là một cửa hàng bán đĩa than, và bên còn lại là một tiệm sách cũ, là một quán rượu nhỏ, theo phong cách cổ, khác hẳn với lối kiến trúc hiện đại ở thành phố này, làm toát lên một dáng vẻ ‘phủ bụi thời gian’.


Điểm làm Minh chú ý, là bên ngoài quán rượu được bao phủ một vòng năng lượng, tác dụng tương tự kết giới, làm những con người bình thường không thể thấy được quán rượu này.

Minh nhận ra vì có rất nhiều người đi bộ qua lại, mà tuyệt nhiên không một ai chú ý đến quán rượu kỳ lạ kia.

Chính thiết lập kết giới này là hiển nhiên, vì cậu thấy bản hiệu bằng gỗ treo trước quán rượu, có hình một cái vạc nứt toát một phía, bên trên ghi tên tiệm Leaky Cauldron.

Lam Thảo lúc này truyền âm trong thần thức với Minh nói.

“Có lẽ em đã nhận ra, đây chính là quán Cái Vạc Lủng, nào chúng ta vào thôi, từ bây giờ, điều gì ‘quan trọng’ cần hỏi, em có thể hỏi bằng truyền âm trong thần thức cùng chị.” – Cô nhấn nhá hai chữ ‘quan trọng’, làm Minh cũng thừa hiểu không được để lộ Hội Đồng.

Lúc này đôi mắt Minh sáng lên lấp lánh, khi nghe sự xác nhận từ cô gái, cũng vô cùng háo hức theo sau lưng Lam Thảo vào cánh cửa gỗ của quán rượu..

Đi vào quán, một cảm giác tưới tắm trong năng lượng vô cùng kỳ lạ tràn ngập không gian bên trong.

Minh nhìn bên trong quán rượu cao và rộng khác thường, với nhiều bàn ghế gỗ bài trí gần nhau, tường trát xi măng phẳng phiêu; xuyên qua hàng dài những bàn có vài người ngồi, ăn mặc kiểu trang phục cổ điển, cũng có người khoác áo choàng đen, cùng mũ nhọn.. là một cái lò sưởi cháy đỏ lửa ở cuối bức tường, ngay bên trái cầu thang gỗ lên tầng trên.

Cũng làm cậu đoán ra, hẳn là trong quán phải được dùng một loại ma thuật mở rộng không gian, chứ không thể nào bên ngoài nhỏ xíu, lại chứa đựng được trọn không gian như thế này.

Đúng lúc khi mà cậu và Lam Thảo đi vào, những người đang ngồi uống rượu cùng trò chuyện cũng quay sang nhìn 2 người bọn cậu..

truyện siêu hay :