Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 168: – Đến Thành Phố L. Vương Quốc A.




.

Cô gái mở cửa phòng, bước ra ngoài, Minh cũng đi theo đằng sau.

Vừa ra ngoài đã thấy ngoài người áo đen canh gác bên ngoài, thì có thêm một người áo đen nữa, tay mang theo một vài hộp đựng, chờ sẵn.

Ngay khi thấy Minh người đó cũng đưa đống hộp về phía cậu, nói.

“Đây là vật phẩm ngài đã đặt, xin ngài nhận hàng giúp ạ.”

Minh không chậm mà liền nhận lấy, rồi bỏ luôn vào trong túi đeo hông mà không kiểm tra, cũng không quên cảm ơn người tu sĩ đưa hàng mặc áo vest đen.

Đây là những thứ mà ngay khi cậu vừa vào trong căn cứ đã đặt trên trang giao dịch Hội Đồng, chỉ là mấy món đồ mà cậu có hứng thú cùng có thể thử nghiệm; tất nhiên là đã lấy điện thoại ra đặt, để tránh bị nghi ngờ.

Lam Thảo thấy Minh ‘hiểu chuyện’ cất nhanh đồ, không nấn ná tốn thời gian, cũng không chậm mà dẫn đường đi trước.

Cả hai người ra lại bên ngoài đã có xe chờ sẵn, cậu cùng cô gái đều vào ngồi ở ghế sau, xe rất nhanh chuyển bánh, lao vun vút ra lại con đường bên ngoài, chạy thẳng đến sân bay quốc tế.

Chiếc xe bốn chỗ màu đen đắt tiền lao đi trên đường, vài mươi phút trôi qua đã vào khuôn viên sân bay, chạy lên trên tầng của ga quốc tế.

Minh cũng theo Lam Thảo bước ra ngoài xe, vừa đi theo vừa suy nghĩ về việc nhiệm vụ lần này không ở trong nước, càng làm cậu thêm tò mò.

Đúng lúc này, khi đi tới cửa vào khu vực bên trong, chỉ thấy Lam Thảo móc ra tấm thẻ đen của mình, người bảo vệ bên ngoài vừa thấy, đã liền cúi người chào cô và cậu, rồi vô cùng ‘lễ phép’ né sang một bên.

Cả hai vừa đi một đoạn đã có tu sĩ mặc vest đen ra đón, dẫn đến một cổng khác, hoàn toàn không có khách, cùng tiếp viên hướng dẫn, chỉ có đoàn người tu sĩ áo đen chờ sẵn.

Đi xuyên qua hành lang kính vào trong máy bay, Minh nhận ra đây không giống máy bay vận chuyển hành khách bình thường với những dãy ghế xếp san sát nhau; mà là một loại chuyên cơ cá nhân, số chỗ không nhiều, lại vô cùng lớn và xếp cách xa nhau một khoảng, tạo nên không gian riêng, với cách bài trí cùng sắp đặt vô cùng sang trọng.

Cậu ngồi xuống theo cô gái, ở phía ghế đối diện, thấy Lam Thảo im lặng không muốn nói chuyện, Minh cũng rất hiểu chuyện mà lặng im theo cùng, mặc dù trong lòng vô cùng tò mò về nhiệm vụ lần này..


Chiếc máy bay màu đen, một mình một đường băng trống, nhanh chóng cất cánh.

Cả quá trình từ lúc vào sân bay tới lúc máy bay đã bay ổn định trên bầu trời, không hề phải chờ đợi một giây phút nào; phần nào cũng thấy được sự có mặt khắp nơi, với sức mạnh nắm giữ mọi lãnh vực của Hội Đồng..

Đây không phải lần đầu Minh đi máy bay, nhưng mà lại là lần đầu ra nước ngoài, nhìn cảnh vật thu lại nhỏ xíu bên dưới, cùng những đám mây bồng bềnh bên trên, qua khung cửa sổ kính của máy bay.

Trong lòng cũng là có chút cảm giác lâng lâng khó tả.

Minh nhận thấy Lam Thảo đã nhắm mắt, như thể tu luyện; nhìn xung quanh một vài tu sĩ áo đen thì ngồi nghiêm chỉnh ở ghế phụ, vẫn đeo kính râm, không ai nói ai lời nào, khiến không gian có chút im lắng lạ kỳ.

Cậu cũng không làm phiền ai, liền dựa vào lưng ghế, nhắm mắt, dưỡng thần.

Nhưng thật tế bên trong lại đang trò chuyện cùng Cấu Trúc.

“Cấu Trúc có thể xâm nhập vào hệ thống chuyến bay, để xem chúng ta lịch trình đi đâu được hay không?” – Minh hỏi vấn đề này, vì sau khi Cấu Trúc quét hình dung nhập điện thoại của Hội Đồng, liền cập nhật thêm rất nhiều tính năng ưu việt từ những điều kiện có sẵn của Hội Đồng, lại có thể bí mật sử dụng mà không ai có thể phát hiện.

Chỉ một thoáng chốc, liền nghe giọng Cấu Trúc vang lên.

[ Lịch trình bay cho thấy, điểm đến là sân bay Heathrow ở thành phố L. vương quốc A. ]

Minh nghe xong liền ẩn ẩn hiểu tại sao trước khi đi, Lam Thảo đã truyền phần thông tin ký ức của cô về ngôn ngữ Anh cho cậu, rõ ràng liên quan đến điểm đến lần này.

Chỉ là cậu tò mò, đang có điều kỳ bí gì chờ đợi mình.

Biết lịch trình bay, Minh cũng không suy nghĩ thêm nữa, liền tranh thủ chợp mắt một chút, vì theo như Cấu Trúc tính toán phải mất hơn 11 tiếng nữa mới đến..

Trời đêm mờ mịt, từ xa xa qua cửa sổ kính, đã thấy một vùng thành phố bên dưới rực sáng ánh đèn, như những dải sao trời lấp lánh, đan kết vào nhau, tuyệt đẹp vô cùng.


Minh đã dậy được một lúc, cảm giác bồng bềnh trên máy bay không dễ chịu lắm, nên ngủ cũng không sâu; ngủ rồi lại tỉnh, lại cố ngủ, vì cũng không biết làm gì khác, mà trong lòng lại dâng lên niềm háo hức, chờ mong..

Qua thông báo từ Cấu Trúc, cậu biết mình đã đến nơi.

Chiếc máy may đen lượn một vòng rồi rất nhanh đáp xuống đường băng bên dưới, chạy từ từ về phía hướng dẫn tới khuôn viên chính của sân bay Heathrow, từ xa trông như một nhà lồng kính khổng lồ, ngập trong ánh đèn.

Minh theo Lam Thảo bước xuống máy bay, vừa ra ngoài, cảm giác đầu tiên là lạnh, tất nhiên là cậu đã luyện thể viên mãn nên không là gì.

Cấu Trúc cũng thông báo bây giờ đã hơn 9 giờ đêm, nhiệt độ đang khoảng 6 độ C.

Minh theo sau lưng cô gái, từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng không nói lời nào, vừa xuống tới đất đã có đội ngũ tu sĩ áo đen chờ sẵn.

Cậu cùng cô lên xe đưa rước vào trong khu vực chính, rồi cứ thế ngang nhiên theo đội hộ tống áo đen đi ra bên ngoài, đã có xe chờ.

Cả quá trình tuyệt nhiên không phải qua một khâu kiểm tra, quét hình hay gặng hỏi gì cả.

Chỉ có những người bản xứ hiếu kỳ nhìn qua phía bên cậu.

Một nhóm người áo đen bao quanh dọn đường, chính giữa là một cô gái trẻ với nét Á Đông quyến rũ, lại đi kế bên là một đứa trẻ, không tránh khỏi làm tâm điểm chú ý của mọi người
.
Minh vừa vào trong xe, vừa cảm thán, Hội Đồng rõ ràng đã kiểm soát mọi thứ..

Chiếc xe BMW đen lao đi trong màn đêm, Minh ngồi sau xe với Lam Thảo, ngó nghiêng qua cửa kính.

Đường phố ở đây vô cùng sạch, nhưng khá nhỏ, nhiều cây xanh và thảm cỏ, khác với trong nước nhiều xe máy, ở đây chỉ thấy xe ô tô di chuyển là chủ yếu.

Hơn 30 phút sau, qua rất nhiều công viên lớn nhỏ.


Xe chạy vào một con đường bé hơn lúc đầu, rồi dừng lại ở một bên nhà thờ, Minh theo dõi bản đồ trong thần thức, biết rõ mình đang ở đường Brick, khu Mayfair.

Thấy Lam Thảo bước ra, Minh cũng không chậm mà theo cùng, cô gái không vào nhà thờ; mà đi đến một căn nhà cổ, mái xéo một tầng, làm bằng gạch đỏ, với rất nhiều cửa sổ, cùng những hàng thông nhỏ trồng ở chậu đá bên ngoài, nằm sát bên cạnh nhà thờ.

Vừa tới trước ngôi nhà, đã có tu sĩ áo đen từ bên trong mở cửa, cô liền không chút chần chừ mà đi vào, Minh cũng theo sau.

Vừa vào nhà, dụng thần thức xem xét, cậu đã choáng ngợp với thiết kế sang trọng bên trong, với rất nhiều phòng.

Ngôi nhà này bên ngoài tưởng nhỏ, nhưng thật ra bên trong tới tận 2 căn đấu vào với nhau, hình chữ nhật, bao gọn một khoảng sân bên ngoài, sát vách nhà thờ.

Vào trong nhà mới biết, không chỉ có một lầu, mà nhà còn có tầng hầm bên dưới, bao gồm cả hồ bơi bên trong..

Đúng lúc này, Lam Thảo dừng lại ở phòng khách, xoay qua nhìn Minh, rồi cô lấy từ trong túi không gian của mình ra, hai viên đá trông rất kỳ lạ, phát ra năng lượng ba động cũng kỳ lạ nốt, mà cậu chưa thấy qua bao giờ, cũng không biết là gì, mà Cấu Trúc cũng im lặng không thấy thông báo..

Vừa đưa cho Minh một viên, cô vừa nói.

“Truyền nguyên lực của em vào trong viên đá này, sau đó sẽ có một trận say sẩm mặt mày, tựa như vào cổng không gian, yên tâm sẽ không có điều gì xấu xảy ra cả.”

Minh nhận hòn đá, bề ngoài như tinh thể đá quý, trong suốt, mang theo một loại lực lượng kỳ dị, cũng không chậm liền truyền nguyên lực của mình vào.

Hòn đá sáng lên rực rỡ, rồi chỉ tích tắc cậu liền biến mất, không còn chút dấu vết gì.

Lam Thảo cũng không chần chừ, truyền nguyên lực của cô vào viên đá trên tay, ánh sáng lại phát ra, cô cũng biến mất tương tự.

Mọi thứ dường như mới chỉ vừa bắt đầu..

Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ