Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 147: – Tổng Kết Điểm Cống Hiến Từ Nội Hạch.




.

“Sinh mệnh trong khối cầu đá thế nào rồi? Lúc nãy ta thấy nó chui vào ngực ta, liệu có bị những người ở đây phát hiện, nhất là tu sĩ Kim Đan?”

[ Ký chủ yên tâm, Sinh Mệnh kia vừa hấp thụ đủ năng lượng, cần thời gian hóa hình, nó phát hiện ra 5 cơ quan trong người ký chủ mang đầy đủ ngũ hành thuộc tính, nên dung nhập vào đó, để đúc nặn ra hình dáng của mình. Trong suốt quá trình này sẽ không ai phát hiện ra được nó, mà ký chủ lại còn được lợi ]

“Ta được lợi gì?” – Cậu tò mò, liền hỏi.

[ Hiện Sinh Mệnh kia dung nhập vào vùng ngực của ký chủ, phân bố đều 5 cơ quan tương ứng thuộc tính ngũ hành lần lượt là Gan, Tim, Lá Lách, Phổi và Thận. Trong thời gian nó dung nhập vào này, ký chủ sẽ sử dụng được thuộc tính ngũ hành của nó, mời ký chủ xem xét thanh trạng thái nhân vật của mình ]

[ Không chỉ vậy, còn có một lợi lớn hơn nữa là, kể cả sau này khi nó đã thành hình, nó cũng sẽ gắn chặt liên kết cùng ký chủ, bất khả phân với ký chủ, những lợi ích kèm theo, mời sau này ký chủ tự mình tìm hiểu ]

Minh nghe Cấu Trúc giải thích liền vô cùng bất ngờ, liền gọi lên thanh trạng thái để xem.

Đúng là lúc này thanh năng lượng đã biến đổi, thông tin như sau.

« Sinh mệnh: 426/426 »

« Năng lượng: (Linh lực: 110/110) (Nguyên lực: 110/110)
(Linh Lực Thuộc Tính: 100/100 (Mộc: 20/20; Hỏa: 20/20; Thổ: 20/20; Kim: 20/20; Thủy: 20/20)
(Nguyên Tố Lực: 200/200 (Đất: 50/50; Nước: 50/50; Khí: 50/50; Lửa 50/50) ) »

« Thần thức: 430/430 »

Không cần Trúc Cơ mà hiện cậu đã sử dụng được linh lực thuộc tính có phần mạnh hơn Trúc Cơ tầng 1 một ít, vì tu sĩ bình thường Trúc Cơ chỉ đạt 75 điểm.

Tất nhiên là cậu không được cộng vào thần thức và sinh mệnh rồi, vì đây là dùng ké năng lượng của Sinh Mệnh đang dung nhập vào trong ngực kia, nhưng như vậy cũng đã làm cậu rất vui vẻ rồi.

Đúng lúc này 4 vị Kim Đan từ trên bầu trời hạ xuống đất, đứng trước một cái bàn dài, những vị Trúc Cơ dẫn đội cũng điều động người tham gia lên đặt túi không gian của mình trên bàn.



Minh cũng theo dòng người đi lên để lại túi không gian, mặt vẫn giả vờ ngu ngơ không biết gì, cùng thái độ hơi sợ sệt.

Cũng may là lúc lẩn trốn cậu đã cởi ra bộ quần áo từ cổ văn Giáp mà mặc áo thun quần jeans bình thường, lại cũng bôi máu thỏ, lại lội đất bùn; mặc dù nhảy xuống mạch nước ngầm lấy khối cầu đá, nhưng cậu cũng không kỳ cọ gì.

Lại qua mấy ngày sinh hoạt chung với mấy con chuột lang, mà bây giờ toàn thân cậu đều toát một mùi ‘hôi’ đặc trưng của chúng.

Cả người trông nhếch nhác vô cùng, đi đến đâu, đám người tham gia tránh ra tới đó, như tránh tà; lại cũng dè bỉu, nói những lời không hay ho gì..

Mà Minh cũng vờ như không hiểu chi, cứ ngu ngu ngơ ngơ như vậy, đi lên đưa túi không gian rồi quay về đội, thậm chí 4 người trong nhóm đội 1 cùng với cậu cũng né ra một bên.

Minh lúc nãy lên đưa túi cũng để ý thấy, mỗi một đội tham gia là một màu túi khác nhau, đội cậu số 1 màu vàng, đội 2 màu xanh dương, đội 3 màu trắng và đội 4 màu đỏ.

Chỉ loáng chốc thời gian, bốn vị Kim Đan đã kiểm kê xong, cũng quay ra bàn với nhau trong thần thức; tiếp sau đó người đàn ông trung niên mặc cổ phục, cũng là vị Kim Đan quen thuộc từ 2 chuyến dọn dẹp trước, lúc này cất giọng, nói.

“Đã tổng kết ra thứ tự của những người tham gia dựa trên số điểm cống hiến tính từ thu thập nội hạch của quái thú trong cổng không gian, thứ tự như sau.”

Vừa dứt lời, vị Kim Đan hiển hóa linh lực ra một bảng thông tin.

“Xếp hạng thứ Nhất, số 1 của đội 2, tổng 447 điểm.”

“Xếp hạng thứ Hai, số 3 của đội 4, tổng 411 điểm.”

“Xếp hạng thứ Ba, số 15 của đội 3, tổng 403 điểm.”

“Xếp hạng thứ Tư, số 5 của đội 4, tổng 384 điểm.”

“Xếp hạng thứ Năm, số 7 của đội 4, tổng 361 điểm.”



“Xếp hạng thứ Sáu, số 21 của đội 3, tổng 359 điểm.”

“Xếp hạng thứ Bảy, số 19 của đội 4, tổng 337 điểm.”

“Xếp hạng thứ Tám, số 31 của đội 3, tổng 321 điểm.”

“Xếp hạng thứ Chín, số 22 của đội 4, tổng 319 điểm.”

“Xếp hạng thứ Mười, số 70 của đội 1, tổng 309 điểm.”

“Xếp hạng thứ Mười Một, số 9 của đội 3, tổng 305 điểm.”

“Xếp hạng thứ Mười Hai, số 11 của đội 3, tổng 301 điểm.”

“Xếp hạng thứ Mười Ba, số 25 của đội 2, tổng 299 điểm.”

“Xếp hạng thứ Mười Bốn, số 30 của đội 2, tổng 287 điểm.”

“Xếp hạng thứ Mười Lăm, số 39 của đội 2, tổng 277 điểm.”

“Xếp hạng thứ Mười Sáu, số 41 của đội 2, tổng 250 điểm.”

“Xếp hạng thứ Mười Bảy, số 54 của đội 1, tổng 49 điểm.”

“Xếp hạng thứ Mười Tám, số 52 của đội 1, tổng 37 điểm.”

“Xếp hạng thứ Mười Chín, số 41 của đội 1, tổng 25 điểm.”



“Xếp hạng thứ Hai Mươi, số 25 của đội 1, tổng 23 điểm.”

Khi tất cả mọi người chú ý đọc bảng thông báo thứ hạng viết nên bằng linh lực của vị Kim Đan, người số 1 của đội 2 tất nhiên là Mạnh Vĩ, hắn ta đứng hạng nhất, dường như không ai dị nghị gì, đều xem là hiển nhiên.

Các thành viên tham gia của đội 3 và 4 có vẻ như chia đều số nội hạch cướp được từ 4 người của đội 1, mà số điểm cũng gần gần nhau, cũng độc chiếm luôn 8 thứ hạng tiếp theo sau đó; chỉ có Minh với số 70 chen vào đứng thứ mười, cũng làm mọi người ngạc nhiên, quay qua nhìn cậu.

Nhưng thấy được dáng vẻ ‘dơ bẩn’ cùng mùi hôi thúi của cậu, có lẽ họ tự ‘động não’ vẽ lên một viễn cảnh trốn chui trốn nhủi săn thú của cậu, làm ai nấy cũng đều nói những lời móc khóe, khinh thường.

Ba người Trúc Cơ dẫn đội của đội 3 và 4, đã từng đuổi theo cậu, cũng chỉ quay qua nhìn Minh một lần rồi sau đó không để ý tới cậu nữa, có lẽ số điểm của cậu cũng sàn sàn như 4 người khác trong đội.

Nghĩ thầm, chắc chỉ là cậu may mắn trốn thoát được bọn nọ truy lùng mà thôi, nhìn toàn thân cậu không chỗ nào là sạch sẽ, cùng bốc mùi vô cùng khó ngửi; họ cũng đoán cậu trốn vô cùng vất vả khỏi họ, mấy ngày qua của cậu có lẽ khổ ải cùng cực, chứ không phải là dễ dàng gì, nên cũng rất nhanh liền không để ý.

Chỉ có người thanh niên cơ bắp dẫn đội 1, và ông lão Bắc, ngay sau khi thấy số điểm trên bảng xếp hạng, cũng tinh ý liếc nhẹ về phía Minh, mà cậu cũng nhận ra, chỉ là giả vờ chậm chạp phản ứng, nhìn lại.

Cuối cùng nhận được cái gật đầu cùng ánh mắt đầy cảm thông của người thanh niên cơ bắp, cũng không biết là anh ta ám chỉ điều gì..

Còn bản thân Minh, khi nhìn thấy mình đứng hạng 10, đầu tiên là bên ngoài giả vờ hưng phấn tột độ, cả bàn tay cũng siết chặt vào gấu áo đã dơ bẩn từ lâu, cũng khiến mấy người tham gia khác buông lời dè bỉu liên tục.

Tất nhiên trong lòng cậu lại nghĩ khác, lúc cậu tính toán ở trong động trước khi rời khỏi cổng không gian, đã cố tình không bỏ viên nội hạch của con vượn Trúc Cơ tầng 3 vào túi không gian tạm thời của Hội Đồng, do đó đã trừ đi 225 điểm cống hiến, nếu không cậu đã đứng nhất từ lâu, mà số điểm lại không ai bì kịp.

Chỉ là Minh không muốn gây sự chú ý, cậu không muốn bị những người ở đây ghi hận; cậu không muốn bản thân có bất kỳ một sự chú ý tiêu cực nào, vì bản thân còn có gia đình, người thân quen, đều chỉ là người bình thường, không có tu luyện.

Minh không muốn dính dấp vào những cuộc xung đột tranh giành thứ hạng vô nghĩa, nhưng đồng thời; cậu không muốn đội 1 của cậu mất mặt, cũng không muốn thể hiện ra thực lực mình quá yếu đuối..

truyện siêu hay :