Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 137: – Chạm Trán Cùng Con Báo Trúc Cơ Hỏa Thuộc Tính




.

Con báo không dừng lại, cả người bao bọc một lớp Hỏa thuộc tính phóng tới con sói đầu đàn, những mũi tên hệ Kim kia bắn vào trên lớp linh lực đỏ thẫm của con báo đều bị hòa tan, không còn chút gì.

Con sói thấy tình huống nguy cấp, vội dồn linh lực tạo thành một lớp chắn trước mặt, nhưng không kịp tốc độ cùng sức mạnh vượt trội, cộng với thuộc tính Hỏa khắc Kim của con báo, mà nhanh chóng bị cắn ngay vào cổ một phát, giãy giụa mấy cái, cũng không còn sự sống.

Minh ở đằng xa, ẩn cùng bóng tối của cây cối, quan sát hết thảy, cậu qua thần thức dùng chung cùng Cấu Trúc rất dễ nhận ra lúc con sói tạo ra mũi tên năng lượng, ở nội hạch của nó có cổ văn sáng lên, mà cậu cũng đã ghi nhớ rõ ràng.

Đúng lúc này, con báo kia thả con sói đã chết xuống, nó hướng về phía cậu, hội tụ Hỏa linh lực ở miệng, tạo thành một khối cầu rồi liền theo đó bắn lao đi trong không trung.

Khối cầu lửa đốt nóng không khí, vang lên những tiếng ‘xèo xèo’ kỳ lạ, cùng vệt khói dài sau đuôi, sáng bừng lên như một chuỗi pháo hoa trong đêm đen.

Minh đã từ sớm luôn quan sát con báo, nhận ra điểm bất thường, liền vận bộ pháp né tránh, cậu hiểu rằng nó đã nhận ra cậu, nhưng chắc chắn không phải là do thần thức, vì thanh thần thức của nó thậm chí còn chưa tới 100 điểm, không thể nào quét thấy cậu được, chắc chắn phải là một loại khứu giác động vật nào đó.

Minh vừa né tránh, vừa suy nghĩ.

Cầm thanh kiếm gỗ trên tay, vận Linh Lực Kiếm Thể cùng cổ văn Cắt Đứt áp bên ngoài, tăng lên tốc độ né tránh những quả cầu lửa từ con báo đen.

Minh không tấn công ngay mà dụng Âm Dương Thất Tinh Kiếm Bộ chuyển vị quanh người nó, cũng đã ghi nhớ được 2 chữ cổ văn nhìn thấy được qua thần thức, khi con báo vận Hỏa linh lực phát ra quả cầu lửa thì ở nội hạch của nó sáng lên.

Cậu vờn nó một hồi lâu, tới khi con báo năng lượng cạn thấp không thể phát ra tấn công bằng thuộc tính lực nữa, mà trong suốt quá trình cũng không thấy nó có thêm chiêu thức nào khác ngoài tụ hội năng lượng bắn ra quả cầu lửa, tuy sức công phá mạnh mẽ, nhưng với tốc độ của cậu thì né tránh hoàn toàn dễ dàng.


Lúc này nó gầm lên phẫn nộ, rồi lao về phía Minh, định ‘cận chiến’ cùng cậu, Minh cũng không dây dưa, kéo thanh kiếm về phía sau mình tạo thủ thế, rồi dụng bộ pháp nghịch đảo loạn vị, xoay tròn một vị trí mà con báo không thể ngờ được.

Trên đà lao tới của nó, bị cậu dụng thanh kiếm gỗ bên trong có phong ấn phi kiếm năng lượng, dễ dạng đâm xuyên qua đầu, máu tươi bắn tung tóe, đổ gục trên đà lao đi, chết ngay lập tức.

Minh vẫn giữ tư thế đâm tới, trạng thái có chút sững sờ, đây là lần đầu tiên cậu ra tay diệt sát một sinh mệnh sống.

Mùi máu ngai ngái tanh, vương đầy không gian, thứ dịch đỏ sền sệt cũng dính khắp cả người cậu, bản thân nhớ lại cảm giác thanh kiếm đâm xuyên qua lớp xương sọ, tiếng nứt vỡ, tiếng da thịt bị đục thủng qua, dường như vẫn còn rõ mồn một bên tai.

Minh biết đây không phải là thế giới bình thường mà cậu vẫn sống như trước, từ lúc tiếp xúc sâu vào ‘trò chơi’, cũng dấn thân vào một thế giới mở rộng vô cùng huyền bí mà hiểm nguy, cậu biết sẽ có lúc bản thân phải dính vào máu tanh mưa máu.

Cậu cũng từng tưởng tượng đến khung cảnh này, chỉ là lúc hiện thực diễn ra, cậu có chút chưa kịp thích nghi.

Minh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, khống chế bản thân, chẳng hiểu sao lúc này cậu lại nhớ đến lời ông lão và sư huynh ông dặn dò trước khi rời đi.

“Hãy làm theo những gì bản tâm mình mách bảo, đừng bao giờ phản bội chính bản tâm mình.”

Giống như tác thêm sức mạnh vực dậy tinh thần Minh, cậu biết những loài tạm gọi là ‘quái vật’ này không sai, đó là bản năng sinh tồn của chúng, mà phản kháng tự bảo vệ mình của cậu cũng không lầm lỗi, đó là sinh mệnh của cậu.

Chúng có lý do của chúng, cậu có nguyên do của cậu.


Bất chợt nghĩ đến đây, đầu óc trong thoáng chốc trở nên trống rỗng, chẳng suy nghĩ thêm được gì.

Đứng lặng im một khoảng thời gian, bất chợt Minh bừng tỉnh.

Với sức mạnh luyện thể viên mãn Minh dễ dàng nhấc xác đám ‘thuộc tính thú’ lên, đây là tên mà cậu tự gọi chúng, gom lại cùng một chỗ.

Minh khoét bụng bọn chúng lấy ra nội hạch, cũng xin một ít phần thịt, xương, da cùng máu của chúng.

Theo như tài liệu người thanh niên cơ bắp gửi, thịt của chúng hoàn toàn ăn được, lại có tác dụng tăng cường thể chất; xương, da và máu dụng để làm phù trận, luyện binh khí, luyện dược, công dụng vô cùng đa dạng.

Trước khi vào cổng không gian, cậu đã mua trước rất nhiều vật đựng cho tình huống này, nên dễ dàng phân loại các thứ da, thịt, máu, xương vào từng hộp chứa một, thuận tiện bỏ vào trong túi không gian.

Cậu không lấy nhiều, chỉ lấy ở phần bụng của bọn chúng, để nguyên lại người, rồi đào một cái hố lớn, chôn bọn chúng xuống, coi như lúc sống xung đột, khi chết về chung một chỗ, hóa thành cát bụi thời gian..

Xong xuôi hết, mới lội xuống sông, tẩy sạch máu huyết tanh tưởi dính khắp người, bước lên trên bờ cả người đã sạch trơn, chỉ có quần áo là còn dính những vệt đỏ mờ, cũng dụng linh lực hong khô cơ thể.

Nhìn mặt đất loang lổ những hố thủng, cây cối đổ gãy, cùng máu và thịt vụn vương vãi khắp nơi, Minh không dọn dẹp chúng, vì trong tài liệu có nhắc đến, bọn quái thú cấp cao hơn sẽ bị thu hút bởi máu của thú cấp thấp, cho nên cậu để yên mọi thứ như vậy, như một loại mồi nhử ‘tự nhiên’.

Quét thần thức thấy xung quanh không có con thú nhỏ nào dám bén mảng lại gần, vì nơi này có mùi của quái thú cấp Trúc Cơ.


Minh lúc này mới gom lại cây khô chất đống ở một chỗ trống trải, rộng rãi, rồi lấy một ít để dựng thành tháp nhỏ, dụng linh lực đốt lên đám lửa, ánh sáng ấm áp nhanh chóng tỏa ra không gian xung quanh, xua đi cái ảm đạm của bóng tối nơi hoang dã.

Không dừng lại, cậu rải 8 cây cờ kết giới ra một khoảng rộng xung quanh, truyền năng lượng, rất nhanh lại thành một lồng bao kết giới, tuy yếu ớt nhưng có thể che đậy thần thức thăm dò, chỉ cần có người dùng thần thức phá bỏ kết giới cậu sẽ biết ngay lập tức.

Để yên tâm, cậu còn dụng cổ văn phong ấn tạo thành một lớp che chắn toàn vùng bên trong nữa.

Thoáng chốc ánh lửa đã biến mất cùng cậu, khói cũng bị năng lượng phong ấn hấp thu, cả vùng sông rộng, khắp nơi tan vỡ, bên dưới con thác, lại trở nên yên tĩnh, cùng u tối, dị thường.

Mà cũng phải kể ra, lúc lấy 8 lá cờ, cậu mới phát hiện thân cờ được làm bằng xương, lá cờ thì làm bằng da, rất giống với xương và da làm từ ‘thuộc tính thú’ mà cậu đã thu thập lúc nãy, cũng làm cậu có thêm xác nhận trong lòng.

Xong đâu đấy, Minh mới lấy ra thịt từ 5 con thú lúc nãy, cũng cắm vào thân cây, rồi mang gia vị từ túi không gian ra, mà lúc trước cũng đã mua sẵn; rắc một ít muối, tiêu và quế khô lên, rồi đặt gần lửa để nướng thịt.

Thức ăn đã chuẩn bị xong, này chỉ là phần dự bị, vì bên trong túi không gian vẫn còn thịt, rau quả tươi, đồ hộp, lương khô và nước uống.

Tất nhiên cậu cũng mang theo đồ lọc nước, nhưng qua kiểm tra từ Cấu Trúc, thì nước ở đây tinh khiết hơn Phàm Giới rất nhiều, hoàn toàn uống được, nên lúc tắm cậu đã lấy trước một mớ nước dự phòng bỏ vào trong túi không gian rồi.

Đến lúc này, Minh mới bắt tay vào kiểm tra cổ văn lúc nãy quan sát được từ con sói và con báo đen.

truyện siêu hay :