Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 131: - Eros




.

Một lúc lâu sau, ly rượu cũng đã cạn, đêm trở dần khuya, người thanh niên mới lên tiếng.

“Anh đã pha rượu nhiều năm, chưa bao giờ thấy hay nghe qua loại rượu này, đây là do cậu sáng tạo ra?”

Minh nhè nhẹ gật đầu.

“Ngày xưa, em cũng làm một quán cafe, em cũng có bán rượu vào một vài tối, cũng chế ra vài món thức uống, đây là loại cocktail đầu tiên của em cùng một người bạn tạo ra, đã từ trước đó rất lâu, chỉ là nó vẫn luôn là thứ ưa thích của em, cũng có nhiều kỷ niệm với nó nhất..”

Càng nói giọng cậu càng nhỏ, cũng nghe nằng nặng như vương mang theo nỗi niềm tâm sự sâu chứa..

Chàng thanh niên thấy cậu im lặng, cũng không xoáy vào vấn đề này, lại hỏi.

“Chắc hẳn là cậu có đặt tên cho thức uống này chứ?”

“Tất nhiên, nó gọi là ‘Sanctuary of the Heart’ - ‘Sâu Thẳm Trong Lòng’..”

Chàng thanh niên nghe xong liền tán thưởng.

“Tên hay, một cái tên quá hợp cho thức uống này, mà..” – Nói đến đoạn, người thanh niên ngập ngừng, nhìn Minh rồi mới nói tiếp.

“Chắc chỉ có cậu là làm ra được ‘linh hồn’ của thức uống này mà thôi..”

“Cảm ơn cậu, anh lâu lắm rồi, chưa được uống một thức uống nào ‘đáng kinh ngạc’ như thế này..”

“Để đáp lễ, anh sẽ pha cho cậu một thức uống mà anh yêu thích nhất.”

Lời nói vừa dứt, chàng thanh niên quay qua quầy rượu đằng sau, cũng lấy ra rất nhiều loại chai nhãn mác kỳ lạ, nhưng khác với lần pha nhanh thoăn thoắt như trước, lần này chàng trai pha rượu động tác tuy uyển chuyển nhưng lại không nhanh, mang theo sự cẩn thận và chăm chú tột độ.

Những loại rượu được đổ vào hai bình shaker riêng biệt, Minh nhìn động tác biểu diễn điêu luyện của người thanh niên, rất nhanh hai bình kim loại được lắc mạnh, trộn hòa vào nhau ở từng mỗi bình.



Chàng trai lấy ra ly đã ướp lạnh trước, bỏ vào một viên đá lạnh hình tròn, rồi mới cùng lúc đổ hai bình shaker vào ly, hai bình mang hai loại rượu hỗn hợp mang hai màu riêng biệt.

Minh nhìn 2 dòng rượu, một màu đỏ thẫm, một màu xanh tím, cùng hòa dòng rót vào ly thủy tinh, pha ra một màu đỏ tím phớt hồng xanh, đẹp đến kỳ ảo, chảy vào làm viên đá lạnh tròn lăn lăn trong ly.

Sau khi đã rót ra hết cả, người thanh niên làm động tác mời Minh nếm thử.

Minh nhìn chàng thanh niên mỉm cười ngó qua cậu, cũng rất nhanh cầm ly rượu màu sắc tuyệt đẹp kia lên, chưa đưa lên miệng, đã nghe hương thơm len vào mũi, làm cậu trong thoáng chốc ngây ngất, một mùi của cơn mưa mùa hè, một mùi của ký ức xưa cũ đã từng.

Minh hớp một ngụm thật đầy, vị cay đầu lưỡi tê rần ngay khi chạm vào rượu, dâng lên vị ngọt từng chút xâm chiếm toàn bộ cổ họng, nhưng không hề gắt, lại có chút thanh.

Hơi rượu cực kỳ mạnh xộc thẳng lên, đánh vào đầu óc, khiến cậu hơi choáng váng, nhưng rất nhanh lại có một sự ‘hẫng’ trờ tới trong lòng, khi nuốt xuống ngụm rượu, mang theo cả dư vị của mưa đêm thảng thốt rơi..

Cảm giác này rất quen, hệt như năm cuối cấp 2, một lần Minh đạp xe, đội mưa, đứng trước nhà một người, lấy hết can đảm, cùng những ngờ nghệch cảm nắng đầu đời, nói lên những lời ‘trong lòng’ với người ta.

Như cái lần mùa hè năm cấp 3, khi cậu đứng trên lầu hai trường học, nhìn thấy một thân ảnh đang đứng ngay khoảng sân trường bên dưới, những rung động xúc cảm tuổi niên thiếu, không nói nên thành lời.

Hay như nhiều năm trước, ở hội chợ, thoáng khoảnh khắc, cậu đã nhìn thấy một người, liền đã biết, cảm giác con tim loạn nhịp..

Thoáng chốc từng chút một, cảm giác của cơn rượu, làm kéo theo biết bao xúc cảm của thời gian trong đời cậu, đã từng.

Cảm xúc mà rất lâu, rất lâu rồi cậu chưa từng có lại.

Chàng thanh niên đứng im trong quầy bar, quan sát trạng thái lúc này của Minh, những chuyển biến, thay đổi sắc mặt, lúc cười ngây ngô, lúc mặt lo lắng, lúc lại sững sờ..

Anh ta chỉ mỉm cười, không nói lời nào.

Một lúc qua đi, Minh mới sực tỉnh lại, như thoát ra khỏi cơn mộng mị, hay tỉnh lại khỏi suy tư nhớ nhung.


Nhìn thấy người thanh niên nhìn mình, cậu gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng, vì sự thất thố của mình.

Cũng liền hỏi.

“Thức uống này tên gọi là gì vậy anh?”

Giọng chàng trai trầm ấm, nhẹ nhàng cất lời.

“In the Mood of Love – ‘Tâm Trạng Khi Yêu’”

Minh nghe xong, cũng liền giơ ngón cái, bởi vì, tên đặt quá chuẩn.

Lúc này, Minh bỗng đặt ly rượu về phía người thanh niên, nói nhẹ.

“Anh có thể bỏ vào chai cho em mang về, uống dần được không? Em nghĩ ‘cảm giác’ này không nên phung phí vào một lần như vầy..”

Nghe lời Minh nói, chàng thanh niên phá lên cười.

“Đúng, lời cậu nói rất hợp với ý anh, để anh bỏ vào chai đựng cho cậu..”

Nói đoạn, người thanh niên bỗng đứng thẳng người, chìa tay về phía Minh, giọng có chút trịnh trọng khác thường.

“Anh chưa tự chính thức giới thiệu, cậu có thể gọi anh là Eros.”

Minh hiểu ý, cũng đứng lên, bắt tay người thanh niên, đáp lời chân thành.

“Em cũng vậy, em tên Minh.”

Sau màn bắt tay tự giới thiệu, cả hai lại phá ra cười.



Người thanh niên nhanh nhẹn lấy chai thủy tinh rỗng trong quầy, đổ cẩn thận ly rượu đặc biệt vào trong, rồi đóng lại nút gỗ, đưa cho Minh.

Cũng liền tay, pha tiếp thêm mấy ly rượu loại khác, cả hai cùng nhau uống, vừa uống vừa trò chuyện thân tình.

Quán rượu của người thanh niên Eros này từ sau khi chàng trai đeo kính đi, thì đã không còn khách vào nữa, vốn con đường dẫn vào quán cũng thuộc nơi vắng người, nên không có khách vãng lai.

Sau khi uống nhiều, cũng cảm thấy thân hơn với người thanh niên, cậu mới hỏi chuyện anh ta, mới biết là năm nào vào Giao Thừa, anh cũng lên trên thành phố Thông Reo này, nói rằng thích không khí im ắng cùng khí hậu trên vùng cao này hơn là ở thành phố H.

Mà chính anh ta cũng là chủ của hàng loạt quán rượu, anh mở khắp nơi, kiểu như khi nào chán ở đâu, thì đến quán rượu bán ở vùng khác, hết chán lại về, thích đi đâu cũng được, tự do thoải mái.

Minh chỉ hỏi đến đây, cũng không đào sâu hơn, thế giới của mỗi người khác nhau, xem qua thì anh chàng này có tiền, việc sử dụng tiền thế nào là quyền cá nhân của anh ấy, cậu cũng không cần thiết mà cũng không có quyền gì để bàn luận vào cả.

Minh chỉ thấy hâm mộ sự không ràng buộc của Eros, cũng thích tính cách thoải mái, không nề hà câu nệ gì của anh ta.

Thế là cả hai lại cùng uống và nói chuyện suốt đêm, thậm chí kéo ra bên ngoài hiên ngồi uống.

Ở ngoài hiên, bên cạnh quán, có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố về khuya, sương mờ giăng giăng, mưa phùn lất phất, trên những con hẻm đổ dốc, phủ bóng dưới những ngọn đèn vàng..

Trời lạnh, được uống rượu ngon, cùng có bạn nói chuyện, giữa khung cảnh tuyệt diệu thế này, cảm giác thích vô cùng, lại có chút mờ ảo như mơ.

Minh uống nhiều, nhiều đến nỗi không biết đã bao nhiêu rượu, người thanh niên bên cạnh cũng uống rất nhiệt tình, đã lâu anh ta không được vui vẻ, thoải mái như thế này.

Trời càng về khuya, sương càng đậm, đến nỗi thành lớp mù bao phủ tràn ngập cả khu vực rộng lớn, như những đám mây trắng xóa hạ thấp xuống mặt đất bên dưới.

Ở vùng trên dốc cao, nơi quán rượu nhỏ, đèn lấp lánh vẫn giăng, tiếng nhạc bên trong quán đã được tắt đi, chỉ còn tiếng cười của hai người thanh niên, tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau, nghe ‘thanh thanh’, cùng tiếng những cơn gió buốt thổi qua những dãy thông bạt ngàn xa xa, vang lên những tiếng rì rào trờ tới, tựa như thanh âm của sóng biển, vỗ vào bờ, xôn xao..

Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ