Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 130: – Pha Rượu




.

“Em cũng không ngờ gặp lại anh ở đây”

Minh vừa nói vừa tiến tới phía quầy bar.

Nơi đấy, đã thấy người thanh niên mặc áo sơ mi trắng, cùng khoác vest gile bên ngoài màu đen, cao hơn cậu cả một cái đầu, dáng người cùng khuôn mặt như tượng thần Hy Lạp, với nét lai Á Âu vô cùng thu hút, anh ta chính là người pha chế lần trước mà cậu đã gặp cùng với Kiều Anh, ở quán rượu dưới thành phố H.

Lúc này ngồi ở quầy trước mặt anh ta, còn có một người thanh niên tóc dài, buộc thoải mái đằng sau, cả người khoác một áo choàng dài đến gần chạm đất.

Vừa nghe chàng trai pha chế chào hỏi Minh, người thanh niên kia cũng quay qua nhìn cậu, lúc này Minh mới thấy rõ dung mạo người đó.

Một thanh niên vô cùng đẹp trai, dường như cũng mang nét lai hai dòng máu Âu và Á, nhưng nét á đông của người này trội hơn nhiều so với nét tây phương. Anh ta đeo một cặp kính viền vàng rất mảnh, kiểu dáng xưa cũ, thêm một sợi dây kim loại giữ kính rất dài, rũ xuống tận vai anh ta, gợi lên một nét học giả trí thức, vô cùng rõ ràng.

Trong đầu Minh đang nghĩ, cái quán rượu này sao toàn người đẹp trai, mà lại lai hai dòng máu thế này, thì giọng người đeo kính vang lên cắt ngang suy nghĩ cậu.

“Cậu rất thú vị nha, hèn chi được ‘người này’ đón tiếp nồng nhiệt như vậy, tôi cũng có chút ganh tỵ đấy..” – Giọng nói nhè nhẹ như gió thoảng, nghe vô cùng dễ chịu, vừa nói vừa cười đùa, ra dấu về phía người thanh niên ở quầy bar.

Anh ta nói xong, lại như nhớ ra điều gì, lấy từ trong áo ra một chiếc ‘đồng hồ bỏ túi’, nhỏ gọn nằm trong lòng bàn tay, bằng kim loại, thiết kế tinh xảo cùng với những trạm khắc hoa văn rất đẹp.

Người thanh niên đeo kính, xem xong, liền nhanh hớp cạn ly rượu để trên bàn, rồi vội vàng lấy trong túi ra một đồng tiền vàng, mà qua thần thức Minh dễ dàng nhận ra nó có hình một vì sao 8 cánh đang rơi xuống từ bầu trời, mà cậu nhớ lúc trước người thanh niên pha chế có tặng cho cậu, lần đó Kiều Anh còn nằng nặc đòi phải có cho bằng được, sau đó thế nào cậu không rõ, vì đã ra về..

Lúc này vừa thấy liền nhận ra ngay, Minh nhớ lúc trước khi ra về đã bỏ nó trong túi đeo hông, rồi quên bẵng đi mất, nên cũng nhanh dụng thần thức dò tìm bên trong vùng không gian của túi đeo hông, quả dĩ nhiên là tìm thấy nó đang trôi nổi trong đó.

“Xem như lần đầu gặp mặt mà lại thất lễ bỏ về trước, tôi xin phép trả tiền nước uống cho cậu này nhé.” – Tiếng người đeo kính lại vang lên, nói với chàng trai trong quầy.


Rồi quay qua nhìn Minh, cũng lịch sự nói.

“Tôi xin lỗi cậu, lần đầu ‘chạm’ mặt mà không nói chuyện được gì, hẹn cậu lần sau vậy nhé, tôi hứa lần sau sẽ có ‘thời gian’ hơn.”

Vừa nói xong, cũng không đợi Minh phản ứng, liền đứng lên, rồi nhanh nhẹn bước ngang qua cậu, cũng vẫy tay chào cả hai, trước khi biến mất sau tiếng ‘leng keng’ của cửa kính quán rượu.

Cả quá trình xảy ra làm Minh không kịp nói gì, người thanh niên đeo kính cũng kiểu ‘tự nhiên’ vô cùng như là đã quen thuộc từ trước, y hệt người thanh niên trong quầy bar, cũng làm Minh suy nghĩ, hay là mấy người có dòng máu lai, cách cư xử sẽ giống nhau?

Chỉ là không hiểu sao, lúc người đeo kính đi ngang qua, cậu thấy bên trong lớp áo choàng dài, là một bộ cổ phục thiết kế cách điệu, cứ làm Minh cảm thấy quen quen, cảm giác như đã từng thấy qua người này ở đâu, chỉ là ngờ ngợ, nhưng nghĩ mãi không ra..

Lúc này, giọng người thanh niên cũng vang lên.

“Cậu lại đây ngồi đi, đừng nghĩ nhiều, tính cách người đó lúc nào cũng thoải mái như vậy.”

Minh cũng bước lại quầy, ban đầu cậu cũng có nghi ngờ hai người này là tu sĩ, nhưng qua quét hình thần thức không nhận thấy gì khác thường, cũng làm cậu không nghĩ nhiều nữa.

Đoạn khi thấy cậu đã ngồi xuống, người thanh niên vừa cười vừa hỏi.

“Uống ly lần trước anh pha cho cậu không?”

Minh vừa nghe nói, đã nhớ ngay ra vị ngòn ngọt dễ chịu của thứ nước đen huyền lần trước, nhưng lúc này, hôm nay, cậu lại có chút ‘tâm trạng’ cho nên mới lên tiếng hỏi.

“Anh có thể cho em tự pha ly của mình được không?, lâu rồi em cũng chưa thử, nhưng bỗng dưng lại muốn uống loại nước ngày xưa của mình..” – Giọng Minh từ từ nhỏ dần.


Người thanh niên vui vẻ đồng ý.

“Được chứ sao lại không? Cậu cần loại rượu nào?”

“Em cần Dry Gin, Malibu Rum và Kahlúa”

Người thanh niên khéo léo với tay lên quầy phía sau, mang ra ba chai đúng loại cậu cần, cũng rất hiểu ý lấy ra ly ướp lạnh, cùng để sẵn đá và đồ đong cho cậu.

Minh đầu tiên lấy chai màu trắng có logo hình cây dừa, chai này là rượu rum mang hương dừa, cậu đổ hơn 1 nửa ống đong lớn, rồi cho vào ly thủy tinh cắt khía, miệng mở rộng, với thành ly dày, vô cùng đẹp.

Tiếp theo cũng lại lấy chai rượu thon thon màu đen nhãn vàng chữ đỏ Kahlúa, đổ ra chất lỏng màu đen, lấy gần 2 phần đầy ống đong lớn, cũng đổ vào ly ướp lạnh, mùi hương cà phê thoáng chốc dâng lên.

Cuối cùng, lấy chai London Dry Gin, sắc trắng mang theo mùi cay nồng nhàn nhạt, quyện cùng thứ hương dễ chịu, đổ đầy 4 lần ống đong lớn, rót vào ly.

Xong hết, cậu rất tự nhiên mà lấy ngón tay khuấy đều 3 loại chất lỏng lại với nhau, thứ nước từ từ ngả màu đen, nhưng không phải đen sẫm, mà hơi xám đen.

Khuấy một lúc, mới đưa ngón tay lên nếm thử, đúng là mùi cùng vị quen thuộc năm xưa, lúc này mới hài lòng bỏ vài viên đá nhỏ vào ly.

Cầm lên, cũng lắc nhẹ vài vòng, mới đưa lên miệng uống.

Vị ấm nồng mang theo hơi lạnh, đối chọi nhau nhưng lại như hòa quyện cùng nhau, một chút cay nơi cổ họng nhưng rất nhanh lấp bằng vị ngọt, đậm nhưng buồn, thấm xuống tận cả ruột gan..

Trong lúc pha rượu, cậu đã nhớ lại cảm giác ngày xưa, thì hiện giờ đây uống vào lại kéo theo biết bao ký ức ùa về, cũng có chút khiến tâm trạng trở nên ủ rũ lạ kỳ..


Người thanh niên đứng một bên quan sát, thấy biểu cảm ‘kỳ lạ’ của Minh, cũng làm anh thấy tò mò với thứ cậu vừa pha ra, nghe qua mùi hương thoang thoảng trong không khí, không rõ là cà phê, không hẳn là dừa, cũng không chắc chừng là rượu, nhưng mà anh có thể dám cá là chỉ nghe qua hương và nhìn sắc rượu, liền biết nó không dở, nên cũng không hiểu được tại sao uống xong, thái độ Minh lại như vậy.

Nên rất nhanh nói qua.

“Cậu này, anh uống thử được không?”

Giọng trầm sâu của chàng trai trong quầy thoáng chốc làm Minh hoàn hồn, cũng tỉnh lại từ cảm giác ‘buồn thương’ kia.

Cậu liền trả lời, vừa nói vừa đưa ly rượu sắc ám đen cho chàng trai.

“Được chứ, anh thử đi.”

Chàng thanh niên nhận ly rượu, cũng nhẹ đưa lên mũi ngửi, một hương thơm nồng không giống là rượu, liền đưa lên miệng uống một hớp.

Cảm giác ngòn ngọt kèm vị cay, cùng chút đắng của rượu thấm vào cổ họng, mùi cùng vị xông lên, miên man không dứt.

Cảm thấy như đột nhiên bản thân mang theo một nỗi buồn không tên, vô cùng quái lạ, thứ rượu này, pha trộn từ 3 loại nguyên liệu phổ thông, nhưng qua đôi tay và sự kết hợp của Minh, lại khiến vị của nó uống vào, giống như uống vào ‘nỗi buồn’ vậy, trong lòng bỗng có một sự thương cảm chầm chậm trờ tới.

Lúc này, người thanh niên mới hiểu, sao lúc nãy uống xong, mặt Minh lại trông như thế, vì trong lòng anh, cũng thoáng chốc có những mảng ký ức rời rạc hiện lên, những kỷ niệm đã lâu, rất lâu, những tưởng anh sẽ không bao giờ còn nhớ đến..

Qua một thoáng, không ai nói ai lời nào, chỉ truyền nhau ly rượu, từng người một uống, không gian mang theo tiếng nhạc nho nhỏ, cùng đèn giăng mờ ảo, bỗng nhiên trở nên tĩnh mịch lạ thường..

Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ