Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 129: – Gặp Lại Ở Thành Phố Thông Reo




.

“Mở chức năng ‘Sổ nghiên cứu của Nhà Ngôn Ngữ’”

Một quyển sách mang vết dấu thời gian hiện lên trước thần thức Minh, bên ngoài trang trí những họa tiết nơi bốn góc sách, nơi trung tâm mặt bìa còn có ghi 2 chữ ‘Cổ Văn’.

Cậu tò mò, liền dụng thần thức lật giở ra xem.

Trang đầu tiên hiện ra, chính là ghi chép lại chữ đồ hình ký hiệu, từ trên xuống dưới đầy hết cả mấy trang giấy, tổng thể tính ra có 15 chữ, theo thứ tự như sau.

Chữ đồ hình Cắt Đứt thành một chữ trọn vẹn, thứ 2 là chữ Phá, Niệm Kinh cùng Tịnh Hóa đã thành 2 chữ riêng biệt, theo thứ tự là 3 và 4.

Chữ Kết Giới, chữ Phong Ấn và chữ Trấn đều được để ra riêng thành chữ thứ 5, 6 và 7; thứ 8 mới đến chữ Không Gian.

Tiếp theo vị trí thứ 9, 10 và 11 là chữ Tầm Nhìn, chữ Hoạt Hóa, cuối là chữ Che Giấu.

Chữ Kim Kiếm cũng tách làm 2 chữ, Kim thứ 12 và Kiếm thứ 13.

Chữ Dung Hợp cũng thành một chữ chỉnh thể, xếp thứ 14. Cuối cùng là chữ Hồi Phục cũng được để cho thành 1 chữ không tách ra, xếp thứ 15.

Minh nhìn một lượt 3 trang giấy đầu, mỗi trang 5 chữ, kế bên đồ hình ký hiệu là chữ viết ra tên gọi của từng chữ, cùng giải thích ý nghĩa theo cách mà Minh đã tìm hiểu được cho từng từ một. Y hệt như mấy quyển sách học tiếng nước ngoài vậy, cũng làm cậu cảm thán, quả đúng như tên gọi thiên phú ẩn mới là ‘Nhà Ngôn Ngữ’.

Tuy nhìn qua không thấy gì đặc biệt, chỉ như một quyển sách học ngoại văn, nhưng mà Minh hiểu rõ tầm quan trọng vô cùng của những chữ đồ hình này, cậu cũng có suy nghĩ riêng của mình, chỉ là dữ kiện xâu chuỗi còn chưa đủ, cho nên cũng không khẳng định rõ ràng được điều gì, còn cần điều tra nghiên cứu hơn nữa.

“Cấu Trúc, nếu kỹ năng đã hóa thành chữ ‘Cổ Văn’ hết, vậy có phải từ nay mục kỹ năng cũng biến mất không?”

[ Ký chủ lý giải đúng, mục kỹ năng đã không còn, từ nay về sau, những kỹ năng cùng loại Cổ Văn này, khi ký chủ thu thập, sẽ dung nhập vào chức năng ‘Sổ Nghiên Cứu Của Nhà Ngôn Ngữ’ ]

Nghe đến Cấu Trúc giải thích, cậu lờ mờ nghĩ đến điều gì, cũng hỏi tiếp.



“Vậy còn có loại kỹ năng nào khác không liên quan đến loại hình Cổ Văn này không?”

[ Điểm này Cấu Trúc hiện chưa thể trả lời ký chủ, mời ký chủ tự mình tìm hiểu ]

Minh lâm trầm tư không nói gì..

Lại qua một khoảng thời gian, lúc này Minh mới hành động, cậu tiếp tục tạo ra một thanh phi kiếm năng lượng mới, gom tụ đầy đủ 4 hệ nguyên tố lực Khí, Đất, Lửa, cùng Nước, thêm phong ấn trọn vẹn toàn bộ linh lực cùng nguyên lực vào nơi chuôi kiếm.

Quá trình tạo ra thanh phi kiếm thứ 3 này vô cùng thuận lợi, không chỉ là do cậu đã quen tay, mà còn bởi có lẽ từ lúc kích hoạt thiên phú ẩn mới, việc vẽ đồ hình ký hiệu đã trở nên càng dễ dàng thuận tay hơn lúc trước nhiều, năng lượng tiêu hao cũng giảm thiểu đáng kể, làm Minh hài lòng cực kỳ.

Xong xuôi hết, cũng đã ngồi phục hồi năng lượng, cùng cất thanh phi kiếm vào túi đeo hông, cậu mới hủy bỏ toàn bộ kỹ năng.

Thoáng chốc nhân ảnh Minh lại hiện ra nơi phòng khách, cũng thu dọn lại những lá cờ bày kết giới vào túi không gian, rồi mới bước ra ngoài cửa, lúc này không còn việc gì, cậu mới quyết định đi dạo một vòng Thành Phố Thông Reo..

Thành Phố Thông Reo tên gọi thật là thành phố Đ., nhưng người ta thường quen gọi tên nó là thành phố thông reo, vì nơi đây rừng thông bạt ngàn, lại địa thế vùng cao, khí hậu lạnh hơn vùng đồng bằng bên dưới nhiều.

Nơi chốn vắng sự sinh hoạt con người, gió thổi buốt từng cơn, tạt qua những hàng thông, vang lên những tiếng rì rào như sóng biển, đây chính là tiếng thông reo, cũng bởi lý do đó mà thành phố này mang tên gọi Thông Reo.

Những ngày cận Tết cổ truyền, khách du lịch đã vãng, chỉ còn dân bản địa về quê chuẩn bị đón Giao Thừa cùng người thân, trung tâm thành phố cũng vắng lặng đến lạ.

Đây không phải là lần đầu tiên Minh đến thành phố này, cậu đi nhiều đến nổi không đếm hết bao nhiêu lần, mà nơi này cũng gắn với nhiều kỷ niệm trong một khoảng đời tuổi trẻ của cậu.

Chỉ là những kỷ niệm không mấy vui vẻ..

Cậu lúc này đã ngồi ở bờ hồ nơi trung tâm thành phố một lúc lâu, trời cũng trở tối tự lúc nào, sương đêm mang theo hơi lạnh ẩm của vùng hồ thổi buốt cả không gian.


Dập điếu thuốc cháy đỏ đến đầu lọc, Minh thở dài, đứng dậy, rảo bước lên khu vực dốc phía chợ trung tâm.

Tuy khách đã vắng, nhưng hàng quán vẫn mở bán xôn xao, những tiếng chuyện trò râm ran, làm cả khung cảnh buổi đêm trở nên tràn ngập sức sống.

Những con dốc quen thuộc như lại khơi gợi ký ức Minh, làm hiện về những cảm xúc xưa cũ, chỉ là cậu không muốn nhớ lại..

Dẫu gì dĩ vãng đã qua, cũng không thể thay đổi hay làm khác đi được gì.

Chẳng hiểu sao trong cái hơi lạnh, cùng không khí của thành phố này, lại làm cậu mang một tâm trạng ‘khó tả’ nên lời, tự dưng có chút ‘thèm’ vị rượu.

Minh ngược dốc, đi lên khu trung tâm, rồi men theo những con đường nhỏ, đổ xuống một vùng có nhiều quán rượu, tiếng nhạc xập xình vang vang, từ đằng xa đã nghe thấy, làm cậu có ‘hơi’ không thoải mái.

Đi ngang qua dãy phố, thấy những nam nữ thanh niên nâng ly, đùa giỡn, trong tiếng nhạc chát chúa âm bass nặng nề, nhịp điệu đều đều không thay đổi, lại đinh tai nhức óc với những lời ca vô nghĩa.

Chẳng hiểu sao cậu trong thoáng chốc, thấy sự ‘vô hồn’ nơi những quán bar này, không chỉ quán mà cả lẫn khách.

Minh lắc lắc đầu, rời khỏi, quán quen ngày xưa của cậu cũng đã đóng cửa, nhường lại vị trí cho những tiệm ồn ào và thời thượng hơn.

Cậu cứ di chuyển như vậy, vô định, băng qua những con dốc nhỏ.

Mưa phùn, ‘đặc sản’ của vùng thành phố này, nhè nhẹ rơi, lất phất những giọt bay bay như bụi mờ, soi tỏ dưới ánh đèn đường vàng đậm..

Bất chợt, Minh ngẩng đầu ngay chỗ con hẻm có tấm bảng hiệu đèn neon quen thuộc, thu hút ánh mắt cậu.

“IAW”

Làm cậu nhớ tới lần gặp Kiều Anh ở quán rượu tại thành phố H.



Minh liền nâng nhanh cước bộ, vừa quẹo vô con hẻm, một dốc nhỏ với những đèn lấp lánh kéo dài suốt đường đi, hiện lên trước mắt Minh.

Men theo dải đèn, lên con dốc khá cao, lại ngoằn ngoèo gấp khúc, dẫn hướng phía trên.

Vừa lên tới, liền thấy một quán rượu với khu vườn ở trước cũng giăng đèn, có đường lót sỏi dẫn vào bên trong.

Cậu đi chầm chậm vào trong, hương hoa thoang thoảng quyện cùng không khí mát lạnh ở nơi này, làm cậu cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Đoạn bước tới cánh cửa kính, đẩy nhẹ vào bên trong, tiếng chuông đồng nhỏ gắn ở cửa vang lên quen tai.

“Leng Keng”

Một không gian mờ tối, không quá rộng, với khu vực những dãy bàn cùng ghế bằng gỗ, hiện lên trước tầm mắt cậu.

Không giống như trang trí theo kiểu tiệm bán đồ cổ ở thành phố H., trong quán lần này lại để rất nhiều cây xanh và hoa trang trí, đủ màu sắc và chủng loại, tràn ngập khắp nơi, nhưng lạ lùng là mùi hương lại không nồng, mà cứ nhè nhẹ, thoang thoảng, rất dễ chịu.

Thầm nghĩ người chủ quán này gu thật lạ, quán rượu ở thành phố Thông Reo này, lại trông như một cửa hàng bán hoa.

Rất nhanh cậu nhìn thấy quầy bar quen thuộc, với cách bài trí dải đèn huỳnh quang xanh tím ở quanh quầy, cùng với đèn neon bảng tên quán trên tường gạch, trông y hệt quán ở thành phố H.

“Ồ, không ngờ ‘hữu duyên’ gặp lại cậu nha, nhanh lại đây uống cùng với anh nào..”

Giọng nói trầm ổn, sâu lắng của chàng trai từ quầy pha chế, nhanh chóng vang lên, thu hút sự chú ý của Minh.

truyện siêu hay :