Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 122: – Đối Mặt




.

Vụ nổ xung chấn cả vùng lồng chụp năng lượng, không kể mặt đất, cây đen hay màn chắn không gian, cũng rung chấn dữ dội theo.

Mặt đất ngã nghiêng chao đảo, như tận thế hàng lâm.

Tất nhiên con không gian miêu thú Trúc Cơ đứng mũi chịu sào, không thể chịu đựng nổi, phát nổ đầu tiên chỉ trong phần nhỏ của giây.

Một sóng năng lượng lan ra thành vòng cung tròn chấn động xung quanh.

Minh quen thuộc dùng hết các loại năng lượng còn lại vẽ lên rất nhiều lớp phong ấn bao bọc quanh mình, vừa vẽ vừa đọc nửa đoạn Tâm Kinh để hồi phục, vừa hồi phục lại tiếp tục vẽ đồ hình Phong Ấn.

Vì cậu vừa mới hỏi Cấu Trúc, cũng nhận được câu trả lời rằng, năng lượng vụ nổ do cậu tạo ra không ảnh hưởng đến cậu, nhưng quần áo đồ đạc, thậm chí đồ vật quyền năng, hay túi không gian, có thể sẽ không chịu đựng nổi đợt tàn phá năng lượng này.

Đó là lý do Minh phải điên cuồng tạo ra rất nhiều phong ấn liên tiếp bao quanh mình đây, không phải bảo vệ bản thân cậu, mà là bảo vệ đồ đạc mà mình đang mang theo.

“Xoẹttt..”

Từng tiếng vỡ tan một vang lên, những lớp phong ấn bị sóng năng lượng của vụ nổ đánh bể, hết lớp này đến lớp khác.

Cậu không để ý đếm là bao nhiêu lớp, chỉ biết cứ hồi phục năng lượng lại vẽ phong ấn tiếp tục, cứ thế, liên tục..

Qua một lúc, cả một cung tròn rộng lớn bao quanh vụ nổ, mọi thứ đều bị san bằng, càng đến gần trung tâm thiệt hại càng khủng khiếp.

Hơn 400 mét trung tâm chỉ còn lại cát bụi mịt mù, cùng ánh sáng rực rỡ của khối kết tinh không gian còn để lại, sáng len lỏi qua đám khói mờ bay, tạo thành những vệt kỳ ảo.


Còn vùng xa hơn thì cây cối cũng bị xung chấn làm gãy đổ, chỉ có vị trí Minh đang đứng, gồm cả phần đất dưới chân, bao quanh một vòng tròn nhỏ quanh người cậu, là không bị tổn hại gì.

Còn lại xung quanh đã thành một trũng lớn.

Minh nhìn đồ đạc quyền năng trên người mình vẫn y nguyên, chỉ có áo đã rách tả tơi do những vết cào lúc nãy cậu cố ý bị đánh trúng, cùng với rất nhiều vệt máu dính trên da.

Minh phở phào, cuối cùng cũng không bị tổn hại gì vượt ngoài tầm kiểm soát.

Minh vừa tiến lên nhặt lấy viên kết tinh ở trung tâm kia, vừa xem lại thông tin của Cấu Trúc.

Sau khi diệt sát con miêu thú Trúc Cơ tầng 1, cậu đã thêm được 10% cho tích lũy của Cấu Trúc, tăng lên thành 48%/100%.

Cầm lên viên kết tinh, từ xa quan sát đã rất quen thuộc, lúc này giữ trên tay rõ ràng nó rất giống với ‘viên đá’ bên trong túi không gian, chỉ là lúc này nó đầy ắp một loại năng lượng kỳ lạ, không giống như viên trong túi không gian mang theo linh lực của tu sĩ; Minh dường như cũng suy nghĩ ra điều gì đó..

Vừa bỏ viên kết tinh vào túi không gian, vừa nhìn quanh ‘tàn tích’ xung quanh, ngẫm lại những gì xảy ra.

Minh rất hài lòng với kết quả thu được, lúc nãy thanh phi kiếm găm vào người con miêu thú to lớn kia, cậu không dụng hết sức, cũng cố ý để phi kiếm vẫn kẹt lại trên người nó.

Vốn dĩ cậu khi nghĩ đến tạo ra thanh phi kiếm này, đã cố ý thêm vào phong ấn 2 dạng năng lượng linh lực và nguyên lực, như là một sát chiêu, từ lần thử ở thác nước khu nhà sư huynh ông lão.

Cậu cũng muốn xem thử coi lực phá hoại của nó thế nào, lần này thu được kết quả ngoài dự đoán, mức độ tổn thương nghiêm trọng đã tăng lên hơn gấp 4 lần.

Nếu lần trước vụ nổ có thể so với một kích của tu sĩ vừa Trúc Cơ, thì lần này chí ít, cũng đã so được với một chiêu của Trúc Cơ trung kỳ.


Đó là còn chưa kể đến cậu còn có thể tăng mức độ của nó lên thêm nữa..

Nhưng mà ban đầu cậu không chỉ muốn thử xem lực phá hoại từ vụ nổ của nó, mà còn muốn sử dụng thường xuyên, do vì Túi Đồ của Cấu Trúc chưa được sử dụng ‘hoàn toàn’ để chứa đồ bên ngoài vào, túi không gian đang mang theo thì phải trả lại, cho nên cậu mới thử tạo ra thanh phi kiếm thứ hai phong ấn vào trong thanh kiếm gỗ.

Thành công phong ấn vào thanh kiếm gỗ, không chỉ làm cho cậu sau này có thể ‘tạm’ sử dụng thanh kiếm gỗ như là phi kiếm, lại có thêm một sát chiêu, có thể sử dụng phòng khi nguy cấp.

Ngay lúc Minh tổng kết lại, thì trong thần thức phát hiện, vài người tu sĩ Luyện Khí đang tiến đến chỗ cậu.

Qua quét hình thấy rõ bọn họ chẳng ai nguyên vẹn, đều mang thương tích vô cùng nặng, thêm nữa là, người có thể sống sót đi vào khu vực trung tâm này, đều hầu hết là tu vi Luyện Khí tầng 9, vài người tầng 8, mà tổng số lượng cả bọn họ cũng không nhiều, ít hơn rất nhiều so với số 30 người tiến vào cổng không gian này.

Chỉ mất một lúc, trong tầm mắt Minh đã thấy một nhóm 8 người xuất hiện, 5 người tầng chín, 3 người tầng tám.

Giống như quét hình thần thức cho thấy, cả 8 người quần áo tả tơi, vết thương chồng chất, di chuyển khó khăn, nhất là 3 người Luyện Khí tầng 8 linh lực cũng khô cạn đi rất nhiều, cũng là thương tích nặng nề nhất, xem ra đã là cố gắng hết sức..

Bọn họ vừa bước ra tới khu ‘tàn tích’ Minh gây ra, đã trố mắt lên nhìn như không thể tin vào mắt mình, không tin vào những gì diễn ra trước mặt.

Họ hết nhìn hố trũng rộng khủng khiếp, lại nhìn sang Minh, cũng không giấu được vẻ khiếp sợ, cùng hoang mang trên gương mặt.

Họ không thể nào tưởng tượng được chuyện gì đã diễn ra ở đây, mà lại có thể gây ra thiệt hại ‘khủng bố’ như vậy.

Tất nhiên, khi không nhìn thấy con miêu thú Trúc Cơ, lại phát hiện Minh vẫn nguyên vẹn sống sót, tuy là qua ‘ánh nhìn’ của bọn họ, người cậu cũng có những vết máu, cùng quần áo bị cào, với năng lượng sót lại cũng còn rất thấp.

Nhưng rõ ràng, Minh đã tiêu diệt được con không gian thú Trúc Cơ.


Không hiểu sao nhìn qua thái độ dửng dưng của cậu, bọn người kia có chút thấy ‘rét lạnh’, giống như, có vẻ như bọn họ đang nghĩ lại về những ‘tính toán’ của họ đối với cậu, lúc chia nhóm từ ban đầu khi vào cổng không gian này, chỉ sợ cậu ghi hận.

Minh không để ý đến 8 người kia có chút lấm lét nhìn mình, cũng lại đầu hơi cúi xuống, không dám đối diện thẳng với cậu.

Minh lắc đầu trong lòng, không nghĩ nhiều nữa, mà cất bước di chuyển.

Cậu tính rà sát lại một vào toàn bộ khu này, xem còn sót con quái thú không gian nào không, vì qua nhắc nhở từ Cấu Trúc, từ thời gian cậu bắt đầu bên trong cổng không gian, tính tới thời điểm này đã hơn 3 tiếng trôi qua rồi.

Mãi khi bóng lưng cậu khuất sau đám cây đen ở rìa ngoài trung tâm, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại quay qua nhìn nhau, không biết phải làm gì tiếp theo..

Mất một lúc, bọn họ thở dài, quay đầu lại con đường lúc trước, quay trở ra ngoài khu vực cổng không gian, tất cả đều mang tâm trạng vô cùng không tốt.

Trong lúc đó thì Minh đi soát lại một vòng quanh, vì vốn dĩ thời gian đã kề cận, nên Minh đẩy cực nhanh tốc độ, bộ pháp vun vút trong không gian.

Lùng sục một lúc, không thấy còn con không gian thú nào, mà chỉ thấy những bộ xương khô chỉ còn lại quần áo, rằm rải rác khắp nơi, rõ ràng là bị bọn miêu thú diệt sát, hút hết năng lượng trong người, dẫn đến tình trạng này.

Không chỉ linh lực bị hút đi, mà ngay cả năng lượng sống cũng không được buông tha, như thể không gian thú là một loài ‘ăn tạp’ năng lượng vậy, khiến cho những bộ xương bị rút khô lại, cũng thu nhỏ đi so với trước rất nhiều.

Mà tất cả túi không gian cùng đồ vật có giá trị trên người bọn họ đã bị những tu sĩ đến sau lấy đi hết cả, không còn sót lại gì hữu dụng.

Lúc này cậu mới như được chứng kiến rõ sự ‘tàn khốc’ của ‘thế giới’ những người tu luyện này, yêu thú tàn khốc một phần, thì chính tu sĩ đối tu sĩ với nhau thậm chí còn càng tàn khốc, lãnh huyết, vô tình hơn nhiều..

truyện siêu hay :