Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 109: – Kim Đan Kỳ Tu Sĩ




.

21 giờ 30 phút

Khuôn viên bên dưới đại sảnh ở ngoài khách sạn cao cấp bậc nhất thành phố, đầy những chiếc xe limousine cỡ lớn 20 chỗ thiết kế riêng, đắt tiền, được lắp đặt lại hoàn toàn bên trong.

Nối đuôi nhau, theo sau một chiếc xe đen nhỏ hơn, lao vun vút trong màn đêm..

Thật tình là Minh cũng không cần thiết mang gì thêm, những gì quan trọng đều đã theo cùng cậu từ lúc vào trong khách sạn.

Chỉ là Minh đã gọi điện thoại báo cho cả ba và mẹ, nói rằng cậu có việc đột xuất phải đi công tác ở tỉnh khác, có thể không về được như dự tính.

Mà số điện thoại của cậu cũng đã được Cấu Trúc quét hình thu thập thông tin dung nhập vào, liền bây giờ Minh đã có thể dụng thần thức để gọi bằng số điện thoại của mình.

Ban đầu kế hoạch của cậu là sau khi tham gia buổi giao lưu tu sĩ, để biết thêm về hoạt động tu Tiên tại thành phố này, rồi sẽ về nhà ở với ba ít hôm, sau đó mới quay về quê mấy ngày trước Giao Thừa, ăn Tết Cổ Truyền cùng mẹ.

Nhưng có lẽ kế hoạch của cậu đã không thành công, không theo kịp những diễn biến kéo tới quá nhanh.

Lúc này ngồi kế bên cậu trên xe là Nhật, cậu ta loay hoay ngó nghiêng các kiểu.

Minh không thấy cậu ta mang theo gì, cũng không hỏi chi, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa kính, cảnh vật đang dần lướt qua..

Nhật lúc này cũng đã thay ra bộ cổ phục ‘uy quyền’ lúc nãy, mặc vào chiếc quần jeans đen cùng áo thun trắng, thấy Minh không nói gì, cũng im lặng, cầm điện thoại lướt lướt một chút, rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay.

Minh cũng lắc đầu với sự thiếu cảnh giác của Nhật, mà cũng lại hâm mộ sự thoải mái tự do của cậu ta, thích gì làm đó, nhưng lại không làm ảnh hưởng đến người khác, dường như cậu ta có thế giới riêng của mình vậy.

Minh thì vừa nhìn ra bên ngoài, vừa suy nghĩ ứng phó thế nào khi vào trong vết nứt không gian, cùng với cậu cũng có những dự định cùng suy tính cần thử nghiệm của mình..

Hàng xe đi dọc theo tuyến đường chính nối những thành phố với nhau, tốc độ không hề chậm, mà kỳ lạ là dường như đã có cảnh sát chặn đường từ trước, cho nên trong suốt hành trình không hề thấy một chiếc xe nào chạy theo đoàn cả.



Cũng làm Minh thêm sự cẩn trọng khi nghĩ đến ‘Hội Đồng’.

Cậu đã mở hệ thống bản đồ lên kiểm tra hành trình của xe, có vẻ như nó đang từ từ đi về phía biển.

Xuyên những trục đường lớn, đoàn xe lại rẽ vào lối đi lên núi, xuyên qua cả chốt chặn bên ngoài, với biển báo ‘Khu Vực Nguy Hiểm Cấm Vào’, dường như được dựng lên bao quanh cả một khu vực núi vô cùng rộng lớn.

Đoàn xe dừng lại, 5 vị tu sĩ Trúc Cơ bước ra từ xe dẫn đầu, cũng di chuyển lên núi, tốc độ thoăn thoắt, cả trăm người Luyện Ký kỳ phía sau cũng cố gắng đuổi kịp tốc độ, chạy theo.

Minh và Nhật cũng trong nhóm này.

Băng qua những rừng cây dày đặc, càng lúc Minh càng cảm nhận được một nguồn năng lượng to lớn ba động, mà càng tiến gần càng mạnh.

Mạnh đến nỗi khi cậu quét thần thức cũng nhói nhói đau, phải rút ngay về, không dám mở quá rộng xung quanh.

Theo mỗi bước chân, nhịp tim của cậu cũng tăng lên theo.

Chẳng hiểu sao, dường như những người tu sĩ Luyện Khí di chuyển xung quanh cậu không cảm nhận được gì, trông họ hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu khẩn trương, hay bị ‘đè ép’ như cậu.

Chỉ là lúc này đoàn người đột ngột đi chậm lại, do 5 vị Trúc Cơ phía trước đã giảm dần tốc độ.

Minh cũng lắc đầu, không suy nghĩ vẩn vơ, mà cẩn trọng từng chút một, đi theo.

Xuyên qua đám rừng, tới một khoảng đất trống, cả một vùng không gian bị san phẳng tạo thành một vành đai đất bằng bao quanh một ‘vết nứt’ khổng lồ giữa hư không.

Vết nứt tỏa ra năng lượng mãnh liệt, khiến những vùng rìa biên giới của vết nứt cũng bị nhiễu động ánh sáng, lập lòe, vằn vện những đường vân ngang dọc, rẽ sáng trên nền trời đêm.

Lúc này, đã có một người đàn ông trung niên chờ sẵn ở nơi đây.



Minh sững sờ nhìn ông ta, người đàn ông kia đang lơ lửng trên không trung trước mặt vết nứt.

Mà qua quét hình thần thức, rõ ràng trên bề mặt vết nứt ẩn ẩn thấy mờ mờ, có một đồ hình chi chít ký hiệu cùng hoa văn, bao quanh lại toàn bộ vết nứt, bên trong đang có những sinh vật như sói kia đang tấn công vào lớp màn trận văn của ông ta, một cách vô vọng, không chút hiệu quả nào.

Rõ ràng nguồn năng lượng tạo ra đồ hình kia, chính là của người đàn ông đang lơ lửng này.

Ngay lập tức nghe 5 vị Trúc Cơ đồng thanh, cùng chắp tay, bái một bái.

“Kính chào tiền bối”

Những người tu sĩ Luyện Khí thấy vậy cũng nhanh chóng làm theo.

“Kính chào tiền bối”

Âm thanh vang rền giữa không gian đầy những tiếng ‘u u’ nghe như âm tần số cao vang vọng xung quanh, phát ra từ vết nứt kia.

Minh cũng tham gia bái chào, cậu liền đoán ra người này hẳn là Kim Đan tu sĩ, cũng không dám vọng động phát động thần thức nhìn ông ấy, mà chỉ len lén liếc qua nhìn trận pháp đang bao bọc, cùng với ‘vết nứt’ kia, trong khi 5 vị Trúc Cơ ‘hỏi chuyện’ cùng người đàn ông.

Đúng lúc này nghe giọng Nhật truyền âm.

“Anh nhìn bọn ‘không gian thú’ kia, dường như có thứ gì đó đang cản trở chúng không cho chúng ra ngoài thì phải?”

“Mà đúng là nhìn ở ngoài tận mắt, trông chúng hung hãn hơn nhiều..”

Không hiểu sao Minh lại nghe ra sự hứng thú trong giọng của Nhật, nhưng điểm làm cậu chú ý không phải điều ấy, dường như nhận ra điều gì, Minh liền hỏi, một cách mé mé, để khai thác thông tin từ Nhật mà lại không làm cậu ta nghi ngờ.

“Cậu không biết tại sao chúng không ra ngoài được hay sao?"



“Anh làm như tôi là vạn năng, làm sao tôi biết được chứ, chỉ thấy chúng tấn công vào không khí, dường như có màn chắn che lại bề mặt vết nứt hay sao ấy, tôi cũng không rõ, mà cũng có lẽ là do vị Kim Đan tiền bối này ra tay cũng không chừng?”

Minh đã xác nhận suy nghĩ trong lòng, rõ ràng là Nhật không thấy được trận pháp đang bao phủ toàn bộ bề mặt của vết nứt, đến từ nguồn năng lượng người đàn ông trung niên trôi nổi trên không trung, đứng chắp hai tay lại sau lưng, đang trò chuyện cùng mấy vị Trúc Cơ.

Minh nhìn quanh những tu sĩ Luyện Khí kỳ, cũng không thấy ai bất ngờ gì về chỗ vết nứt, chỉ nhìn đám sói kia, thấy chúng không ra được thì bớt đi đề phòng, rồi lại dán mắt nhìn vị Kim Đan kia, như thể, nếu được ông ta chú ý, nhận làm đệ tử thì một bước lên trời, cho nên ai cũng chỉnh trang lại y phục, giữ cho mình lưng thẳng, mặt điềm tĩnh, không thể hiện ra sự hoảng sợ hay lo lắng ra bên ngoài.

Ngay cả 5 vị Trúc Cơ cũng không buồn liếc mắt về pháp trận kia, chỉ có tập trung vào người đàn ông đang nổi trên không trung.

Có lẽ ở đây, chỉ mỗi Minh là nhìn thấy được pháp trận ấy, không, phải nói chính xác là nhờ thần thức dùng chung cùng Cấu Trúc, cậu mới có thể ‘nhìn thấy’ được pháp trận mà không ai thấy.

Nghĩ đến Cấu Trúc, cậu liền hỏi:

“Tại sao ở đây không ai có thể hình thấy trận pháp, mà ta có thể, có phải là vì Cấu Trúc?”

[ Trận pháp do tu sĩ Kim Đan dụng loại linh lực đặc trưng của Kim Đan Kỳ cho nên tu sĩ chưa tới cùng cấp bậc, không thể dùng Âm Dương Nhãn xem được. Cái mà ký chủ thấy qua quét hình thần thức, đồ hình rộng mờ mờ bên ngoài chính là tạo thành do linh lực đặc trưng của Kim Đan Kỳ ]

Nghe giải thích, Minh liền có chút hiểu ra.

Thế là tập trung tinh thần quan sát pháp trận kia, cậu không dám dùng đồ hình Thu Thập để hấp thu nó, vì cậu biết chắc chắn là quỹ tích cậu không đủ để làm điều này, thần thức cũng không thể phá được thần thức của tu sĩ Kim Đan.

Mặc dù cũng không nhìn được rõ ràng, chỉ thấy ánh lên hình ảnh pháp trận mờ mờ ảo ảo, nhưng Minh vẫn chăm chú quan sát.

Cậu cẩn thận, ghi nhớ lại đồ hình, cách các đường thẳng giao nhau, điểm ký hiệu mơ hồ nào được vẽ ở đâu, tổng bao nhiêu ký hiệu..

truyện siêu hay :