Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 105: – Khách Sạn Thiên Hoa




.

Quận trung tâm, xa hoa tráng lệ vượt bậc hơn so với những khu vực khác.

Tại nơi vị trí đắc địa Vòng Xoay Quốc Tế này, thông với tất cả trục đường chính của trung tâm quận, là điểm tụ họp của những doanh nghiệp lớn.

Nổi bật trong đó là khách sạn Thiên Hoa, một khách sạn cao cấp 9 tầng lầu, thiết kế lộng lẫy với kiểu kiến trúc cổ, với 3 mặt tiền ôm trọn 3 con đường chính của Vòng Xoay Quốc Tế.

Lúc này ở hồ nước lớn trước đại sảnh của khách sạn, những chiếc xe hơi sang trọng đắt tiền thi nhau nườm nượp chạy vào rồi chạy ra.

Không khí nghiêm trang khác thường với rất nhiều nhân viên mặc vest đen đứng xung quanh.

Minh nhìn những người đi vào trong, lại nhìn mình, bộ đồ trông như sinh viên đại học với áo thun và quần jeans bình thường, người lại vác theo lỉnh kỉnh đồ, khiến người ta dễ dàng nhận định cậu là phường ‘ất ơ’ nào đấy.

Trước khi đến đây, cậu đã dùng Nguyên Tố Lực vẽ đồ hình Che Giấu, hiện trong toàn bộ cảnh giới Trúc Cơ đã khó lòng mà nhận ra tu vi thật của cậu, chỉ thấy rõ là cậu đang Luyện Khí tầng 7 mà thôi.

Minh cũng có chút hồi hộp bước đi về phía sảnh chính..

Lúc này sau lưng ở phía xa, có người đang nhìn Minh, ánh mắt vô cùng khinh thường. Người đó vừa định tiến lên chế giễu thứ như Minh mà cũng học đòi vào những chỗ không những cao cấp, lại còn mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt, mà người đó nghĩ, người bình thường đến nghèo hèn như Minh không thể nào thuộc về được.

Đang định la lên từ xa, thì bỗng khựng lại như chết trân, không tin nổi vào mắt mình. Vì hắn nhận ra người thanh niên từ bên trong khách sạn bước ra, với tóc ngắn, dáng cao, mặc một bộ cổ phục đen vô cùng đặc biệt, nhìn qua cũng biết giá trị không thấp, ôm sát người tôn lên từng đường nét như tạc tượng.

Hắn để ý thấy, người thanh niên kia dường như nhận ra Minh, vui vẻ hớn hở tới chào hỏi, mà hai người áo đen canh cửa cũng cúi chào Minh, mời Minh vào, vô cùng cung kính.

Người đang nhìn Minh từ đằng xa miệng há hốc, mắt trợn to, đứng yên vậy rất lâu, không nhúc nhích, như thể những gì hắn nhìn thấy vô cùng hoang đường, hay chỉ hy vọng tất cả là một cơn ác mộng, đại loại thế..


“Anh Minh, anh Minh, không ngờ lại gặp anh ở đây..”

“Mà sao anh nói khi về lại thành phố sẽ gọi tôi, mà không thấy anh gọi gì cả vậy?”

Minh nhìn người thanh niên ăn bận lịch lãm, khí chất quyền quý trước mặt. Nếu không phải cậu ta cởi bỏ ‘gương mặt’ lãnh khốc, mà trở lại ‘nhân dạng’ có chút ngây thơ lại thêm nét ‘phóng khoáng’ kia, cùng thái độ quen thuộc thì đánh chết Minh cũng không tin người này là Nhật.

Minh lúc vừa bước vào tới sảnh, có 2 người áo đen canh cửa, mà chỉ liếc qua cậu đã biết tu vi Luyện Khí tầng 5, họ cũng nhanh nhận ra tu vi tầng 7 của cậu, liền cung kính mời Minh vào, không dám thái độ hay thể hiện bất kỳ điều gì.

Việc này cũng phải kể công Cấu Trúc.

Trên đường đến đây, nhờ Cấu Trúc nói cho cậu biết, từ lúc cậu thăng cấp quỹ tích, tiến hóa lên trạng thái nhân vật mới, xuất hiện 3 thanh trạng thái; thì cậu cũng đồng thời xem được trạng thái của người khác, chỉ cần người đó, đẳng cấp thần thức không cao hơn cậu.

Thế là từ nhà đến chỗ khách sạn cao cấp này bằng taxi, cậu đã quan sát qua khắp một lượt, đúng là người thường sinh mệnh khó ai vượt đến 100 tuổi, cậu thật là quan sát không thấy, đa số đều dưới 70 tuổi. Còn năng lượng của họ bằng 0, hoặc giả là do Cấu Trúc không ghi nhận đẳng cấp năng lượng thấp hơn năng lượng của linh lực, cùng nguyên lực. Đến nỗi, Thần Thức lại càng không thấy có.

Chỉ khi đến khách sạn này, quan sát những người ‘vệ sĩ’ áo đen, tất cả đều là tu vi Luyện Khí kỳ, mà cao nhất là hai người đứng ở cửa Luyện Khí tầng 5, mức độ sinh mệnh cũng đạt 115, linh lực thì chỉ có 50 điểm hơn, thần thức cũng thấp tương tự, chỉ khoảng 35 mét.

Với cả quét hình cho thấy, cả tòa khách sạn này đều được bao phủ bởi một lớp kết giới hạn chế thần thức, muốn quét thần thức vào trong, phải phá lớp phong ấn này, cho nên Minh cũng không vọng động.

Cậu thoáng nhìn lại sau lưng một chút như có điều gì suy nghĩ, trước khi tiến vào trong, rồi rất nhanh mỉm cười quay qua nhìn Nhật.

Thấy thái độ hào hứng của cậu ta, Minh có chút khó xử, không biết nói thế nào, đành đánh trống lảng chuyện khác.

Vừa đi vừa nói.


“Tôi không ngờ cậu đã Luyện Khí tầng 7 rồi đấy, chỉ trong thời gian ngắn khoảng 2 tuần vậy mà..”

“Ôi, tôi còn định chờ anh gọi đến để khoe anh đấy, sao nào? Tôi bây giờ đã bằng tu vi anh rồi, có thể đánh một trận thoải mái nha.”

Minh rất dễ chịu khi nói chuyện với Nhật, cậu ta dường như không để ý chi tiết, cùng câu nệ, mới đó mà đã quên chuyện cậu ta hỏi ban đầu, chỉ vui vẻ ‘khoe khoang’ với cậu như con nít và đòi đánh nhau mà thôi.

Minh tiếp lời.

“Đánh nhau để sau đi, tôi đến đây là muốn tham dự buổi giao lưu tu sĩ đầu năm, chỉ là không biết ở đâu, mà cũng không nghĩ là sẽ gặp cậu, cậu biết nó diễn ra ở đâu không?”

“Nếu ba tôi không nằng nặc bắt tôi đi, bảo hôm nay có việc rất quan trọng, còn bắt buộc tôi mặc bộ đồ ‘cổ lỗ xỉ’ này, cùng phải trưng ra bộ mặt lạnh lùng,..” – Dường như nhận ra lạc đề, cậu ta lại gãi gãi đầu, cười khù khờ.

“May mà tôi đi đấy, không thì đã không gặp anh.”

“Tôi dĩ nhiên là biết buổi họp mặt diễn ra ở đâu rồi, anh theo tôi.”

Vừa nói với một tông giọng không giấu được niềm vui, Nhật xua xua tay đuổi khéo một người áo đen đang bước tới, trước khi lôi kéo Minh đi qua hành lang đầy những cột đá cao, trải thảm bên dưới.

Xuyên qua những ngọn đèn chùm thủy tinh lóng lánh ánh vàng, lung linh huyền ảo, thả rủ từ trên trần..

Minh vừa đi vừa ‘tám’ chuyện với Nhật, chủ yếu là cậu chỉ nghe cậu ta nói, nói hết chuyện này đến chuyện khác.

Còn Minh thì suốt chặng đường từ dưới trệt đi qua cầu thang gỗ khổng lồ, cho tới khi vào thang máy toàn bằng kính trong suốt, thấy rõ khung cảnh tráng lệ của sảnh đón khách mà cậu vừa đi qua bên dưới, hệt như một bộ phim vương tộc quyền uy chốn đô thị.


Cậu cũng để ý thấy rất nhiều người khi nhìn thấy Nhật, đều cung kính cúi chào, cũng làm cậu ít nhiều suy nghĩ.

Thang máy rất nhanh dừng lại ở tầng 9, cửa kính mở ra, một không gian mở trống của toàn bộ khách sạn này hiện ra trước mắt Minh.

Trên đầu là một mái vòm kính trong suốt, thấy rõ tinh tượng sao trời buổi đêm, giăng ngang rực rỡ là những ngọn đèn treo nhỏ, thiết kế tinh xảo, ở từng góc trên không của toàn bộ căn phòng.

Còn bên dưới sắp đặt theo kiểu, bên ngoài cùng là những dãy bàn và ghế gỗ bọc kim loại ánh kim như vàng, được chọn vị trí cẩn thận để thuận tiện việc nói chuyện trao đổi riêng của từng nhóm.

Đi sâu bên trong, là một dạng như nhà hát cổ điển, có ghế ngồi bên dưới hướng lên trên khoảng trung tâm phía sân khấu.

Lúc này bên trên đó đã có năm người đang ngồi, hai người đàn ông, một trung niên, một lớn tuổi ngồi bên trái. Bên phải là ba người thanh niên, 2 nam và 1 nữ.

Còn dãy ghế bên dưới, cũng đã ngồi đầy ắp ở những hàng đầu, càng về hàng sau càng giảm dần số lượng, đến hàng cuối thì tuyệt không thấy ai.

Minh và Nhật vừa ra khỏi thang máy, đã thấy hai người áo đen bước tới, vừa định chặn lại thì họ trông thấy Nhật, cũng nhanh chóng cúi người chào rồi cung kính mời cả Nhật lẫn Minh vào trong.

Minh nhìn tu vi 2 người này Luyện Khí tầng 9, trong đầu càng nghi về thân thế của Nhật, nhưng cậu cũng không nói gì, cũng không thể hiện điều gì.

Vừa bước vào Minh đã quét thần thức, nhận ra tất cả những người ngồi bên dưới đều tu vi Luyện Khí, hàng trên cùng tu vi hậu kỳ, càng hàng sau tu vi càng giảm dần, không có gì kỳ lạ, cậu cũng nhanh lướt qua.

Duy chỉ 5 người đang ngồi trên sân khấu trung tâm, làm cậu vô cùng thận trọng, vì bọn họ đều tu vi Trúc Cơ.

Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ