Tà Dạ Vô Hối

Chương 40: Thẳng thắn với nhau




Dạ Hạo Thiên sắc mặt trầm xuống, Dạ Hối đột nhiên hiểu ra, thì ra tức giận tối hôm nay cũng không riêng gì nhằm vào chính mình.

Động tác Dạ Hối dừng lại một chút, nhìn sợi tóc màu đen rối tung sau lưng, vẻ mặt căng cứng bày không ra biểu tình. Dạ Hối hỏi:"Nàng bắt đầu động thủ sao?"

"Không, chỉ là thăm dò." Nhưng thậm chí ngay cả thăm dò hắn cũng không nhẫn xuống được.

Dạ Hối hiểu, cho nên nhẹ tay lau tấm lưng cứng ngắc của hắn, Dạ Hối không biết hỏi như vậy là tốt hay không nữa.

Thật lâu... Y hơi chần chừ hỏi:" Ngươi... có phải là nhầm rồi hay không?"

""Nhầm cái gì?"

"Vì một người... Nếu như ta không phải người kia...""

Y do dự hỏi, lại không nghĩ rằng Dạ Hạo Thiên cư nhiên lại ha ha cười.

"Ha ha... Thì ra, ngươi lo lắng là vấn đề này!"

Dạ Hạo Thiên xoay người lại, ánh mắt sáng rực nhìn Dạ Hối khiến y không nhịn được lui về sau một bước.

Y đã quên đây là trong hồ nước, thiếu chút nữa đứng không vững ngã sấp xuống, bị Dạ Hạo Thiên vươn tay giữ chặt.

Ôm eo, nâng y lên cao một chút, ngang tầm mắt của mình, Dạ Hạo Thiên đột nhiên thu liễm cảm xúc trên mặt, đôi mắt khóa chặt trên người Dạ Hối, hắn hỏi:" Mạc Ngôn cũng không ghét ta, đúng không?"

Hắn bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô, khiến cho Dạ Hối nhất thời không kịp phản ứng, sau khi lấy lại tinh thần, Dạ Hối bĩu môi một cái: "Đừng kêu tên." Luôn cảm thấy rất kỳ quái.

""Hay vẫn là gọi ngươi Hối nhi?"

Dạ Hối nhíu nhíu mày, đối với xưng hô này nhiều ít cũng không thích, nhưng vẫn lên tiếng:"Ân.""

Thuận tiện trả lời vấn đề của Dạ Hạo Thiên:" Ta không ghét ngươi." Tuy trước kia y rất ghét hắn.

"Vậy là tốt rồi." Dạ Hạo Thiên trầm tĩnh lại, trên mặt treo lên nụ cười toàn vẹn:" Có một số việc, ta cũng không biết rõ, nhưng ta biết, ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta, những thứ khác, về sau tóm lại sẽ rõ.""

Hắn cuối cùng vẫn không dám nói quá rõ ràng, sợ Dạ Hối sau khi biết sẽ sợ hắn, cũng sợ y sẽ chạy trốn.

Nhưng Dạ Hối lại hiểu lầm:"Ngươi là nói, ngươi cũng không hiểu, ngươi có phải cũng thích ta giống như những nữ nhân khác phải không?""

"Không." Quét mắt nhìn y một cái, Dạ Hạo Thiên nghiền ngẫm nói: "Nếu như loại chuyện này cũng không rõ, trẫm thế nào sẽ để cho những nữ nhân kia ngoan ngoãn nghe lời?""

Nói đến nữ nhân của hắn, Dạ Hối không vui, nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng y trước kia cho tới bây giờ cũng chưa từng để tâm qua.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, đầy nghiêm túc nhìn chằm chằm Dạ Hạo Thiên, nói:" Nếu như ngươi thật sự muốn ta ở bên cạnh ngươi, thì ngươi không thể gặp những nữ nhân kia!"

Dạ Hạo Thiên có chút kinh ngạc nhíu mày:" Ngươi cứ như vậy tiếp nhận?" Nói xong, lại nhìn từ trên xuống dưới thân thể vẫn đang là hài đồng của Dạ Hối:"Để trẫm chờ ngươi lớn lên, không khỏi quá lâu a?"

Ánh mắt Dạ Hối lạnh lẽo, giãy giụa khỏi ôm ấp của Dạ Hạo Thiên, lạnh lùng nói:""Chuyện này dừng ở đây, về sau đừng dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào ta!""

Nói xong, liền muốn rời đi, lại bị Dạ Hạo Thiên một tay nhét vào trong lồng ngực.

Lực đạo Dạ Hạo Thiên rất lớn, Dạ Hối giãy cũng không thoát được, chỉ có thể mặt không biểu tình nhìn hắn, mà Dạ Hạo Thiên cũng là sắc mặt nghiêm túc nhìn y.

""Ta trước muốn biết rõ ràng một việc.""

"Việc gì?"

""Ngươi cứ như vậy tiếp nhận?" Dạ Hối nhìn hắn, không e dè mở ra miệng vết thương:"Ta trước kia từng lấy một nữ nhân, nhưng nàng lại phản bội ta, ta chính vì vậy mới chết.""

""Ngươi vậy mà đã thú thê!" Trong nháy mắt, lực đạo Dạ Hạo Thiên nắm cánh tay y mạnh hơn.

"Chính ngươi còn không phải có nhiều tần phi như vậy, có tư cách gì nói ta?" Thậm chí mới đây, hắn còn vừa bò xuống từ trên giường Ngọc phi.

Nghĩ đến cái này, sắc mặt Dạ Hối lúng túng.

Y chất vấn, khiến lực đạo Dạ Hạo Thiên thoáng cái nhẹ đi:"" Cái kia không giống với..."

Đương lúc Dạ Hạo Thiên đang vì chính mình nghĩ biện pháp tìm một cái cớ, Dạ Hối "ba" một tiếng đẩy tay của hắn ra.

Dạ Hối mặt không biểu tình nhìn hắn, gằn từng chữ: "Dạ Hạo Thiên, ta mặc kệ ngươi đã từng, ta chưa từng thích qua một người, cho nên ta không biết cảm tình là cái dạng gì, nhưng tối thiểu ta cũng biết, song phương nhất định phải trung thành với nhau, nếu như ngươi còn muốn lăn giường cùng nhóm phi tần bọn họ, vậy ngươi cũng đừng có nói cái gì mà yêu ta, chỉ khiến ta cảm thấy buồn nôn!"

"Ngươi nói cái gì?" Dạ Hạo Thiên nheo mắt, khí tức quanh thân đọng lại:" Ngươi dám nói ta buồn nôn?"

"Đúng, nếu như ngươi vẫn ôm loại suy nghĩ này, còn dám nói cái gì mà yêu ta!" Dạ Hối không chút yếu thế.

Hai người một lớn một nhỏ mặt đối mặt, mặt không biểu tình, Dạ Hạo Thiên vẫn thấy bên trong đôi mắt Dạ Hối thấy được tia yếu ớt lóe lên rồi biến mất.

Nhớ lại lời y từng nói, y chưa từng yêu người nào, khí tức Dạ Hạo Thiên dần dần hạ xuống.

Hắn nhìn Dạ Hối, thật lâu, sau đó đột nhiên cúi người, không giống lần đụng chạm ngoài ý muốn trước kia, mà là chân chân chính chính hạ một nụ hôn trên môi Dạ Hối.

Đụng một cái thì thôi, lại làm cho Dạ Hối kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Khó khăn lắm mới thấy y biểu hiện ra tính trẻ con, Dạ Hạo Thiên nở nụ cười, thanh âm quanh quẩn trong phòng tắm, tràn đầy sung sướng, hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Trẫm về sau lại thiếu đi rất nhiều lạc thú rồi.""

Có được tất có mất, Dạ Hạo Thiên nghĩ, vì lưu lại người duy nhất khiến hắn biểu hiện ra dục vọng độc chiếm, lần này phải để Tề Thủy San đem hậu cung thanh lý sạch sẽ một chút a.

Dạ Hối hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, biểu lộ cũng nhu hòa xuống, nơi tay y tiếp xúc với thân thể Dạ Hạo Thiên, cảm thấy nhiệt độ tăng lên.

Dạ Hạo Thiên nhíu mày, kéo tay của y xuống, đặt ở trên vai mình:"Giúp phụ hoàng đấm bóp."" Liếc qua thân thể trắng nõn của Dạ Hối, sau đó lông mày cau lại không vui:"Gầy.""

"Ân."Dạ Hối đáp nhẹ một tiếng, dùng khăn mặt thanh lý những dấu vết chướng mắt trên lưng hắn. Y hỏi Dạ Hạo Thiên:"Ngươi định làm như thế nào?"

Dạ Hạo Thiên nói:"Trẫm đã tận hết sức lực như vậy, Tề Thủy San trong bụng hẳn là có động tĩnh.""

Dạ Hối tay cứng đờ:"Thất hoàng đệ.""

"Vậy cũng phải xem nàng có sinh hạ được hay không.""

Dạ Hối có chút không rõ ý của hắn.

Dạ Hạo Thiên chỉ điểm nói:" Thủ đoạn của nữ nhân cũng chỉ có vài loại như vậy, đối phó với Mai phi nàng không cần dùng đến, nhưng nàng đem chủ ý đánh lên ngươi cùng Thẩm Ngọc Hạ, thẻ bài cũng chỉ có thể là hài tử trong bụng.""

Chút thủ đoạn này, Dạ Hạo Thiên không biết thấy bao nhiêu lần rồi.

Dạ Hối trầm mặc.

Đối với những người trong hoàng cung này, y vẫn luôn không sinh nổi hảo cảm.

Dường như biết y suy nghĩ đến cái gì, Dạ Hạo Thiên đột nhiên quay người một cái, đem Dạ Hối khóa trong ngực.

Hắn nhìn Dạ Hối nói:"Ngươi có thể chán ghét cái chỗ này." Bởi vì hắn cũng chán ghét:"Nhưng không cho phép chán ghét trẫm!"

Dạ Hối bĩu môi, bỗng nhiên vươn tay kéo tóc Dạ Hạo Thiên. Trước khi hắn tức giận, mở miệng nói:"Chỉ cần ngươi đừng làm ra loại chuyện khiến ta chán ghét là được.""

"Ví dụ như?"

"Không cho phép ra tay với Thẩm Ngọc Hạ!"

Dạ Hạo Thiên mất hứng:"Trẫm biết ngươi rất để ý nữ nhân kia!""

Dạ Hối hào phóng thừa nhận:""Ta rất thích nàng!" Nhìn ánh mắt ám trầm của Dạ Hạo Thiên, bỏ thêm một câu:"Nàng là thân nhân của ta."

Dạ Hạo Thiên nhíu mày: "Thân nhân? Ta đây thì là cái gì?"

"Ngươi..." Dạ Hối suy tư, nhưng lại không biết định nghĩa cho nam nhân này thế nào:" Ngươi không giống nàng... "" Cuối cùng, Dạ Hối chỉ có thể trả lời như vậy.

Dạ Hạo Thiên không hài lòng, cũng không ép buộc y, vươn tay xoa nhẹ khuôn mặt không giống mình lắm, nói:"Không sao, thời gian của chúng ta còn rất dài.""

Dạ Hối ngoài ý muốn, kiên nhẫn của hắn so với tưởng tượng của chính mình còn lớn hơn.

Dạ Hạo Thiên nói: "Ta chờ ngươi 5 năm!" Hắn từng dùng thời gian 9 năm hận một người, như vậy dùng thời gian 5 năm học yêu một người, cũng không có gì là không thể.

""Được."" Dạ Hối gật gật đầu, cũng không yêu cầu Dạ Hạo Thiên phải chờ tới lúc y sau khi trưởng thành.

5 năm sau, y 15 tuổi, ở thời đại này đã đến tuổi cưới vợ. Lúc ấy, y cũng có thể nhìn rõ ràng Dạ Hạo Thiên người này, có đáng giá để y nỗ lực trả giá cảm tình hay không.

Một đêm này, phụ tử hai người ôm nhau ngủ, Dạ Hối nhìn thụy nhan (*) khó có lúc bình thản như vậy của Dạ Hạo Thiên, có chút cảm khái than một tiếng.

(*) gương mặt khi ngủ

Y không nghĩ tới sự tình cứ đơn giản giải quyết như vậy, còn tưởng rằng...

"Ngủ không được?" Dạ Hạo Thiên mắt không mở, vươn tay đem Dạ Hối ôm vào trong ngực.

"Ân." Dạ Hối ngoan ngoãn không cử động, cảm thấy hương vị quen thuộc của nam nhân, gối lên lồng ngực của hắn, thản nhiên nói: "Vẫn còn có chút không quen..." Không quen, y cùng Dạ Hạo Thiên đột nhiên biến thành như vậy. Tuy nhiên với hắn mà nói, giống như sự thay đổi này cũng không phải quá lớn.

""Rồi cũng sẽ quen thôi."" Mở mắt ra, Dạ Hạo Thiên nhìn một bên mặt của y.

Đêm Liên nhi mất tích, Dạ Hối tư thái cũng an tĩnh như vậy, lại yếu ớt không chịu nổi một kích.

Hắn sẽ không nói cho Dạ Hối, đêm hôm đó hắn cả đêm không ngủ, chỉ chăm chú nhìn thụy nhan của y cả đêm.

Với Dạ Hối, Dạ Hạo Thiên cũng không có quá nhiều tình cảm, dục vọng, dù sao vẫn là thân thể hài tử 10 tuổi, hắn cho dù là cầm thú cũng không thể phát tình với một hài tử mới 10 tuổi.

Nhưng chỉ khi Dạ Hối ở bên cạnh hắn, Dạ Hạo Thiên cảm thấy lòng mình rất bình thản, giống như đoạn thời gian hắn cùng Diệp Minh Hàn ở trên núi, không cảm thấy nhàm chán, không cần phải đi tính kế, nói hắn yêu Dạ Hối, không bằng nói hắn yêu cảm giác ở bên cạnh Dạ Hối.

Dạ Hạo Thiên nói: "Dời đến chỗ trẫm ở đi."" Hắn biết rõ Dạ Hối có thói quen ỷ lại, thói quen vô tình đem người trong lòng đặt vào nơi trọng yếu nhất.

"Không!" Dạ Hối cự tuyệt, liếc mắt nhìn hắn: "Ta sẽ ở Phượng Nghi điện, không chuyển!" Đừng tưởng rằng y không biết Dạ Hạo Thiên lại đang đánh chủ ý gì.

"Được rồi." Thấy y kiên trì Dạ Hạo Thiên cũng không nói thêm gì nữa, ở cùng với Dạ Hối, hắn luôn phải thỏa hiệp.

Dạ Hối chậm rãi nhắm mắt lại.

Dạ Hạo Thiên, ta không biết có phải ngươi đem cảm tình trở thành trò chơi hay không, trở thành một trong những lạc thú của ngươi.

Ta không tin ngươi, nhưng ta sẽ cho ngươi một cơ hội.

Bởi vì, ta cũng muốn cho mình một cơ hội.

Cơ hội bắt đầu lại một lần nữa, cơ hội tìm được lý do để tồn tại.