Bên cạnh bàn dài của hoàng đế, được kê thêm một cái bàn nữa, Tề Triệu Tường ngồi bên cạnh Dạ Hạo Thiên, thỉnh thoảng trò chuyện với nhau chuyện gì đó, Tề Thủy San ngồi ở bên cạnh Tề Triệu Tường, ánh mắt đảo quanh bốn phía.
Mai Phi cách mấy bàn lớn, ánh mắt phức tạp nhìn vị công chúa khi còn bé cùng nàng đoạt đồ chơi, mà bây giờ lớn còn muốn cùng nàng đoạt phu quân.
Dạ Hối vẫn cúi đầu dùng bữa, bên cạnh phát sinh chuyện gì hết thảy đều không quan tâm.
Y không biết lúc Dạ Hạo Thiên và Tề Triệu Tường bàn luận, ánh mắt luôn lơ đãng mà hướng về phía mình.
Dạ Minh Lân cho rằng Dạ Hạo Thiên nhìn hắn, càng đem lưng ngồi thẳng tắp, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Trừ hắn ra, mấy vị khác hoàng tử cũng học Dạ Hối, cúi đầu dùng bữa, ngẫu nhiên trao đổi ánh mắt, tràn đầy giễu cợt. Người thì phải tự hiểu lấy mình.
Thẩm Ngọc Hạ tĩnh tọa, trước sau vẫn là tư thái hoàng hậu, nàng buổi tối hôm nay trên cơ bản sẽ không nói lời gì, chỉ là ngẫu nhiên động đũa, sau đó phần lớn thời gian đều thưởng thức vẻ mặt của tất cả mọi người trong đại điện. Từ một đám hoàng tử phi tần đến một đám đại thần, lại đến hai vị sứ thần Tề quốc.
Rất đặc sắc, so với xem hí còn hay hơn.
Miệng chứa tiếu ý nhàn nhạt, nàng đã bắt đầu nghĩ đến buổi tối trở về muốn chia sẻ tất cả cùng Dạ Hối như thế nào đây.
Nói đến Dạ Hối, Thẩm Ngọc Hạ ngẩng đầu nhìn y một cái, sau đó trong ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Cái kiểu ăn của y, chỉ sợ người khác sẽ cho rằng y ở Phượng Nghi điện ăn không đủ no.
Đang muốn gọi Vân Hà đem rượu trái cây trước mặt mình đưa cho Dạ Hối, lại bị Dạ Hạo Thiên cảnh cáo nhìn thoáng qua.
Thẩm Ngọc Hạ cúi đầu giấu đi thần sắc trên mặt, khi ngẩng đầu lại khôi phục vẻ tư thái cao quý. Sau đó cả đêm cũng không dám nhìn về phía Dạ Hối.
Thật vất vả đợi đến khi yến tiệc tan, Dạ Hạo Thiên cùng Thẩm Ngọc Hạ rời đi trước, sau lưng mọi người cung kính quỳ.
Cùng Thẩm Ngọc Hạ đi song song, Dạ Hạo Thiên thanh âm trầm thấp, nói: "Gần đây đừng cho y đi ra ngoài." Cái người kia, đương nhiên là chỉ Dạ Hối.
""Thần thiếp đã biết."" Đi được một đoạn đường, nàng hỏi:"" Vừa rồi..."" Dạ Hạo Thiên tại sao lại ngăn cản nàng?
"Hừ." Dạ Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, đối với Thẩm Ngọc Hạ muộn màng biết rõ không hài lòng:" Tề Triệu Tường thích nam phong, trẫm không hy vọng hoàng nhi khiến hắn hứng thú.""
""Thần thiếp đã hiểu.""
Quay trở lại điện, Thẩm Ngọc Hạ đổi một thân y phục phiền phức, phân phó Vân Hà:"Đi dặn ngự thiện phòng chuẩn bị canh tiêu thực.""
"Vâng, nô tỳ đi ngay.""
Lúc Dạ Hối trở lại Phượng Nghi điện, Thẩm Ngọc Hạ đang ngồi ở bên bàn chờ y, vừa thấy y thì cười trêu ghẹo:" Tiểu Ngũ hôm nay đã ăn no chưa?""
Dạ Hối liếc mắt nhìn nàng một cái, điềm nhiên như không có việc gì bưng canh trên bàn bắt đầu uống.
Ở cái loại địa phương kia ngoại trừ ăn còn có thể làm gì?
Nghe được buổi tối có yên hội, y cũng không muốn đi, nếu không phải Thẩm Ngọc Hạ nói Dạ Hạo Thiên có lệnh, y mới sẽ không đi góp vui.
"Ngươi nha." Thẩm Ngọc Hạ vẻ mặt sủng nịch, lôi kéo Dạ Hối ngồi xuống bên cạnh nàng:""Ta nói cho ngươi, về sau đi những nơi như thế này đừng chỉ vùi đầu vào ăn, ngươi nên quan sát những người khác nhiều hơn.""
Dạ Hối bĩu môi:"" Có cái gì đẹp mắt hay sao?"
""Đương nhiên! So với hát hí khúc còn hay hơn nhiều.""
Dạ Hối im lặng nhìn nàng, hóa ra nàng đem phía dưới là sân khấu hát hí kịch? Vậy chẳng phải chinh mình cũng là một thành viên trong đó?
Thẩm Ngọc Hạ nói: "Về sau hoàng cung sẽ khá náo nhiệt, Hoàng Thượng thật sự là làm ra được."
Dạ Hối không rõ, hỏi: "Hắn làm cái gì?"
"" Vị Lục công chúa này cũng không phải đèn cạn dầu, ngươi không thấy được nàng và Mai phi đối mắt với nhau như thế nào đâu, nhất định phải ghi nhớ."" Thẩm Ngọc Hạ khoa trương nói, lại gần sát bên cạnh Dạ Hối, nhỏ giọng nói:"" Đoán chừng là Hoàng Thượng muốn cho hai tỷ muội bắt đầu nội đấu, dù sao lấy thủ đoạn của Mai phi trong hậu cung thì đúng là không ai dám trêu chọc vào.""
"Thật vô vị." Dạ Hối không rõ, nhìn phi tử cùng các nhi tử của mình đấu ngươi chết ta sống, như vậy thú vị sao? Y thật sự là không lý giải được hứng thú tệ hại này của Dạ Hạo Thiên.
Thẩm Ngọc Hạ vỗ vỗ vai của y, thở dài một hơi nói: "Trong hoàng cung chính là như vậy đấy, đại thần đấu, Tần phi đấu, hoàng tử đấu, thậm chí ngay cả các nô tài cũng thế, hoàng đế không có bản lĩnh cũng chỉ là bị liên lụy vào trong đó, nhưng mà phụ hoàng ngươi, đều đem chuyện này là kịch mà xem.""
"Đó là hắn vô tình." Người máu lạnh mới có thể trơ mắt nhìn thân nhân của mình tranh giành ngươi chết ta sống là thú vui giải trí.
"Đúng vậy a, trước kia là rất vô tình."
"Trước kia?" Y hiện tại cũng không cảm thấy Dạ Hạo Thiên đã sửa đổi.
Thẩm Ngọc Hạ nói: "Hắn bây giờ so với trước kia tốt hơn nhiều, có tình có vị hơn rất nhiều, hơn nữa hắn đối với ngươi rất tốt.""
Dạ Hối bĩu môi, từ chối cho ý kiến.
"Thật sự!" Thấy y không tin, Thẩm Ngọc Hạ liền đem chuyện trước khi lên đại điện cùng với lời căn dặn về sau đều nói ra, Thẩm Ngọc Hạ nói:"" Tuy ta thấy hắn có vẻ hơi suy nghĩ nhiều, nhưng mà theo hành vi bảo vệ ngươi lúc trước, cùng những năm gần đây hắn vì ngươi làm hết thảy, ta cảm thấy hắn là thật tâm yêu thương ngươi.""
Dạ Hối trầm mặc không nói. Y cũng hy vọng như vậy, nhưng có đôi khi hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, y thật sự không muốn lại bị thân nhân phản bội thêm một lần.
Hơn nữa, Dạ Hạo Thiên thực sự kém quá xa phụ thân đạt tiêu chuẩn trong suy nghĩ của y, chỉ cần hắn coi thường mạng người cùng với thái độ không không thèm để ý đến phi tử và nhi tử của mình, Dạ Hối đã không có biện pháp hoàn toàn tin tưởng một người đàn ông như vậy sẽ đối đãi khác biệt với một người không có sở trường gì như y.
Nhiều năm như vậy, y đã thành thói quen có Dạ Hạo Thiên ở bên cạnh, cũng tận lực không nghĩ đến mục đích của Dạ Hạo Thiên là gì, thế nhưng giới hạn cũng chỉ đến đây, không ai rõ ràng biết tới gần sẽ bị thương, còn dám đi lên phía trước.
Huống chi y cho tới bây giờ cũng không phải là người có gan lớn.
...
Dạ Hạo Thiên nửa đêm lại đến, nghe thấy động tĩnh, Dạ Hối ôm chăn ngồi dậy nhìn hắn.
Dạ Hối hỏi:"" Vị tân phi của ngươi đâu?"" Y còn tưởng rằng Dạ Hạo Thiên tối hôm nay sẽ không tới nữa.
Dạ Hạo Thiên vẫn mặc một thân y phục ở tiệc tối, ánh sáng dạ minh châu chiếu đến hắn đặc biệt tuấn lãng, khí vũ hiên ngang? Quả thật!
""Ở trạm dịch, ngày mai sẽ tiến cung."" Vén vạt áo, Dạ Hạo Thiên ngồi xuống bên mép giường, chống cằm nhìn y, ánh mắt huy ám (*) không rõ:"" Ta còn tưởng rằng hoàng nhi đối với nàng không có hứng thú!""
(*) sáng + tối
""Không có hứng thú."" Dạ Hối bĩu môi, không có có nói rõ ra bản thân cảm thấy Tề Thủy San rất đáng ghét. Nhưng Dạ Hạo Thiên quen thuộc như vậy, chẳng lẽ lại nhìn không ra?
Vui vẻ trên mặt càng sâu hơn, nghĩ đến chuyện ban ngày, Dạ Hạo Thiên hỏi y:"" Hoàng nhi ở bữa tiệc sao lại nhìn chằm chằm Tề Triệu Tường, có phát hiện gì sao?""
"" Không có, chỉ là cảm thấy ánh mắt của hắn làm cho người ta rất chán ghét."" Y hỏi Dạ Hạo Thiên:""Bước tiếp theo ngươi có tính toán gì không?""
""Muốn Tề quốc rối loạn."" Dạ Hạo Thiên cũng không có ý muốn giấu diếm y, Dạ Hối biết càng nhiều, thì cách hắn càng gần, loại chuyện này hắn cầu còn không được.
Dạ Hạo Thiên nói:"" Tề Triệu Tường là thái tử được Tề quốc định ra, người này dã tâm quá lớn, nếu sau này hắn trở thành hoàng đế, vài năm sau, chăc chắn sẽ là kẻ địch của Huyền quốc!"" Trong mắt nhiều hơn một tia sắc bén, Dạ Hạo Thiên cười, có xu hướng mưa gió nổi lên:"" Ba ngày sau, Nhị hoàng tử Tề quốc chết, Tề Triệu Tường tất sẽ phải lập tức chạy về.""
"Ngươi muốn giết hắn?"
""Sao có thể như vậy?"" Dạ Hạo Thiên buồn cười liếc y một cái:"" Nếu để cho hắn chết trong địa phận Huyền quốc, sẽ thêm phiền toái."" Cho nên hắn ắt phải bảo vệ Tề Triệu Tường bình yên hồi cung, chỉ là chuyện sau khi hồi cung thì...
""Vậy U quốc làm sao bây giờ?""
Tề quốc nội loạn, quốc gia khác tất nhiên sẽ nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, U quốc ở ngay bên cạnh, há lại sẽ buông tha cho cơ hội tốt này.
"" Ngôn tướng quân đã đem binh đến hãm thành, chỉ cần U quốc dám động thủ, trở thành nước phụ thuộc sẽ không chỉ một Tề quốc!""
Dạ Hối rốt cuộc hiểu, Dạ Hạo Thiên trước tiên khiến cho Tề quốc cùng U quốc mâu thuẫn, sau đó dẫn hoàng thất Tề quốc nội đấu Dạ Hối tin tưởng binh đến dưới thành hòa giải bình định chắc chắn sẽ không phải Huyền quốc!
Tề quốc vốn hoài nghi U quốc ra tay trước, mà U quốc chỉ cần khẽ động, liền chắc chắn tất cả là sự thật.
Hay cho một chiêu châm ngòi ly gián, ngồi làm ngư ông đắc lợi.
"Ngươi cũng không sợ mặt khác hai quốc gia cùng ra tay.""
"Bọn họ không dám!" Dạ Hạo Thiên tin tưởng nói:""Trẫm không động thủ, bọn họ ai dám xuống tay trước? Hơn nữa, bọn họ ốc cũng không mang nổi mình ốc!""
"Ngươi lại làm cái gì?"
"Hoàng nhi đoán đi?""
Dạ Hối hừ lạnh một tiếng, đoán chừng là mờ ám dọn sạch bàn cờ một chút. Dạ Hạo Thiên thủ đoạn âm hiểm, y cũng không phải lần đầu tiên thấy.
"Binh giả quỷ đạo (*), dùng loại phương pháp nào không quan trọng, chỉ cần đạt được kết quả.""
(*) dùng binh đánh giặc là hành động dối trá.
Nếu có thể tấn công thì giả như không thể tấn công, muốn đánh như giả như không muốn đánh, muốn hành động ở gần nhưng lại giả muốn hành động ở xa, muốn hành động ở xa nhưng lại giả như muốn hành động ở gần. Lấy lợi dụ kẻ tham, chiến thắng kẻ loạn, phòng bị kẻ có thực lực, tránh kẻ thù mạnh, khiêu khích kẻ hay giận dữ. Địch khinh thường thì làm chúng thêm kêu, địch nhàn hạ thì làm chúng vất vả, địch đoàn kết thì làm chúng ly tán.
Lúc nói lời này, Dạ Hối chung quy có cảm giác Dạ Hạo Thiên nhìn chắm chằm vào mắt mình vô cùng lăng lệ, tựa hồ ngay cả trong lời nói cũng có một hai câu có hương vị khác.
Không chút nào để ý y đánh giá hắn, Dạ Hạo Thiên chậm rãi nghiêng thân xuống, từng chút từng chút áp sát Dạ Hối, trầm giọng nói:"" Hoàng nhi không cần quan tâm những chuyện không quan trọng này, ngày mai Tề Thủy San sẽ tiến cung, hoàng nhi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?""
"" Chuẩn bị cái gì?"" Tề Thủy San tiến cung thì liên quan gì đến y?
Dạ Hạo Thiên ánh mắt sáng rực nhìn y, cái ánh mắt kia có chút khiến y không thoải mái, tránh sang bên cạnh, y trừng Dạ Hạ Thiên nói:"" Ngươi không cần luôn nói những lời ta không hiểu!""
""Nga?"" Dạ Hạo Thiên nhíu mày, thân thể càng hạ thấp xuống, hô hấp phun bên gáy Dạ Hối, y khẽ co rụt lại:""Trẫm kiên nhẫn luôn luôn không tốt, hoàng nhi nên biết rõ, nếu vẫn một mực nói thêm nữa... ""
Dạ Hối theo bản năng tiếp lời: "Cái gì?"
""Tự mình nghĩ."" Dạ Hạo Thiên ngẩng đầu thật sâu nhìn y, trong mắt ẩn giấu nhiều tia cảm xúc:"" Hảo hảo nghĩ, đừng để cho trẫm đợi quá lâu.""
Dạ Hối không hiểu ra sao, Dạ Hạo Thiên lại không có ý giải thích, hắn đứng lên, nói:"" Mấy ngày nay phỏng chừng sẽ bề bộn một ít, hoàng nhi không cần chờ phụ hoàng, sớm đi ngủ a.""
Sau đó giống như bình thường, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Dạ Hối lúc này mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, Dạ Hạo Thiên là có ý tứ nói hắn về sau trời tối sẽ không đến hả?
Đúng vậy a, phi tần mới tiến cung, hắn bề bộn nhiều việc mà! Dạ Hối biết, nhưng trong lòng lại luôn có một loại cảm giác thương tâm nói không nên lời.
Gần đây bởi vì Dạ Hạo Thiên mà những cảm xúc này nổi lên ngày càng nhiều, Dạ Hối trong nội tâm sinh ra vài phần lo sợ không yên.
Đây không phải là chuyện gì tốt!