Dạ Hạo Thiên đã vài ngày không gặp Dạ Hối, không có đứa nhỏ kia ở bên cạnh lạnh lùng trừng hắn, luôn luôn có cảm giác không quen.
Vung tay lên, phân phó Dung Thanh:"" Đến Kiền Minh điện.""
Thời điểm Dạ Hạo Thiên tới, Dạ Hối đang ở thư phòng chép sách.
Cảnh An cúi đầu đứng ở một bên, im lặng mài mực, ngẫu nhiên ngẩng đầu thấy Dạ Hối cầm bút không đúng, nhắc nhở:"" Điện hạ, cổ tay phải dùng lực.""
"Hoàng thượng giá lâm."
Nghe thấy tiếng kêu lanh lảnh của thái giám, Dạ Hối nhíu nhíu mày, y khó có được vài ngày thanh tĩnh.
Vẫy lui Cảnh An cùng một đám nô bộc, Dạ Hạo Thiên đến gần, hỏi:""Hoàng nhi đang làm gì vậy?""
" Chép sách."" Dạ Hối đầu cũng không nâng, ngòi bút dưới tay không ngừng.
" Chép sách?"" Dạ Hạo Thiên tới gần xem, vừa thấy, vẻ mặt ghét bỏ:"" Hoàng nhi chữ viết thật xấu.""
Quả thật xấu, hơn nữa không phải xấu bình thường, lớn nhỏ không đồng nhất, oai tam nữu tứ (*) không nói, cùng với mực thành một đoàn, làm cho giấy tuyên thành một mảnh dơ dáy bẩn thỉu.
(*) ở nước ta thì gọi là xiêu xiêu vẹo vẹo
""Ba"" một tiếng buông bút, Dạ Hối lạnh lùng trừng hắn:"" Ngươi tới làm gì?""
Nhàn rỗi đến mức không có chuyện gì, đặc biệt chạy tới đây đả kích y?
Dạ Hạo Thiên nhíu mày, không để ý tới y thẹn quá hóa giận, tiến lên cầm bút.
Dung Thanh một bên cũng đi đến, đem tờ giấy bên cạnh Dạ Hối chuyển đi, lại trải một tờ giấy trắng khác ra, dùng chặn giấy chặn lại.
Dạ Hạo Thiên cổ tay treo cao, động tác hạ bút mạnh mẽ mà nhanh "bá bá" vài cái, ở trên có hơn bốn chữ lớn ""Duy ngã độc tôn"". Dạ Hối liếc mắt nhìn hắn, không thể không tán thưởng, chữ viết Dạ Hạo Thiên đích xác không tệ.
Đều nói chữ như người, chữ của hắn cùng tính cách hắn thật đúng là tương tự, sạch sẽ, cong gãy toàn vẹn, nét chữ tuy kiềm chế nhưng vẫn bộ lộ tài năng, thu bút lại hiển thị cuồng vọng hung ác, " duy ngã độc tôn" bốn chữ càng khiến khí thế của hắn biểu hiện đến tận cùng.
Dạ Hối bĩu môi, y không có cái dã tâm kia, tự nhiên sẽ không viết được như vậy. Không chút khách khí đem chữ Dạ Hạo Thiên viết ném sang một bên, y tiếp tục cầm bút gian nan bôi một đoàn mực trên giấy.
Y không biết dùng bút lông, cái này cũng không có gì mất mặt. Dạ Hạo Thiên để Khâu lão phạt y chép sách, hiện tại lại chạy tới khoe khoang chữ hắn viết thật đẹp, thật sự đáng bị người ta hận.
Dung Thanh ở một bên cúi đầu, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, nếu đổi lại là người bên ngoài, không ai không khuất phục bởi bốn chữ này của hoàng thượng, hết lần này tới lần khác ngũ điện hạ lại coi như giày rách mà giẫm.
Dạ Hạo Thiên đôi mắt trầm xuống, muốn phát tác, rồi lại áp chế xuống thật sâu, hắn nhìn Dạ Hối hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cổ tay cầm bút cố gắng đè xuống, kiềm chế không quăng bút đi, từng nét từng nét đều dụng tâm, tuy rằng chữ viết ra vẫn là xấu không thể gặp người, nhưng cũng không thấy y lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Nhìn y một lúc lâu, Dạ Hạo Thiên đột nhiên tiến lên, nắm bàn tay nhỏ bé đang cầm bút.
"Ngươi làm gì?"" Dạ Hối đang hết sức chuyên chú bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa làm rơi bút.
"" Tư thế không đúng."" Dạ Hạo Thiên không chút tức giận, nắm tay Dạ Hối, hướng dẫn y phải viết như thế nào, cầm bút cho đúng.
Nghiêng mặt nhìn hắn sau một lúc lâu, Dạ Hối cuối cùng thu hồi tầm mắt, nghe Dạ Hạo Thiên bên tai thấp giọng dạy, dưới sự hướng dẫn của Dạ Hạo Thiên bút trong tay hắn dần dần có hình dáng.
Dung Thanh yên lặng mài mực, ở trong lòng cảm khái, hắn là lần đầu tiên thấy Dạ Hạo Thiên lại có một mặt kiên nhẫn như vậy.
Một lớn một nhỏ, luyện một cái là đến giữa trưa, khi sắc trời dần hạ, Dạ Hạo Thiên vươn tay lấy đi bút lông trong tay Dạ Hối.
""Luyện chữ cần tính nhẫn nại, không phải ngày một ngày hai là có thể thành công."" Không để ý tới Dạ Hối đang trợn mắt nhìn hắn, Dạ Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Dung Thanh hỏi hắn:"Đã là giờ thân canh ba, bệ hạ hay là dùng bữa ở đây?""
"Quay về ngự thư phòng."
Còn có một đống lớn tấu chương chưa phê, vốn chỉ là đi gặp Dạ Hối, không nghĩ lại ở nơi này lãng phí thời gian buổi trưa, Dạ Hạo Thiên nhìn Dạ Hối đang nhu nhu cổ tay, tại cửa ra vào nói với Cảnh An:"Mang rượu thuốc tới xoa bóp cho chủ tử ngươi, đừng làm cho y ngày mai đi học cổ tay lại sưng lên.""
""Vâng!""
Dạ Hạo Thiên cất bước, Liên nhi vào nhà, kỳ thật không cần Dạ Hạo Thiên nói, nàng đã đi thái y viện xin rượu thuốc giúp lưu thông máu.
"Điện hạ, Liên nhi thoa rượu thuốc cho ngài.""
Dạ Hối gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm hướng của Dạ Hạo Thiên rời đi như có điều suy nghĩ.
Nửa tháng sau Dạ Hối đem sách đã chép xong giao cho Khâu lão, Khâu lão mở ra, hỏi:"" Đây đều là ngũ hoàng tử tự tay chép?""
""Vâng.""
Khâu lão vừa lòng gật gật đầu:"" Ngũ hoàng tử tiến bộ không nhỏ.""
Vừa mới bắt đầu chữ viết hỗn độn đến không thể phân biệt, đến mặt sau tuy nói bút tích lộ nét ngây thơ nhưng chữ lại rõ ràng, chỉ mới có nửa tháng mà thôi.
Huống chi từ lúc đi học tới nay, Khâu lão đều ngửi được hương vị rượu thuốc nhàn nhạt trên người đứa nhỏ này, nghĩ cũng biết hẳn là mất một phe công phu.
Dạ Hối hỏi lão:""Phu tử có vừa lòng không?""
Khâu lão vuốt chòm râu thẳng gật đầu:"" Lão phu rất vừa lòng."" Vì thế Dạ Hối xoay người bước đi.
Ngày hôm qua hoàng hậu Thẩm Ngọc Hạ lại tới một lần nữa, nói có lẽ hai ngày này Dạ Hạo Thiên sẽ hạ chỉ nàng nuôi dưỡng Dạ Hối trên danh nghĩa.
Lại nói Dạ Hối cũng nghi hoặc, hoàng hậu đã tiến cung từ lâu, mà lại không có hài tử, là bởi vì Dạ Hạo Thiên không cho nàng sinh sao?
Y hỏi Thẩm Ngọc Hạ, không nghĩ tới đối phương lại chua xót cười:"" Tâm ta đã thuộc về người khác, sao có thể sinh con cho hắn?""
Dạ Hối hoàn toàn bị làm cho hồ đồ rồi, chỉ có duy nhất một ý nghĩ, là Dạ Hạo Thiên khẳng định không biết chuyện này.
Ép một nữ nhân không thích mình ở bên người không phù hợp với tính cách của Dạ Hạo Thiên.
Lúc Dạ Hối bước vào ngự thư phòng ở phía trước, Dạ Hối vẫn nghĩ như vậy, không ngờ tới...
"Trẫm đương nhiên biết trong lòng nàng có người."" Vì thế, Dạ Hối liền cảm thấy bối rối.
Mà câu tiếp theo của Dạ Hạo Thiên, lại làm cho y cảm thấy hoàng cung này thật sự là rất phức tạp, so với y tưởng tượng phải phức tạp gấp mấy ngàn lần.
Dạ Hạo Thiên nói:"" Người Thẩm Ngọc Hạ thích chính là Dung Thanh.""
Về sau Dạ Hối mới biết được, thì ra trước khi Thẩm Ngọc Hạ tiến cung là thanh mai trúc mã với Dung Thanh, năm đó Dung gia phạm tội khi quân bị tịch thu tài sản, Dung Thanh được Dạ Hạo Thiên bí mật cứu, nhưng Thẩm Ngọc Hạ lúc đó không biết, ngày hành hình nàng cư nhiên to gan đến ngăn cản Dạ Hạo Thiên ngự giá.
""Chỉ cần ngài cứu hắn, ngài bảo ta làm cái gì ta cũng đồng ý! Nếu không, ngày mai toàn bộ Huyền quốc từ trên xuống dưới đều biết đương kim thánh thượng vô đạo, ép buộc người không thành thì giết người diệt khẩu!""
Khi đó Dạ Hạo Thiên không che giấu tài năng, sự sắc sảo của mình, một đôi phong mâu nhìn chằm chằm khiến nàng phát run, nhưng mà cho dù có như vậy, nữ tử cũng không lùi lại, thậm chí còn dám uy hiếp.
""Bởi vì nàng khiến ngươi hứng thú, ngươi liền đem lưu nàng lại?""
Chuyện về sau, Dạ Hối đại khái cũng có thể đoán được, đây quả thật là phù hợp với tính cách tệ hại của Dạ Hạo Thiên.
""Thời điểm trẫm biết nàng cầu tình là vì Dung Thanh, trẫm đã không tính toán giết nàng, huống chi, trẫm lúc ấy đang vì chuyện hậu cung mà phát sầu, nàng vừa vặn tự đưa mình tới cửa.""
Tuy rằng sau đó Thẩm Ngọc Hạ biết rõ sự tình, cảm thấy bị Dạ Hạo Thiên đùa giỡn, nhưng mặc kệ nói như thế nào, mạng Dung Thanh là Dạ Hạo Thiên cứu.
Có điều, nói như vậy...""Là ngươi hạ chỉ diệt cả nhà Dung Thanh, vậy với Dung Thanh mà nói, ngươi là cừu nhân, mà ngươi lại đi cứu hắn, còn đem hắn đặt ở bên người..."" Cái này không phải là tự đặt một bả đao treo lên đầu sao?
Dạ Hạo Thiên không để ý vừa phê tấu chương vừa trả lời:""Hắn không dám.""
Thẩm Ngọc Hạ là vì Dung Thanh mới vào hậu cung, không những thế, còn đem toàn bộ Thẩm gia cùng tiến vào. Dung Thanh nếu đã có điểm cố kỵ, hắn sẽ không dám động thủ.
Dung Thanh sẽ không làm chuyện mà hắn không nắm chăc, Dạ Hạo thiên cũng vậy.
Vì phòng ngừa hậu cung loạn, hắn còn ra lệnh hai người không được lén gặp mặt, thậm chí nếu chuyện hai người bị phát hiện, Dung Thanh, Thẩm Ngọc Hạ cùng toàn bộ người Thẩm gia phải vì thanh danh hoàng tộc toàn bộ đều phải chôn cùng,
Cứ như vậy đem tất cả mọi người khống chế trong lòng bàn tay, tuy Dạ Hối đã sớm lãnh hội sự ác liệt của hắn, hiện tại xem ra, kia cũng chỉ là một góc của núi băng.
Dạ Hối bình luận:"" Dạ Hạo Thiên, ngươi quả nhiên không phải là người tốt.""
Dạ Hạo Thiên không bận tâm mà nhún nhún vai. Làm gì có cái gọi là người tốt, người xấu đâu?
Dạ Hối vốn quan tâm cũng liền mặc kệ hắn.
Hắn nói với Dạ Hối:" Hoàng nhi còn rất nhiều thời gian để hiểu rõ phụ hoàng, hiện tại kết luận hơi sớm.""
Nhân sinh ngắn ngủi, chỉ trong một cái nháy mắt, mọi sự tùy tâm là tốt rồi.