"Tức chết Bổn cung rồi!"
Trong điện Đức thịnh, đầy đất là một mảnh hỗn độn. Huệ phi cũng chưa hết giận, vươn tay lấy bình hoa, Dạ Minh Hâm rốt cuộc nhịn không được:" Mẫu phi."" Hắn tiến lên đè tay Huệ phi lại, nhắc nhở:"" Mẫu phi tháng này đã đập phá hai cái bình hoa rồi, cái này nếu vỡ nữa, nội vụ phủ sẽ không cung cấp.""
"Ngươi..."Huệ phi cứng ngắc tay, bàn tay không co lại cũng không với tiếp được, một ngụm nghẹn ở ngực như thế nào cũng không phát ra được.
Là nàng kêu con mình ở thời điểm nàng phát giận nhớ rõ phải ngăn cản, nhưng nàng đang trong cơn giận dữ, ngay cả cốt nhục đều oán, ngón tay run rẩy chỉ vào Dạ Minh Hâm mắng:" Ngươi không có tiền đồ! Nếu không phải vì ngươi, nếu không phải vì ngươi, mẫu phi làm sao sẽ bị một tiểu tạp chủng mà tức giận thành như vậy!""
Bình hoa không thể nện, Huệ phi chỉ có thể quay đầu tìm kiếm đồ vật có thể đập, nhưng hết lần này tới lần khác đồ vật có thể đập trong Đức thịnh cung đều bị nàng đập nát rồi, tìm tới tìm lui, cuối cùng chỉ có thể oán hận đá những mảnh vỡ trên mặt đất, mắng đến nghiêng trời lật đất:"" Tiểu tiện nhân! Tiểu tạp chủng!"
Huệ phi cảm giác nghẹn khuất, cực kỳ nghẹn khuất. Năm đó ở Vương gia, nàng được phụ thân cưng chiều lên trời như hòn ngọc quý trên tay, muốn cái gì có cái đó. Sau lại nhìn thấy thiên nhan, liền nhất tâm rơi vào tay giặc. Nàng từng cho rằng sau này khi tiến cung, bằng dung mạo của mình cùng thế lực phía sau, nhất định có thể đứng đầu hậu cung, nhưng không ai nghĩ tới, Dạ Hạo Thiên lại thú vào một nữ nhân như đèn cạn dầu.Cho dù là thế lực, hay dung mạo, thủ đoạn, thật vất vả nhịn nhiều năm như vậy, cho dù thỉnh thoảng có nhớ tới, lại từ trong lãnh cung lao ra một vị hoàng tử.
Hậu đại của loạn thần tặc tử, không chết coi như là thánh sủng rồi, an an ổn ổn ở trong lãnh cung, nói không chừng còn có thể may mắn trưởng thành, mà hiện giờ... trong mắt Huệ phi nhiều thêm vài phần ngoan lệ.
Cuối cùng mệt mỏi, phát tiết đủ rồi, Huệ phi sửa sang lại dáng vẻ mất trật tự của chính mình, nói với Dạ Minh Hâm:" Gọi hạ nhân tiến vào dọn dẹp."
Bọn hạ nhân Đức thịnh điện đã thành thói quen chủ tử thường xuyên sẽ ầm ĩ một trận như vậy, nghe được tiếng vang đều tránh ra rất xa, ngoại trừ Dạ Minh Hâm. Dù có tức giận đến mất đi lý trí, Huệ phi cũng không đến mức ra tay với người mình trông cậy nhất.
Dạ Minh Hâm thấy nàng khôi phục thái độ bình thường, cũng thở dài một hơi.
Đến cùng cũng chỉ là hài tử bảy tám tuổi, dù có trưởng thành đến đâu, vẫn là sẽ sợ.
Chúng nha hoàn tay chân lanh lẹ dọn dẹp gian phòng, đem đồ vật từng cái xếp trở về chỗ cũ.
Cũng khó trách Huệ phi nghẹn khuất, thân là Tần phi nhưng lại ngay cả tiểu thư nhà bình thường đều không bằng, lúc tức giận cũng không có quyền lợi được ném đồ vật thỏa thích.
Mấy năm trước Dạ Hạo Thiên phát hiện hậu cung chi tiêu quá lớn, chỉ là bị hư hao đồ dùng trong nhà, nội vụ phủ mỗi ngày đều hao phí hơn vạn lượng bạc bổ túc (*) đúng lúc, chi tiêu ở hậu cung liền có hạn chế.
(*: tu bổ lại như cũ)
Thường đồ dùng trong nhà, như chén bát lá trà ly giá cả nhỏ, mỗi đồ mỗi tháng lĩnh dùng không được vượt qua bốn mươi lần, cho dù mỗi ngày nện một bộ, cái này cũng đủ đi?
Đối với đồ dùng lớn, như cái bàn bình phong tủ giường, một năm lĩnh dùng không được vượt qua một lần. Đồ dùng trang trí, như như hoa bình bồn cây cảnh ngọc thạch, một năm lĩnh dùng không được vượt qua hai lần.
Bạc của trẫm không phải chỉ dùng để dưỡng một đám người ở hậu cung. - - - đây là nguyên văn lời nói của Dạ Hạo Thiên.
Bời vì những hạn chế này, đáng thương cho những người như Huệ phi tại nhà mẹ đẻ muốn cái gì có cái đó, vào trong cung lại khắp nơi bị hạn chế.
Huệ phi có một lần đập vỡ triệt để, đành phải tìm nhà mẹ đẻ cứu tế. Chuyện này đối với Huệ mà nói, thật sự là xấu hổ chết người.
Nếu không là vì như thế, nàng cũng sẽ không dặn đi dặn lại Dạ Minh Hâm lúc nàng đập đồ vật phải trông coi rồi.
Đem phi tử làm đến nước này coi như là từ xưa đến nay rồi, cố tình lại là phương pháp của Dạ Hạo Thiên, Huệ phi cũng chỉ giận mà không dám nói gì.
"Hâm nhi đến đây." Vẫy tay với Dạ Minh Hâm, Huệ phi nhìn người duy nhất có thể trông cậy thay đổi cuộc sống của mình sau này.
Nếu như con của mình có thể ngồi trên cái kia vị trí, vậy sau này muốn thế nào, còn không phải mình định đoạt!
"Mẫu phi."Dạ Minh Hâm nghe lời tiến lên, Huệ phi nhìn hắn mơ màng (yy).
So với tương lai Huệ phi nghĩ, hắn càng quan tâm trước mắt:"Mẫu phi, hôm nay chuyện chúng ta đi Kiền Minh điện, nếu như bị phụ hoàng biết, sẽ không có chuyện gì đi?"
"..." Quá nhanh bị kéo về sự thật, Huệ phi có chút không vui nhìn hắn:"Ngươi cho rằng phụ hoàng ngươi lại không biết?"
"A?"
Huệ phi cười lạnh một tiếng, "Chỉ sợ một lát sau, chuyện chúng ta đi Kiền Minh điện đoán chừng toàn bộ hoàng cung đều biết rồi."
Nếu như không phải những nữ nhân kia quá khôn khéo, nàng cũng sẽ không tự mình đi. Vốn ngay từ đầu là muốn lôi kéo, lại không nghĩ rằng tiểu đông tây kia lớn như vậy, ngay cả mọi người cũng không thấy được."
Nàng tính tình không tốt, tính nhẫn nại càng là không tốt. Đợi không được tự mình đi thử xem.
Nếu như Hoàng Thượng thật sự sủng hắn như bên ngoài truyền, chung quy sẽ có động tĩnh.
Nói cho cùng, Huệ phi là đánh cược. Lấy chính mình cùng Dạ Minh Hâm, đánh cuộc địa vị Dạ Hối ở trong lòng Dạ Hạo Thiên.
Tốt xấu chính mình là người ở bên người hoàng thượng nhiều năm như vậy, hơn nữa có Hâm nhi, dù thế nào cũng sẽ không phân cao thấp với một đứa bé từ trong lãnh cung đi ra. Tuy nghĩ như vậy, Huệ phi vẫn là không tự giác xoắn tay ở bên trong khăn.
Nếu như không phải đợi ngoài Kiền Minh điện cả buổi không thấy người, bị mấy nữ nhân nói bóng gió vàu câu, cũng sẽ không mất đi lý trí khiến bản thân gặp hiểm.
Nếu như bị phụ thân biết, sẽ lại bị giáo huấn.
Lại không biết trong nhà lão Vương gia đã biết chuyện này, thiếu chút nữa bị dọa ngất đi. Lão là người ngày đó cũng quỳ gối trong ngự thư phòng. Nhìn thấy Ngũ hoàng tử thái độ lãnh ngạo trước mặt hoàng thượng, mà hoàng thượng rõ ràng không có chút nào tức giận.
Lúc tất cả mọi người đang suy đoán vị Ngũ hoàng tử có phải là người kế vị tiếp theo, thì cư nhiên xảy ra loại sự tình này? Vương thị lang lúc tỉnh lại nghĩ có phải hay không mình dạy dỗ nữ nhi không đúng cách rồi.
...
Tuy cảm thấy có chút dư thừa, nhưng Dạ Hối ngày hôm sau vẫn là ngoan ngoãn đi một chuyến đến ngự thư phòng.
Dung Thanh đứng hầu ở cửa, thấy y tới xoay người thi lễ một cái:"Ngũ điện hạ."
"Dạ... Phụ hoàng có ở bên trong không?" Đến bây giờ Dạ Hối cũng vẫn không có thói quen xưng hô Dạ Hạo Thiên là "phụ hoàng", chỉ là đôi khi người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Y cũng không muốn cuộc sống sau này của mình lại tăng thêm một ít phiền toái không cần thiết.
"Bệ hạ ở bên trong, bệ hạ phân phó, nếu như điện hạ tới, trực tiếp đi vào, không cần thông báo."
"Ân."Dạ Hối gật gật đầu, đẩy cửa vào.
Vốn tưởng rằng bên trong chỉ có một mình Dạ Hạo Thiên, ai ngờ vừa vào cửa mới biết được trong phòng còn có một lão giả ngồi ngay ngắn bên trong. Dạ Hối sững sờ, ngẩng đầu nhìn Dạ Hạo Thiên.
"Hoàng nhi đã đến." Dạ Hạo Thiên đang lãnh đạm cùng lão giả nói chuyện, thấy y tiến đến, hướng y vẫy vẫy tay, sau lại nói với lão giả kia một câu:" Vậy thì làm phiền Khâu lão dụng tâm nhiều rồi."
Lão giả nhìn thoáng qua Dạ Hối, hiểu ý cười cười."Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm."
Hai người tiếp tục đối thoại, Dạ Hối nghe không hiểu, nhưng y biết rõ việc này tất nhiên có quan hệ với mình.
Dạ Hối dò xét lão giả kia, tuổi chừng lục tuần, râu tóc đều lộ ra hoa râm, trên mặt lộ vẻ hồng hào, vẻ mặt hòa ái dễ gần cười. Dạ Hối nhìn lão giả, lão cũng đang nhìn Dạ Hối, ánh mắt nhẹ chuyển, lại không làm cho người ta chán ghét, một đôi mắt theo năm tháng thử thách đã lắng đọng vào bên trong con ngươi dường như có thể xem thấu hết thảy mọi việc.
Lão giả ôn hòa gật đầu với Dạ Hối:"Ngũ điện hạ."
Dạ Hạo Thiên giới thiệu:" Vị này về sau sẽ dạy bảo hoàng nhi Khâu tiên sinh, theo như lễ, hoàng nhi nên qua đó chào hỏi."
Biết rõ Dạ Hạo Thiên là đang nhắc nhở y, Dạ Hối tiến lên, cũng không giống như không tình nguyện theo tưởng tượng của Dạ Hạo Thiên, y xoay người cúi đầu nói:"Dạ Hối bái kiến Khâu tiên sinh."
Với những người khác bất đồng, cảm giác mà vị Khâu lão tiên sinh này mang lại làm cho y nhớ tới vị viện trưởng đã từng đối xử với y rất tốt, đối với những người già như vậy, Dạ Hối trong lòng luôn tôn kính.
Khâu lão vuốt vuốt râu gật đầu cười khẽ:" Ngũ điện hạ chớ đa lễ." Lão đứng lên, nói với Dạ Hạo Thiên:" Sự tình Hoàng Thượng nói, lão hủ nhớ trong lòng, Hoàng Thượng cùng Ngũ điện hạ có việc trò chuyện với nhau, lão hủ không ở lâu."
"Khâu lão đi thong thả."
Dạ Hối đưa mắt nhìn lão rời đi, không khỏi có chút tò mò thân phận vị Khâu tiên sinh này. Dù sao y rất ít khi thấy Dạ Hạo Thiên đối với một người cung kính như vậy.
" Hiếu kỳ thân phận Khâu lão?" Quay đầu xem vẻ mặt Dạ Hối, Dạ Hạo Thiên đã biết rõ y đang suy nghĩ gì. Người này tự xưng ngàn năm sau đến, cho tới bây giờ cũng không hiểu phải che giấu vẻ mặt của mình. Tâm tư của Dạ Hối đối với hắn mà nói vẫn là rất dễ suy đoán.
Không có ý muốn giải thích, chỉ kết hợp với một đôi mắt phượng, Dạ Hạo Thiên cười đến mê người. Hắn chờ Dạ Hối chủ động hỏi thăm, chỉ là hắn cũng biết, đó là không có khả năng.
Quả nhiên, Dạ Hối chỉ là lạnh lùng nhìn hắn một cái."Không có hứng thú."Cho dù trong nội tâm vốn là có một tí tẹo rất hiếu kỳ, bị Dạ Hạo Thiên hỏi, cũng liền mất vẻ hào hứng.
Tốt xấu cùng Dạ Hạo Thiên đánh cho nhiều lần quan hệ như vậy, tối thiểu nhất y cũng biết, Dạ Hạo Thiên không chủ động giải thích sự tình, bản thân tốt nhất không nên hỏi nhiều. Bởi vì kia đại biểu chính là càng phức tạp vấn đề, biết càng nhiều, càng ảnh hưởng tâm tình.
Ai bảo mình bây giờ chỉ là một tiểu hoàng tử chỉ có thể bị mặc người vân vê chà xát?
Lâu rồi không up chương mới, từ bây giờ sẽ up đều đặn cho mọi người đọc ^^