Thẩm Kỳ Khi nhớ rõ linh hải của mình, đó là một bờ cát trắng, gió nhẹ cây xanh, còn có biển rộng xanh thẳm bát ngát. Mỗi khi nhàn rỗi, nàng sẽ chạy đến linh hải, nằm trên cát phơi nắng, cả người đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp, bằng phẳng lại thoải mái, chất lượng giấc ngủ tốt còn không phải lo chuyện đen da.
Linh hải của những người khác, phần lớn cũng đều là cảnh lầu các như thơ như hoạ, hoa thơm chim hót, thần hồn được tẩm bổ trong hoàn cảnh như vậy, tự nhiên thể xác và tinh thần đều tốt.
Nhưng linh hải của Liễu Sương, lại chỉ có thể làm nàng ấy cảm thấy thống khổ cùng tuyệt vọng. Tại mảnh đất hoang vu khô cằn này, thời gian không gian dường như đồng thời ngưng đọng, màn đêm dài vô tận và mặt trời cứ như sẽ không bao giờ mọc. Thậm chí chỉ là một cơn gió lạnh thổi qua, cũng sẽ truyền đến cảm giác bí bách áp lực.
Ở trong hoàn cảnh đấy, không có thời khắc nào là không ngâm mình trong năng lượng tiêu cực, thần hồn của Thẩm Kỳ Khi nhịn không được co rúm lại.
Nàng không biết linh hải của Liễu Sương tại sao biến thành bộ dáng này.
Trong truyện nàng đã từng miêu tả giản lược, linh hải của Liễu Sương là một toà lầu các trên không, không trang hoàng xa hoa nhưng lại cứng cỏi vô cùng, bất kể gió táp mưa sa phá huỷ, đều không thể làm nó sụp đổ.
Là giày vò, cũng là kiên cường.
Nhưng hiện tại, mặt trời của nàng đã rơi xuống.
Toà lầu kia rốt cuộc đã tường đổ vách xiêu, đất đai hoang vắng.
Hiện tại mọi trắc trở đã kết thúc, rốt cuộc là điều gì khiến nàng ấy vô vọng như vậy?
Thẩm Kỳ Khi mang theo tâm tình phức tạp, bay vào toà phế tích đen như mực.
Muốn cởi bỏ bí ẩn, đầu tiên cần tìm được thần hồn Liễu Sương.
Thần hồn đại biểu cho ý thức tu sĩ, hình dạng thần hồn của mỗi người đều không giống nhau. Thần hồn của nàng là con mèo nhỏ, mà thần hồn Liễu Sương hình như là bông tuyết.
Thẩm Kỳ Khi mau chóng phát hiện mục tiêu — một thân ảnh nho nhỏ màu trắng ngồi xổm giữa đống gạch ngói đổ vỡ.
Nàng bay nhanh qua, ngừng trước thân ảnh ấy.
Bóng dáng ôm đầu, vẫn không nhúc nhích, cả người cuộn tròn có vẻ rất thống khổ.
Thẩm Kỳ Khi ngây ra một lúc, duỗi tay nhẹ nhàng chạm chạm bả vai. Nàng nhẹ giọng hỏi: "Sư tỷ?"
Người kia chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thẩm Kỳ Khi theo bản năng thở ra, đây thật là Liễu Sương, hơn nữa còn là phiên bản thu nhỏ, ước chừng mười tuổi, gò má non nớt ngây ngô, nhưng đã có thể nhìn ra là một mỹ nhân nhan sắc kinh diễm trong tương lai.
Liễu Sương bản nhỏ nhìn Thẩm Kỳ Khi, con ngươi đen sáng, mặt trái xoan trắng nõn không có biểu cảm gì, nhưng cho người ta cảm giác rất ngoan.
Thẩm Kỳ Khi nhịn không được xoa xoa đầu nàng.
Tiểu Liễu Sương do dự một lát rồi chợt vươn tay, nhẹ nắm lấy góc áo nàng. Nắm xong còn co rúm lại một chút, thật cẩn thận mà nhìn nàng, cứ như lo sợ mình sẽ bị hất ra.
Thẩm Kỳ Khi nháy mắt mềm lòng đến rối tinh rối mù: Ôi mẹ ơi! Này cũng quá đáng yêu đi!
Thật muốn bế ra ngoài để nuôi!
Nàng ngồi xổm xuống, dịu dàng gọi: "Sư tỷ."
Tiểu Liễu Sương nghiêng đầu nhìn nàng.
Thẩm Kỳ Khi nghĩ nghĩ, chỉ vào chính mình, hỏi nàng: "Ngươi biết ta là ai không?"
Liễu Sương im lặng chốc lát, lắc lắc đầu.
Tốt quá, xem ra vẫn nghe hiểu tiếng người. Thẩm Kỳ Khi nhẹ nhõm nói: "Ta là sư muội của ngươi."
Tiểu Liễu Sương lộ vẻ nghi hoặc.
Sao trông như không quen biết mình thế này? Thẩm Kỳ Khi gãi gãi đầu, đơn giản trực tiếp hỏi: "Ngươi là thần hồn ư?"
Tiểu Liễu Sương đột ngột buông tay, đứng lên nhìn Thẩm Kỳ Khi, tựa hồ có điều gì đó muốn nói, nhưng lại không mở miệng.
Thẩm Kỳ Khi kinh ngạc: "Làm sao vậy?"
Tiểu Liễu Sương nhìn nàng vài giây, như là gặp phải bọn buôn người lừa bán trẻ con, xoay người cất bước bỏ chạy.
Dấu chấm hỏi đầy đầu Thẩm Kỳ Khi:???
Con bé này chạy lung tung đi đâu chứ!
Nàng đứng lên, không chút do dự đuổi theo.
Tiểu Liễu Sương chạy về một phương hướng, nhưng tư thế chạy cà thọt rất kỳ quái, như là chân phải có vấn đề gì đó. Nàng chạy không quá nhanh, Thẩm Kỳ Khi rất dễ đuổi kịp.
"Từ từ! Ngươi chạy làm gì chứ? Cuối cùng ta cũng bắt được ngươi....Ủa?!"
Đương khi nàng chạy đến bên cạnh Liễu Sương, cảnh tượng trước mắt lại biến đổi.
Một màn sơn thủy ảm đạm như tranh thủy mặc từ từ triển khai trước mắt.
Giữa đồi núi có một thôn trang nhỏ bé yên ả, mọi người ở ruộng bậc thang phía xa đang lao động, những con trâu chăm chỉ kéo cày, cảnh vật trông giống ảnh chụp dưới bộ lọc xưa cũ, lắng đọng cảm giác thời gian đã từ rất lâu.
Tiểu Liễu Sương dừng lại ở một chỗ trên sườn núi, mắt nhìn phía trước, biểu cảm có điều thay đổi.
Nàng nhấp môi, đôi mắt mở to, như là bị sợ hãi.
Thẩm Kỳ Khi khẩn trương hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Nàng theo ánh mắt Liễu Sương nhìn qua, từ trên sườn núi có một thôn phụ đi tới, bà ta tựa hồ cũng thấy Liễu Sương, sắc mặt nháy mắt trở nên nhăn nhó khó coi.
"Con điếm kia, ngươi lại ở chỗ này lười biếng?" Bà ta hai ba bước đã tới nơi, chửi ầm lên, "Kêu ngươi ở nhà chiếu cố đệ đệ, hôm nay lại lén chạy ra ngoài chơi?!"
Thẩm Kỳ Khi ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bà ta duỗi tay túm lấy lỗ tai Liễu Sương, dùng sức mà kéo vài cái, Liễu Sương có vẻ khó chịu, nhỏ giọng hô một câu: "Nương, đau......"
"Cái rắm, ta không phải nương ngươi, ngươi là cái thứ con hoang không ai muốn!" Bà thím hung tợn mà nắm lỗ tai nàng xách lên trên, trợn mắt tức tối, "Ngươi năm đó chính là bị thằng cha xui xẻo của ngươi ném ở chân núi! Nếu không phải lão nương hảo tâm cho ngươi một ngụm cơm ăn, ngươi đã sớm chết đói!"
Lỗ tai Liễu Sương bị túm đến biến màu đỏ thẫm, nàng thống khổ nhíu mày, bộ ngực phập phồng, hơi thở hổn hển.
Thẩm Kỳ Khi còn chưa biết rõ ràng sự tình, thấy thế giận tím mặt: "Ngươi buông nàng ra!"
Bà thím căn bản không để ý tới nàng, ồn ào mắng chửi: "Cái thứ đồ xấu xí còn không biết xấu hổ, ở nhà ta ăn một ngụm cơm, không làm việc còn cả ngày chạy ra lười biếng? Về sau ta đều nhốt ngươi ở nhà, xem ngươi còn chạy kiểu gì! Ta nói cho ngươi biết, ta nuôi ngươi chính là để mai này gả ngươi cho con trai ta! Ngươi nếu mà sinh không ra con trai, xem ta lột sống da của ngươi......"
Thẩm Kỳ Khi giận không thể át, đi tới muốn đẩy ra thôn phụ, không ngờ tay nàng lại chỉ xuyên qua thân thể bà ta.
Nàng không tin, lại giơ tay đẩy, cánh tay trực tiếp xuyên qua cổ đối phương, giống như xuyên qua không khí.
Thẩm Kỳ Khi ngơ ngác đứng tại chỗ, như đọa động băng.
Nàng không giúp được Liễu Sương!
Tiểu Liễu Sương nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Nương, ta không có lười biếng...... Là đệ đệ muốn ăn chè, kêu ta đi mua......"
"Nói láo, rõ ràng là chính ngươi muốn ăn đúng hay không?" Bà ta hoàn toàn không tin, mắng to, "Bây giờ ngươi còn học nói dối gạt người? Tiện phôi, xem ta hôm nay có đánh chết ngươi không......"
Tiểu Liễu Sương chợt mở mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ Khi, như đang cầu xin nàng cứu vớt mình.
Thẩm Kỳ Khi chân tay luống cuống mà nhìn nàng, con tim xót xa.
Đây là tuổi thơ của Liễu Sương.
Bị vứt bỏ ở chân núi, một nông phụ nhặt nàng mang về, mười mấy năm ăn nhờ ở đậu, nông phụ còn có một đứa con trai riêng, cho nên chi phí ăn mặc, nàng đều là xài lại đồ thừa. Chưa đến sáu tuổi đã phải gánh hết việc nhà, quét dọn nấu cơm, còn phải bớt thời giờ chăm sóc đệ đệ ba tuổi, cũng chính là "phu quân" tương lai của nàng.
Vợ chồng nông phụ ban ngày đều phải làm việc, buổi tối mới có thể trở về, nếu thu hoạch không tốt, tâm tình không thuận, liền đem nàng ra đánh mắng.
Trẻ con nhà người khác đều ở ngoài vui chơi thả diều nhảy dây, Liễu Sương chỉ có thể nhìn qua khung cửa sổ nhỏ, sau lưng là tiếng đệ đệ oa oa khóc. Nàng giống một con chim non hướng tới trời xanh, không ngừng gặp phải trắc trở.
Nếu không có Thẩm Quyết mang nàng đi Thanh Lễ Phái, chỉ sợ ác mộng sẽ còn tiếp tục.
Nhưng không nghĩ tới, chỉ là từ cơn ác mộng này chuyển sang ác mộng khác mà thôi.
Nông phụ quăng một cái tát lên mặt Liễu Sương, sau đó kéo nàng rời đi.
Thẩm Kỳ Khi trơ mắt nhìn hết thảy, cả người run rẩy. Nàng chỉ là một sợi thần hồn, không thể làm được gì cả!
Chứng kiến Liễu Sương bị tát, lòng nàng đau như chính mình cũng bị.
Liễu Sương bị bắt kéo đi phía trước, nàng quay đầu lại không tiếng động mà nhìn Thẩm Kỳ Khi, ánh mắt dần dần ảm đạm.
Thẩm Kỳ Khi bặm môi, nhấc chân đuổi theo.
Nhưng mà hình ảnh thực mau lại chuyển biến.
Mây mù lượn lờ vách núi, trong một góc hẻo lánh, nữ tử váy trắng bị mọi người vây quanh, cả người ướt đẫm.
Nàng đã cao lớn hơn, càng thêm duyên dáng yêu kiều, nhưng giữa mày lại nhiều một tia thanh lãnh khó mà rũ bỏ.
Thẩm Kỳ Khi dừng lại bước chân, gương mặt lộ rõ tuyệt vọng.
Liễu Sương an tĩnh đứng đó, nhìn mấy người trước mắt, thái độ như đã quá quen với việc này.
Một tên đệ tử Thanh Phong kiêu ngạo nói: "Phế vật, còn thất thần làm gì? Mau xin lỗi Thẩm đại tiểu thư đi!"
Mọi người phụ họa, không có ý tốt nhìn nàng. Đứng phía sau bọn họ chính là nguyên chủ "Thẩm Kỳ Khi", nàng đương khúc khích cười đắc ý.
Nhìn gương mặt quen thuộc, Thẩm Kỳ Khi chỉ muốn đấm cho một phát.
Không ngờ gương mặt này khi đóng vai ác cũng thật làm người muốn đấm!
Liễu Sương lẳng lặng đứng yên, nghe bên cạnh chửi bới nguyền rủa, trước sau không hề có phản ứng.
Từ sau khi tu vi đình trệ, nàng đã bị ức hiếp nhiều lần, đến nỗi thành quen.
Nếu có bất kỳ phản kháng nào, đối phương ngược lại sẽ đánh trả ác liệt hơn.
Nhưng mà vô luận thừa nhận bao nhiêu nhục mạ nặng nhẹ, nàng cũng chưa rớt nước mắt một lần.
Đám người kia thấy nàng không có phản ứng, tự nhiên không dễ cho qua, một nữ đệ tử tiến lên dùng chân đá vào lưng nàng.
Thân mình run lên, Liễu Sương thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.
Nhưng nàng cắn chặt môi, cũng không có ngã xuống, vẫn cứ đứng đó.
"Ô, còn rất ngoan cường đấy chứ?"
"Phế vật, quỳ xuống xin tha thì sẽ buông tha ngươi hôm nay!"
Liễu Sương ngước mắt, xuyên qua đám người, lạnh lùng mà nhìn "Thẩm Kỳ Khi" đang cười nhạo.
Đại tiểu thư bất chợt phát lạnh sau lưng, có một loại cảm giác bị lang sói theo dõi. Nàng nhăn mày, nghiến răng nghiến lợi: "Mau ra tay!"
Giây tiếp theo, tay đấm chân đá, vô số gậy gộc đập lên người Liễu Sương.
Thẩm Kỳ Khi nhào tới không hề nghĩ ngợi, nhưng những cây gậy đó xuyên qua thần hồn của nàng, vẫn dừng ở trên người Liễu Sương.
Liễu Sương kêu rên vài tiếng, máu ứa ra khoé miệng.
Thẩm Kỳ Khi đờ đẫn nhìn, tim đau như dao cắt.