Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm

Chương 12: Lẽ nào là ta chặt đứt bó hoa đào của nữ chủ rồi?!




"Hả?!" Thẩm Kỳ Khi trợn tròn hai mắt, phản ứng đầu tiên đó là phủ nhận, gấp rút giải thích, "Không tốt không tốt! Trùng hợp gặp trên đường đi học, hàn huyên vài câu thôi!".

Nói đùa cái gì vậy, nàng làm sao dám chạm vào nam nhân của nữ chủ, này không phải chờ bị tước tứ chi sao! Vả lại mấy nam nhân này cũng không phải quá mức tốt đẹp gì, đúng ra là hoàn toàn không xứng với sư tỷ nhà nàng.

Liễu Sương lúc này mới có chút thả lỏng mặt mày, đứng yên tại chỗ.

Tần Kình đi nhanh đến trước mặt hai người, cười nói: "Hai vị sư muội, đang nói chuyện gì đó?".

Thẩm Kỳ Khi đáp: "Tùy tiện tâm sự thôi. Tam sư huynh, có chuyện gì sao?".

"Thì ra là thế." Tần Kình sang sảng cười, đôi mắt lại không tự chủ được liếc nhìn Liễu Sương, "Xác thật là có một việc nhỏ, ta ... muốn tìm Liễu sư muội trợ giúp."

Thẩm Kỳ Khi cười hắc hắc, hứng thú dạt dào, tam sư huynh xem ra là muốn tăng độ hảo cảm rồi.

Theo lý mà nói, nàng nên hiểu chuyện né sang một bên, chớ nên quấy rầy không gian riêng tư, ai ngờ nữ chủ không cho nàng cơ hội mở miệng cáo từ.

Liễu Sương mắt nhìn thẳng, trong giọng nói chứa sự đạm mạc đủ để cự tuyệt người cách ra ngàn dặm: "Tần sư huynh, có việc không ngại nói thẳng đi."

Thẩm Kỳ Khi ngẩn ngơ: ...Sư tỷ còn thẳng hơn cả ta, nàng ấy thật không nhìn ra tâm tư của Tần Kình sao? Đáng hận mọi người đều là đầu gỗ sao?

Tần Kình vẫn giữ tốt khí độ, ôn tồn mỉm cười: "Thôi được, ta đây liền nói thẳng, về chuyện tỉ thí thăng học hai tuần sau, sư muội có tính toán cụ thể gì hay chưa?".

Liễu Sương thản nhiên đáp: "Vẫn chưa."

Tần Kình hít sâu một ngụm, gom đủ dũng khí: "Thế không biết sư muội có nguyện ý hay không, cùng ta chuẩn bị cho trận tỉ thí tới?".

Bộ dáng hắn tuấn tiếu, thần thái tự nhiên ôn hòa, cực kỳ dễ dàng làm người khác có cảm tình, không đành lòng nói ra lời từ chối.

Bốn phía một đám ăn dưa hồi hộp, Thẩm Kỳ Khi hận không thể móc ra một bao hạt dưa để cắn: Chậc, hấp dẫn!

Lời này không bắt lỗi chỗ nào được, biểu hiện ra muốn cùng nhau học tập, nhưng mục đích lại chưa chắc đơn thuần. Thanh Lễ Phái có rất nhiều đệ tử nội môn, vì sao hắn lại cố tình chọn Liễu Sương? Chỉ có thể là ý tại ngôn ngoại, muốn tìm nữ chủ cùng nhau chuẩn bị tỷ thí, nhân tiện bồi dưỡng tình cảm.

Liễu Sương hơi hơi nhíu mày, thần sắc mơ hồ.

Gió nhẹ man mát, hoa rơi lất phất, nàng diện bạch y đứng dưới tàn cây, tóc đen môi đỏ, tay áo rộng dập dờn tựa mây, giống như thần trên tiên giới. Vết rạch hẹp dài trên má chưa thành khuyết điểm, ngược lại tăng thêm vài phần diễm sắc.

Tần Kình xem đến ngây dại, trên mặt nổi lên một mảnh hồng nhạt.

Tình cảnh này, ai nhìn đều nhịn không được tán thưởng một câu xứng đôi. Dưới cây đào thiếu nữ dung tư thanh lệ, xuất trần thoát tục, mà thiếu niên trước mặt thân trường ngọc lập, liếc mắt đưa tình. Quả thực trai tài gái sắc, bầu không khí lãng mạn phấn hồng.

Thẩm Kỳ Khi không khỏi xuất ra nụ cười của các thím hàng xóm, cảm giác bản thân tựa như đèn pha hậu trường. Nàng lặng lẽ dịch ra ngoài vài bước, cố hết sức giảm bớt sự tồn tại của mình, muốn lặng yên không tiếng động mà dung nhập với nhóm quần chúng ăn dưa.

Không nghĩ tới Liễu Sương chớp mắt một cái, một tay ôm eo Thẩm Khi, không chút lao lực kéo nàng trở về bên người: "Muốn đi đâu?".

Thanh âm nàng nhẹ bâng, lực đạo lại vững chắc tựa như kìm sắt không gì phá nổi, Thẩm Kỳ Khi nhất thời không thoát đi được, ngơ ngác dựa nửa người vào lòng nàng, nội tâm hoang mang: Này này này...là do sức lực ta quá kém sao? Tiểu bạch hoa sư tỷ của ta không có khả năng mạnh như vậy!!!

Tần Kình thấy thế không khỏi bật cười: "Hai vị sư muội thật đúng là tình cảm thâm hậu."

Liễu Sương nửa ôm Thẩm Kỳ Khi vào trong ngực, lúc này mới nhấc lên mí mắt nhìn hắn, dường như không hề hứng thú, lãnh đạm nói: "Ta tu vi thấp kém, chỉ sợ sẽ liên lụy sư huynh tu luyện. Nhận được nâng đỡ, cũng xin Tần sư huynh thỉnh cao minh khác."

Quần chúng dựng tai nghe ngóng tức khắc sôi trào lộ vẻ không thể tin được.

Tần Kình cũng coi như là thiếu niên thiên tài trăm người có một, không ít nữ tử cần tu khổ luyện tranh kỳ khoe sắc, mong được Tần Kình chú ý, ngày sau kết thành đạo lữ. Mà Liễu Sương này lại không biết tốt xấu, trực tiếp cự tuyệt hắn?!

Thẩm Kỳ Khi chấn động, nàng chợt nhớ lại đoạn tình tiết này trong nguyên tác: Liễu Sương trong lòng ngượng ngùng, đáp ứng Tần Kình cùng nhau chuẩn bị tỉ thí thăng học, hai người tình đầu ý hợp, cảm tình nhanh chóng thăng hoa, xem đối phương như tri kỷ tâm hồn, nữ chủ còn riêng vì Tần Kình luyện chế đan dược, để ngừa gặp phải bất trắc trong lúc tỉ thí.

Nàng lại nhìn nhìn Liễu Sương gần trong gang tấc, sườn mặt hoàn mỹ sứ bạch, nhìn không ra một tia biểu cảm, không có thẹn thùng, so với 'hân hoan vui sướng' càng là cách biệt một trời...

Sư tỷ ngươi làm sao vậy sư tỷ! Đoá đào hoa lớn như vậy mà không cần, chẳng lẽ thật sự muốn biến thành lãnh cảm?!

Nụ cười Tần Kình cứng lại, thiếu niên độ tuổi mười bảy mười tám đúng là cần thể diện. Hắn lộ ra biểu tình xấu hổ nhưng không mất lễ phép, khó nén mất mát nói: "...... Liễu sư muội không muốn, ta đây cũng không làm khó người."

Liễu Sương gật đầu, ngữ khí khách sáo đến gần như xa lạ: "Đã như vậy, chúng ta liền trước cáo từ."

Dứt lời, nàng dắt tay Thẩm Kỳ Khi, ở trước mắt bao người, đi về hướng lối ra. Tần Kình bị ném ở phía sau, thân ảnh cô đơn.

Thẩm Kỳ Khi nghẹn họng trơ mắt nhìn nàng lôi đi: A??? Tình tiết triển khai có phải không quá thích hợp?!

"Ta thấy Tần sư huynh nói có đạo lý", nàng vừa đi vừa khuyên giải, "Thật...thật không suy xét một chút sao, sư tỷ?".

Liễu Sương cũng không quay đầu lại: "Không." Thanh âm trong trẻo có lực, đầy khí phách.

Thẩm Kỳ Khi lúng túng nói: "Nhưng......nhưng Tần sư huynh tính cách tốt, thiên phú cao, cùng sư tỷ rất xứng đôi, hai người cùng nhau châu liên bích hợp, không phải càng có lợi sao?".

Liễu Sương quay đầu nhìn nàng, "Như thế nào, hay là ngươi muốn cùng với hắn?". Trong ánh mắt cơ hồ có một tia lạnh lẽo khiếp người, cổ tay chợt bị cự lực mạnh mẽ làm cho phát đau, Thẩm Kỳ Khi theo bản năng lắc đầu như trống bỏi.

"Sư tỷ, tay, tay......" Nàng rên một tiếng, nhỏ giọng kêu, "Đau quá......".

Liễu Sương giật mình buông tay ra, chỉ thấy trên cổ tay trắng muốt của Thẩm Kỳ Khi xuất hiện vết bầm xanh. Nàng ngẩn ra, nghiêng mặt đi, ảo não mím môi, "...Xin lỗi."

Thẩm Kỳ Khi xoa xoa cổ tay, ngượng ngùng nói: "Không có gì, nếu sư tỷ không muốn thì thôi."

Không biết Liễu Sương có thành kiến gì với Tần Kình, dù sao không ảnh hưởng cốt truyện phát triển, nam chủ cũng không phải có một mình hắn. Nữ chủ không thích vậy ta cách xa hắn một chút là được.

Liễu Sương im lặng, hai người sóng vai, một đường không nói chuyện.

Đi đến Bách Thảo Viên, Thẩm Kỳ Khi đối diện nàng, mỉm cười tươi đẹp: "Sư tỷ, ta trước cáo từ, ngày mai gặp!" Nói xong cất bước rời đi.

Liễu Sương nhìn bóng lưng dứt khoát của Thẩm Kỳ Khi, nhịn không được gọi lại nàng. "Chờ đã." Nàng dừng một chút, "Khoan hãy đi."

Thẩm Kỳ Khi ngừng bước, xoay người mê mang nhìn nàng: "Sư tỷ, còn có chuyện gì khác sao?". Tay trái mất tự nhiên buông lỏng bên người, vết bầm trên cổ tay rất là bắt mắt.

Hàng mi dài thoáng rung động, Liễu Sương yên lặng một lát, cuối cùng thấp giọng: "...Ta lấy chút dược cho ngươi." Nàng dẫn Thẩm Kỳ Khi tiến nhập Bách Thảo Viên, đẩy ra cánh cửa phòng lân cận.

Đây là lần thứ hai Thẩm Kỳ Khi đi vào phòng nữ chủ, so với ổ chó của nàng, phòng Liễu Sương có thể nói là sạch sẽ ngăn nắp, đệm chăn đều xếp thành khối chỉnh tề, bày trí lại quá mức giản lược quạnh quẽ, tưởng như không có người ở qua.

"Sư tỷ, ngươi không có cái gì đặc biệt yêu thích sao?" Nàng ngồi xuống bàn bát tiên, chống cằm nhìn quanh, "Không tính đọc sách và tu luyện nha."

Liễu Sương đang cúi người từ hộc thuốc lấy ra mấy bình sứ có bịt vải đỏ, nghe vậy đạm nhạt nói: "Thế thì không có."

Thẩm Kỳ Khi thở ngắn than dài: "Ta biết ngay." Thật đúng là cổ máy tu luyện vô tình!

Liễu Sương không phản ứng, tập trung chọn lựa, đặt mớ bình sứ trên bàn.

Thẩm Kỳ Khi cúi đầu nhìn một loạt, hết sức mờ mịt: "Này...số lượng có quá nhiều rồi không?".

"Một ít là ta luyện tẩy tuỷ đan cùng tôi cốt hoàn, có tác dụng tẩy tủy phạt cốt, bổ dưỡng kinh mạch. Đúng hạn ăn vào trước tỉ thí có thể tăng lên tu vi." Liễu Sương đưa lưng về phía Thẩm Kỳ Khi, đóng lại hộc tủ, chậm rãi nói tiếp, "Dư lại là kim sang dược khứ hà cao, đưa hết cho ngươi."

Thẩm Kỳ Khi bỗng nhiên cảm động dâng trào. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh, đoan đoan chính chính hướng Liễu Sương chấp tay: "...... Đa tạ sư tỷ!".

Liễu Sương nghiêng đầu, tầm mắt dừng ở cổ tay đối phương, vội vàng nói: "Chỉ là......bồi thường thôi." Dứt lời, nàng nhẹ cắn môi xoay đầu trở về.

Thẩm Kỳ Khi không giấu được ý cười, "Chuyện nhỏ mà thôi, ta biết sư tỷ không phải cố ý, không cần để ở trong lòng." Trong lòng cười trộm, nữ chủ vậy mà cũng ngạo kiều, muốn xin lỗi nhưng ngại nói rõ, thay thế bằng hành động...... Thật là quá khả ái!

Liễu Sương có chút quẫn bách, nắm chặt đôi tay, lại chậm rãi buông ra. Nàng sớm đã không có cảm giác gì đối với Tần Kình, chỉ cảm thấy chết lặng. Chuyện cũ năm xưa đều hóa thành hư ảo, nói gì đến tâm động. Trên dưới Tu Chân giới bất quá là một đám hề nhảy nhót, sớm hay muộn đều phải xuống mồ, chẳng qua nàng hiện tại vì điều tra rõ nguyên nhân trọng sinh, tạm thời không muốn hành động thiếu suy nghĩ thôi.

Chỉ có Thẩm Kỳ Khi......
Nàng đưa mắt nhìn thiếu nữ tươi cười như hoa, trong lòng phức tạp.

Thật sự...nói là làm người chán ghét cũng không phải, mà thích cũng không phải.
......

Thẩm Kỳ Khi ôm một đống lớn chai lọ bình sứ, coi như quà thắng lợi. Nàng vui rạo rực về phòng, xử lý vết ứ thanh do Liễu Sương lưu lại.

Nữ chủ thoạt nhìn yếu ớt, nhưng sức lực lớn vô cùng, dấu vết lúc này đã sậm màu, nhìn khá ghê người.

Thẩm Kỳ Khi đem thuốc mỡ tinh tế bôi lên da, chờ gió thổi khô. Nàng suy nghĩ, Liễu Sương hiện giờ chặt đứt dây tơ cùng Tần Kình, ngày sau sẽ do ai tới lấp vào đây?

Chăm chú nhìn thuốc mỡ trong tay, bỗng nhiên sắc mặt nàng biến đổi.
......Làm sao hình như không thích hợp a?!

Phải biết rằng trước khi nữ chủ hắc hóa, toàn bộ Thanh Lễ Phái, trừ bỏ Thẩm Quyết cùng Trường Dược đạo nhân, người mà nữ chủ tín nhiệm thân cận nhất chính là 'thanh mai trúc mã' tam sư huynh Tần Kình.

Nhưng hiện tại nữ chủ không những không muốn phản ứng tam sư huynh, ngược lại lựa chọn tiếp cận pháo hôi ác độc Thẩm Kỳ Khi, đan dược lẽ ra đưa cho Tần Kình rốt cuộc lại đưa cho nàng.

Nói như thế, cái chỗ trống 'thanh mai trúc mã' giống như......trời xui đất khiến bị Thẩm Kỳ Khi điền vào.

Nàng bất lực giơ tay che mặt: Lẽ nào là ta chặt đứt bó hoa đào của nữ chủ rồi?! Tội lỗi tội lỗi a!





——
(_)
Cái truyện này...chính là một bộ hài kịch a.