Ta Cùng Bạch Nguyệt Quang So Mệnh Trường

Chương 5




Buổi diễn kết thúc, Khuất Ngưỡng Sơn cùng Tống Giáng ở hậu đài chờ Hứa Địch.
Người xem đi về hết, Hứa Địch xuyên qua đám người chạy chậm ra tới, cười đứng ở trước mặt bọn họ, như hoa hồng trắng thuần khiết không tì vết.
Tống Giáng đem một bó hoa hồng đưa tới trước mặt hắn, sờ sờ đầu của hắn nói: “Hoan nghênh trở về.”
Hứa Địch tiếp nhận bó hoa, đôi mắt hơi cong: “Cảm ơn.” Tiếp theo hắn nhìn về phía Khuất Ngưỡng Sơn đang lười biếng mà dựa cửa xe. Hồi lâu không thấy, hắn vẫn bảo trì thân hình đĩnh bạt, bóng dáng ổn trọng thành thục.
Năm đó sau khi tốt nghiệp, Khuất Ngưỡng Sơn cùng Nguyễn Thu Dữ lãnh giấy hôn thú, mà Hứa Địch quyết định xa độ trùng dương, đến bên kia đại dương du học.
Ngày mưa, cũng là ngày chia tay.
Khuất Ngưỡng Sơn thần sắc mệt mỏi mà xuất hiện ở cửa nơi đăng ký, đầu chán nản gục xuống, áo sơmi nhăn thành từng nếp.
Hắn gắt gao mà nắm lấy tay Hứa Địch, khóe miệng cong lên một độ cung nặng nề.
Hai người cứng còng đứng ở đấy, Hứa Địch dùng hết sức lực ném ra tay hắn, tựa hồ liền muốn cảm tình mấy năm nay tại đây kết thúc.
Hắn đứng thẳng người, hai mắt lạnh lẽo nhìn thẳng Khuất Ngưỡng Sơn: “Ba tháng tới nay ta không cùng ngươi gặp mặt, không tiếp điện thoại, không trả lời tin nhắn, ta thái độ với ngươi rõ ràng. Chưa minh bạch, hiện tại nói rõ, chúng ta chia tay.”
“Ta không rõ ràng lắm.” Khuất Ngưỡng Sơn tiếng nói trầm thấp cố nén cơn tức giận.
Hứa Địch hít sâu một hơi. Nhiều năm cảm tình chung quy vô pháp nhất thời chia ly, nhưng hắn sẽ không và cũng không thể nhớ tình cũ, hắn cực lực khắc chế cảm xúc của chính mình: “Ta nói, chúng ta chia...”
“Ta không chia tay!” Khuất Ngưỡng Sơn bất lực mà gầm nhẹ, không muốn đối mặt hiện thực.
“Khuất Ngưỡng Sơn, ngươi đã kết hôn!” Hứa Địch trong mắt chứa đầy nước, ngữ khí bất đắc dĩ lại yếu ớt, “Không chia tay, ta chính là kẻ thứ ba. Rõ ràng là ta trước cùng ngươi yêu đương, nhưng Nguyễn Thu Dữ lại cùng ngươi kết hôn!”
“Ngươi nói hôn nhân là thương nghiệp liên hôn, ngươi nói thực mau sẽ cùng Nguyễn Thu Dữ ly hôn. Ta đây phải đợi bao lâu? Chờ mấy năm?”
“Hứa Địch, cho ta thêm một chút thời gian không phải tốt hơn sao?” Khuất Ngưỡng Sơn khẩn cầu nói, đáy lòng sinh ra cảm giác bi thương, “Không cần cứ như vậy rời đi.”
“Quan hệ của chúng ta đi đến bước này là vô pháp đoán trước. Là ngươi cô phụ ta trước, không cần giữ ta lại.” Hứa Địch nhịn không được rơi lệ, nước mắt xẹt qua khuôn mặt rơi xuống, “Huống hồ Nguyễn Thu Dữ đem ta hại thành bộ dáng này, hắn làm ta cảm thấy ghê tởm. Ta không nghĩ sẽ thấy hắn, càng không nghĩ sẽ phải thấy các ngươi phu thê cùng khung hình ảnh, làm ta ghê tởm.”
Từng câu từng chữ của Hứa Địch như đâm vào tim hắn. Khuất Ngưỡng Sơn không mong Hứa Địch thông cảm hắn, chỉ hy vọng y có thể cho hắn thêm một chút thời gian. Chính là chính hắn cũng chán ghét cùng Nguyễn Thu Dữ quan hệ, chán ghét đã phát sinh hết thảy, lại có thể lý giải với Hứa Địch như thế nào?
Hứa Địch cuối cùng vẫn là vô tình mà rời đi, hết thảy trần cai lạc định.
Hiện giờ xa cách bốn năm gặp lại, đứng ở trước mắt Hứa Địch chỉ là Khuất Ngưỡng Sơn.
Thái độ của Khuất Ngưỡng Sơn cùng trong tưởng tượng của hắn một trời một vực, Hứa Địch trên mặt tự nhiên mà giơ lên nụ cười, nhẹ giọng nói: “Ngưỡng sơn, đã lâu không thấy.”
“Đã lâu không thấy, Hứa Địch.” Khuất Ngưỡng Sơn mỉm cười đáp lời, ngữ khí bình thường, như bằng hữu xưng hô với nhau, không có một chữ dư thừa.
Hứa Địch tâm loạn như tơ. Lúc trước Khuất Ngưỡng Sơn sẽ không đối hắn tích tự như kim, cho dù biết hắn ghi hận y bạc tình, vẫn như cũ không cam lòng. Hắn nén xuống khổ sở mà nhìn thẳng nam nhân trước mắt, không nhụt chí mà làm nũng nói: “Ngươi trước kia nhìn thấy ta đều ôm ta trước, sau đó đưa hoa...”
“Hứa Địch” Khuất Ngưỡng Sơn bình tĩnh mà đánh gãy lời y nói, chần chờ sau một lúc lâu lại lần nữa mở miệng, âm thanh trầm thấp trần thuật sự thật: “Ta đã kết hôn.”
Ngụ ý, hắn không có khả năng làm ra hành động thân mật, bọn họ yêu cầu bảo trì khoảng cách.
Hứa Địch rời đi sau, Khuất Ngưỡng Sơn hướng bên kia đại dương gửi qua vô số phong thư kiện, nhắn đi vô số tin nhắn nhưng sớm đã bị đối phương kéo vào danh sách đen. Hy vọng đối phương biết được tâm ý của hắn, bất quá đã hơn một năm kiên trì chỉ là công dã tràng.
Tình yêu bốn năm không ai hay biết biến mất ở không trung, chỉ để lại khoảng trống áy náy.
Khuất Ngưỡng Sơn ngữ khí không có không kiên nhẫn, lại làm Hứa Địch nan kham “Tự mình đa tình” dường như một bạt tai ở trên mặt, dù cho đã không yêu hắn, đau đớn vẫn truyền khắp cơ thể.
Trăm chuyển dung nhan, năm đó tình đã chết.
Hứa Địch cười khổ lui ra phía sau vài bước, trầm mặc không nói. Hắn đương nhiên biết Khuất Ngưỡng Sơn đã cùng Nguyễn Thu Dữ kết hôn, hắn đương nhiên biết Khuất Ngưỡng Sơn đã không còn yêu hắn, nhưng hắn về nước mục đích không chỉ có Khuất Ngưỡng Sơn, còn có mặt khác.
Hứa Địch không để bụng Khuất Ngưỡng Sơn yêu ai. Hắn sớm đã yêu người khác, hắn chỉ cần Khuất Ngưỡng Sơn áy náy.
Hắn là một cái người xấu, nhưng mọi người đều tin tưởng hắn là một con người tốt.
Tình nhân cũ gặp mặt hết sức xấu hổ. Tống Giáng nghĩ thầm Khuất Ngưỡng Sơn rõ ràng còn yêu Hứa Địch, còn muốn làm bộ bộ dáng lạnh nhạt. Hắn đi lên trước vỗ vỗ bả vai Khuất Ngưỡng Sơn, giảm bớt không khí căng thẳng nói: “Nhiều năm không thấy, các ngươi đừng tỏ ra bộ dáng này, chúng ta ba người cùng đi uống đi.”
Xe vững vàng mà chạy ở trên đường, Khuất Ngưỡng Sơn chuyên chú mà nhìn con đường phía trước.
Lên xe trước, Hứa Địch chụp lén bóng dáng của Khuất Ngưỡng Sơn, hắn đăng lên mạng xã hội, vừa xem bình luận vừa hỏi: “Các ngươi cảm thấy ta múa ba lê thế nào?” Hắn nghiêng đầu nhìn phía Tống Giáng, “Có tiến bộ không?”
Tống Giáng không do dự mà nói: “Diễn rất tự nhiên, không có khuyết điểm.”
Hứa Địch sung sướng mà cười, hắn ngược lại quay qua hỏi Khuất Ngưỡng Sơn: “Ngưỡng sơn, ngươi cảm thấy sao?”
Khuất Ngưỡng Sơn liếc xem qua kính chiếu hậu, ở hắn chờ mong đáp: “Thực tốt.”
Nhận được đánh giá tốt, Hứa Địch yên tâm mà thở một hơi. Tuy rằng năm đó chân bị thương khép lại đến không tồi, nhưng rơi xuống di chứng. Mỗi một lần dùng đến chân thuận, cổ chân chỗ đó có cảm giác rất đau đớn, Hứa Địch chỉ có thể giảm bớt huấn luyện, này biểu thị cổ chân hắn vô pháp dùng lực mạnh, càng khó có thể giành được chức cao ở Vũ Đoàn. Hắn phải liên tục nhận được những lời đánh giá tốt mới có thể duy trì tâm thái.