Ta Có Thể Xoát Thuộc Tính

Chương 3: Đây là một con quỷ đột tử khi viết tiểu thuyết




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Quỷ run run thốt lên, lời mới vừa ra khỏi miệng cô ấy đã hối hận.

Bởi vì nhân loại trước mắt cũng chính là Vương Bình, sau khi thấy bản thân mình có thể nói, quang mang trong mắt hắn càng thêm sáng rực, sáng tới mù mắt người khác.

Điều này khiến quỷ lạnh run.

Rốt cuộc tên nhân loại này bị cái quái gì vậy? Nghe thấy quỷ nói chuyện thôi, kích động như thế làm chi? Không phải hắn muốn nghe bản thân mình "thét chói tai" đấy chứ?

Hiện tại vẻ mặt của Vương Bình chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung.

Như đói như khát.

Thảo nào quỷ cũng bị dọa giật mình.

Cô ấy là nữ không sai, nhưng cũng là quỷ đó!

Nhìn điểm thuộc tính không ngừng tăng, sao tâm tình của Vương Bình có thể bình tĩnh được. Hắn đã coi con quỷ này trở thành cây rụng tiền, còn là loại rung một cái là có thể rớt ra tiền.

"Keng! Quỷ nhà trọ sợ đến phát run, điểm thuộc tính +1."

Con quỷ bị Vương Bình túm lấy lạnh run, sợ hãi nhìn chằm chằm Vương Bình.

Vương Bình thấy thế cười cười, một tay túm lấy quỷ, một tay vỗ giường một cái.

"Quỷ tiểu thư, đừng đứng nữa, tới ngồi lên giường đi, chúng ta ngồi lên giường trò chuyện."

Nghe vậy, quỷ đầu lắc như trống bỏi.

"Không... Không ngồi..."

Nàng sợ bản thân mình mới vừa ngồi lên, tên nhân loại này sẽ lập tức nhào về phía mình.

Giọng nói run rẩy của quỷ vang lên, lần này ngược lại không thêm điểm thuộc tính, khiến Vương Bình sửng sốt.

Xem ra quỷ đã sợ hãi đến đỉnh điểm, đã không thể thêm điểm thuộc tính.

Trong lòng hắn khoan thai thở dài.

Hắn không rõ vì sao con quỷ này lại sợ bản thân mình như thế. Hắn vốn chỉ muốn khiến quỷ ngơ ngác, trêu chọc quỷ một lát, giống như hôm qua.

Thế nhưng con quỷ này ù ù cạc cạc mà sợ mình chết đi được, Vương Bình cũng rất bất đắc dĩ.

Nếu đã không cách nào quét tâm tình sợ hãi, vậy thì quét những cảm xúc khác.

Vương Bình buông tay quỷ ra, lại vỗ giường một cái, cười nói.

"Quỷ tiểu thư đừng sợ, tôi sẽ không làm cô bị thương, tôi chỉ muốn hàn huyên nói chuyện phiếm với cô một chút thôi. Cô yên tâm, tôi sẽ không thương tổn cô, nếu như cô không muốn ngồi giường, chúng ta đứng trò chuyện cũng được "

Quỷ thấy Vương Bình buông tay, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cô ấy lại do dự một chút.

"Anh xác định anh sẽ không..."

Nói đến đây, quỷ không tiếp tục nói hết lời, cũng không nói câu anh thật sự không cưỡng gian tôi đấy chứ?

Nói đùa gì vậy, quỷ cũng cần sĩ diện.

Lại nói, nữ quỷ cũng là nữ, nói mấy lời kiểu này thật quá e lệ.

"Tôi sẽ không thương tổn cô."

Vương Bình cười cười trả lời. Hắn cho rằng quỷ muốn nói anh xác định anh sẽ không thương tổn tôi đấy chứ?

Một người một quỷ đối diện nhau.

Thật lâu sau, dường như tâm tình của quỷ cũng hòa hoãn lại, giọng nói của cô ấy lại trở nên khủng bố, khoan thai nói.

"Vì sao anh không sợ tôi?"

"Vì sao tôi phải sợ cô? Giống hiếm hoi như quỷ phải đối đãi thật tốt, thế giới này cũng không nhiều quỷ lắm."

Vương Bình nói xong, lại trưng ra bộ dạng trách trời thương dân, có một loại tang thương, thế ngoại cao nhân.

"Keng! Quỷ nhà trọ khiếp sợ, điểm thuộc tính +1."

Quỷ bị lời Vương Bình dọa sợ hết hồn.

Hắn có ý gì? Vương Bình đã từng gặp những con quỷ khác?

Không đúng, không phải vừa rồi hắn nói đây là lần đầu tiên hắn gặp quỷ sao?

Nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, trong lòng Vương Bình cười thầm, quả nhiên hữu hiệu.

Không đợi quỷ hỏi, hắn đã khoan thai giải thích nói.

"Tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy quỷ, thế nhưng từ rất lâu trước tôi đã biết trên thế gian này có quỷ tồn tại."

"Sở dĩ tôi biết có quỷ tồn tại, thật ra là vì mấy đời nhà tôi tiếp xúc với quỷ. Tôi nghĩ hẳn là cô đã nghe nói tới đạo sĩ các loại. Gia tộc tôi là thế gia đạo sĩ, đáng tiếc, thói đời bạc bẽo, đầu năm nay quỷ càng ngày càng ít, càng ngày càng ít."

Vương Bình lại thở dài.

Trong lòng Vương Bình đã cười tới nở hoa, bởi vì hệ thống lại nhắc nhở quỷ khiếp sợ, thuộc tính +1.

Lúc trước khi Vương Bình nói ra câu nói kia, chỉ để thử dò xét quỷ một chút.

Suy đoán của hắn, tám phần mười con quỷ này chính là sinh viên đã chết kia, cũng chính là một nữ quỷ mới chết đi chưa lâu, chưa từng trải sự đời.

Cho nên hắn vốn định khảo nghiệm con quỷ này, bịa ra gì mà gia tộc đạo sĩ, xem quỷ có phản ứng gì.

Hệ thống nhắc nhở quỷ khiếp sợ, lập tức khiến hắn rõ ràng, con quỷ này giống với suy đoán của mình.

Đúng là hiện tại quỷ đang nằm trong trạng thái khiếp sợ thật.

Tuy rằng cô ấy là quỷ, nhưng khi cô ấy còn sống cô ấy cũng là người, lại còn là nữ sinh viên, quan trọng nhất là cô ấy cũng thích xem mấy thứ như tiểu thuyết.

Về đạo sĩ, đương nhiên cô ấy cũng rõ ràng.

Sau khi cô ấy trở thành quỷ, cô ấy đã biết thế giới này thật sự có quỷ tồn tại.

Hiện tại, Vương Bình bịa ra gia tộc đạo sĩ, đương nhiên nữ quỷ cũng tin. Ngay cả quỷ còn có, chắc chắn đạo sĩ cũng sẽ tồn tại.

Trên mặt quỷ lộ ra vẻ khiếp sợ, cô ấy lại sợ hãi một lần nữa, lui về phía sau nói.

"Thế gia đạo sĩ, anh sẽ không giết tôi đó chứ..."

Vương Bình cười cười lắc đầu nói.

"Người có người tốt người xấu, quỷ cũng chia quỷ tốt quỷ xấu. Theo tôi thấy, âm khí trên người cô không có máu tanh, hiển nhiên cô chưa từng giết người, cô là quỷ tốt. Gia tộc tôi cũng không phải loại gia tộc trong phim truyền hình, vừa thấy quỷ liền giết, chúng tôi cũng phân chia thiện ác."

Quỷ liên tục gật đầu, gật liên tục như gà mổ thóc.

Thật giống như đang nói, đúng đúng đúng, tôi là quỷ tốt, quỷ vô cùng tốt, ngoại trừ dọa người, tôi chưa từng giết người, đại nhân ngàn vạn lần đừng giết tôi.

Sau khi xóa bỏ sợ hãi trong lòng, một người một quỷ trò chuyện hăng say.

"Quỷ tiểu thư, cô là Trương Dao đúng không? Chính là nữ sinh đã đột tử trong phòng 201 trước đây."

"Vương Bình tiểu đạo trưởng, anh nói đúng, tôi chính là Trương Dao."

"Quỷ tiểu thư, căn cứ theo hiểu biết của tôi, người chết thành quỷ, hoặc là lòng có oán khí, hoặc là lòng có chấp niệm. Có phải cô có chuyện gì khó nói không? Tỷ như thật ra không phải cô đột tử, mà cô bị người ta giết? Cho nên cô mới biến thành quỷ? Cô cứ nói ra, có lẽ tôi có thể giúp cô."

Vương Bình hòa khí nói.

Hắn không phải người có tinh thần trọng nghĩa cao, mà hắn cảm thấy, nếu như Trương Dao bị giết thật, khẳng định tên ác nhân kia còn đang tiêu dao ngoài vòng pháp luật.

Nếu như mình bắt được hung thủ, đi tố cáo với cảnh sát, không chừng có thể thu hoạch được một món tiền thưởng từ bên phía cảnh sát.

Không sai, Vương Bình đang suy nghĩ tới tiền thưởng.

Ngoại trừ tiền thưởng, Vương Bình còn muốn thử nghiệm Hệ Thống Người Chơi Quỷ, nếu như mình giúp quỷ hoàn thành tâm nguyện để quỷ yên tâm thăng thiên, liệu mình có thể thu được điểm thuộc tính hay không.

"Tôi đột tử thật, không phải bị giết."

Trương Dao lau máu tươi trên mặt quỷ, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, lúng túng vò đầu.

"Thực không dám giấu giếm, tôi là một sinh viên gần tốt nghiệp, trước khi tốt nghiệp tôi đi thực tập, nhưng không đi tìm việc là như những người khác mà tôi thuê nhà trọ viết tiểu thuyết, tôi muốn dựa vào việc viết tiểu thuyết để kiếm tiền."

"Sau đó, tôi thức đêm viết tiểu thuyết, ngày nào cũng thức đêm, dẫn tới thân thể tổn thương mà đột tử."

Khóe miệng Vương Bình co quắp, mẹ nó, viết tiểu thuyết đột tử.

"Vậy chấp niệm của quỷ tiểu thư là vì bản thân viết tiểu thuyết đột tử, cho nên mới biến thành quỷ ở chỗ này?"

"Không phải..."

"Vậy đó là gì? Không phải vì viết tiểu thuyết không có tiền trả tiền mướn phòng, bị bà chủ nhà đuổi ra ngoài, cho nên cô mới sinh lòng muốn trả thù đấy chứ?"

Vương Bình liên tưởng đến lần nào Trương Dao cũng hù dọa khiến khách thuê phòng 201 bỏ chạy, hẳn là vì bà chủ nhà.

Chẳng qua, hình như bà chủ nhà cũng không hư hỏng đến mức như vậy, bà ấy đối xử với mình rất tốt.

Trương Dao lại vội vàng lắc đầu.

"Không phải, không phải, điều này sao có thể, bà chủ nhà đối xử với tôi rất tốt."

"Vậy vì sao cô lại muốn đuổi khách trọ đi?"

"Khụ... tôi đuổi khách trọ đi là vì có nguyên nhân khác..."

Nghe được Trương Dao giải thích nguyên nhân, khóe miệng Vương Bình co quắp.

CMN, lần đầu tiên mình gặp được quỷ, lý do thành quỷ thật hiếm thấy.

"Quỷ tiểu thư, chuyện này cứ giao cho tôi đi, ngày mai tôi sẽ đi hỏi bà chủ nhà thử xem sao."

...