Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 49




Thấy Cố Nhàn Ảnh xuất hiện ở đây, Hạ Uẩn gần như ngay lập tức lớn giọng hô lên không hề để ý đến việc mình bị Ma hoàng đang kìm chặt ở trước mặt, cậu ta giãy dụa muốn phóng tới phía Cố Nhàn Ảnh, kinh hoàng nói: “Thái sư thúc tổ!”

Ma hoàng khẽ liếc nhìn Hạ Uẩn một cái, gần như không hề dùng một chút lực nào đã lập tức dễ dàng kéo người quay trở lại, lần này hạ thủ nặng hơn làm cho Hạ Uẩn cả người đập lên trên tường lập tức một búng máu lớn từ trong miệng phun ra, thoáng chốc sắc mặt trở nên vài phần khó coi, nhưng vẫn cố ra sức muốn chạy về phía của Cố Nhàn Ảnh: “Thái sư thúc tổ…”

Cố Nhàn Ảnh thấy thế trong lòng lập tức cả kinh cũng không dám làm thêm động tác nào nữa, Diệp Ca ở trong góc chống kiếm cũng không nhịn được lảo đảo đứng lên, khàn giọng nói: “Câm miệng, không được quấy rầy.”

Hạ Uẩn bị ăn mắng cũng sững sờ tại chỗ, cậu ta vốn dĩ đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết ở trước mắt mà bây giờ lại bị đồng bạn rống một tiếng, cảm giác uỷ khuất lẫn sợ hãi nhất thời bộc phát, vành mắt cậu ta đỏ lên nước mắt lập tức rời xuống.

Diệp Ca chỉ nhìn một cái rồi có chút ghét bỏ quay mặt qua chỗ khác, nhưng cũng chậm rãi tới gần Ma hoàng vẻ mặt lạnh đạm nói: “Cứ coi như ngươi bắt được tên tiểu tử này thì cũng chẳng làm gì được, ngươi phải biết nếu bàn về thân phận địa vị thì Diệp gia ta càng hơn Hạ gia một bậc.”

Ma hoàng tựa hồ như đang cười lạnh một tiếng ngắn ngủi như chưa từng xảy ra, cước bộ Diệp Ca chợt ngừng lại, mím chặt môi ngạc nhiên nghi ngờ nhìn hắn.

Nhưng vào lúc này, một cái tay nhẹ nhàng khoác lên vai Diệp Ca.

Diệp ca ngẩng đầu lên thì nhìn thấy được ánh mắt của Cố Nhàn Ảnh.

Khóe môi Cố Nhàn Ảnh cong lên giống như đang cười cười, nhưng nụ cười kia rất nhạt, đối với Diệp ca mà nói phảng phất giống như là ảo giác vậy, tiếp theo nàng nhìn về phía Ma Hoàng, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng: “Người đã làm rất tốt rồi, mọi chuyện ở phía sau cứ giao cho ta.”

Lời nói này không cho người ta có cơ hội phản bác, Diệp Ca thậm chí còn cảm thấy mấy phần mờ mịt nhìn Cố Nhàn Ảnh muốn nói lại thôi, không hề nghĩ tới nàng sẽ nói ra một câu như vậy.

Từ trước đến nay lời tán dương của Cố Nhàn Ảnh đối với các đệ tử Kiếm Các vẫn luôn vô cùng keo kiệt, kể từ lúc bọn họ bắt đầu tiến vào Bạch Vũ Kiếm Tông cho bây giờ vẫn cứ như vậy. Hoa Ly sau khi tỉnh lại thì rốt cuộc Cố Nhàn Ảnh cùng với lúc trước cóa chút khác biệt, nhưng lại giống như trước sẽ không mở miệng nói ra lời khen ngợi, từ đầu đến cuối Diệp Ca vẫn luôn hiểu mình đến tột cùng là có bao nhiêu nhỏ yếu, cũng biết nếu so với Cố Nhàn Ảnh thì kiếm pháp của bọn họ đúng là không có chỗ nào cao siêu cả, cho nên cậu ta vẫn luôn cho rằng hết thảy vẫn còn chưa đủ, cậu ta vẫn còn chưa đủ mạnh, một kiếm vừa rồi của cậu ta vẫn còn chưa đủ tốt, vốn dĩ cậu ta muốn cứu Hạ Uẩn từ tay Ma hoàng, nhưng có lẽ hiện giờ cậu ta vẫn căn bản là không làm được.

Cậu ta cũng biết điều đó cho nên khi nghe Cố Nhàn Ảnh nói ra những lời này thì không khỏi giật mình ngay tại chỗ.

Nàng nói: “Ngươi đã làm rất tốt rồi.”

Rốt cuộc thì có chỗ nào tốt đây, sống chết ở trước mắt vậy mà cậu ta lại không đủ năng lực để cứu Hạ Uẩn.

Diệp Ca nghiêm mặt còn muốn tiếp tuc đi lên  nhưng tay của Cố Nhàn Ảnh để trên vai của cậu ta so với bất cứ lúc nào vô cùng có lực, ngăn cản cậu ta tiếp tục đi lên. Tầm mắt Cố Nhàn Ảnh hướng về phía Ma hoàng, Ánh sáng của Dạ Minh Châu chiếu sáng  hết bốn phía của sơn động, từ vị trí của Cố Nhàn Ảnh cũng có thể thấy rõ vị trí ống tay áo của Ma hoàng có một chút tổn hại, và đương nhiên người tạo nên tổn hại đó chính là Diệp Ca.

Không ai biết rõ hơn Cố Nhàn Ảnh sự cường đại của Ma hoàng, Diệp Ca chẳng qua chỉ là một thiếu niên mới bắt đầu học kiếm pháp không lâu mà có thể dùng sức mạnh của mình làm rách ống tay áo của Ma hoàng, quả thực là đã vượt qua dự liệu của Cố Nhàn Ảnh. Những lời nói mà lúc nãy nàng nói với Diệp Ca không phải là an ủi mà là xuất phát từ sự ngạc nhiên pha lẫn sự tán thưởng từ tận đáy lòng.

Diệp ca rất mạnh và tương lai cậu ta còn có thể mạnh hơn nữa, nhưng bây giờ nàng cần phải đứng chắn trước mặt bọn họ, giống như năm đó Hồng Diệp chân nhân cũng đứng ra che chắn phía trước nàng vậy.

Cố Nhàn Ảnh dường như cũng cảm nhận được tâm tình năm đó của sư phụ.

Gặp ma, sau đó trừ ma.

Cố Nhàn Ảnh lần nữa giương kiếm, kiếm ý lần này lại còn tràn đầy sắc bén nữa mà trở nên tĩnh lặng yên bình vô cùng báo hiệu cho một trận mưa rền gió dữ sắp đến. Ở nhiều năm trước Cố Nhàn Ảnh đã từng được nhìn thấy Hồng Diệp chân nhân xuất kiếm trước mặt, cho đến ngày hôm nay nàng mới hiểu được một kiếm khi đó đến tột cùng là tâm cảnh thế nào, dứt khoát ra sao.

Rốt cuộc vẻ mặt của Ma hoàng thu lại, tập trung tất cả tinh thần ứng đối một kiếm của Cố Nhàn Ảnh.

Ở Bạch Vũ Kiếm Tông tu luyện mấy trăm năm, hiện giờ Cố Nhàn Ảnh đã không còn là thiếu nữ năm xưa nữa, trong nháy mắt kiếm phong xuất ra chính là  kiếm ý dễ như trở bàn tay nghiền nát, Ma hoàng tiến lên một bước, hai tay tiến lên đón lấy một kiếm của Cố Nhàn Ảnh, tay áo bào theo lực lượng ấy mà phát ra thanh âm vang dội, một chiêu chỉ có thế nhưng lại không có biện pháp lập tức làm chậm lại,  nhưng chỉ khiến cho thân hình đang đứng chắn một kiếm kia bay thẳng vào bên trong thạch bích!

Mặt ma hoàng trở nên lạnh lẽo, cười lạnh một tiếng.

Một kiếm đó Cố Nhàn Ảnh đắc thế nhưng trong lòng nàng cũng không nhẹ nhõm xuống được, nàng biết rõ chiêu vừa rồi có thể thắng được đối phương chẳng qua chỉ là do đối phương vừa mới tự thoát khỏi vực thẳm hiện giờ còn đang trong giai đoạn suy yếu, nếu thật đúng  so sánh với thời kỳ toàn thịnh của Ma hoàng thì mình sẽ không hề có một chút phần thắng nào. Đương nhiên nàng sẽ không cảm thấy may mắn, nàng biết mình nhất định phải diệt trừ người này đi trước khi thực lực của đối phương khôi phục hoàn toàn, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Đối với tình trạng của bản thân mình đương nhiên Ma hoàng phải rõ ràng hơn so với Cố Nhàn Ảnh, hắn ta sau khi tránh một kiếm kia thật nhanh đi đến bên cạnh Diệp Ca và Hạ Uẩn, hiển nhiên là muốn bắt hai tên này để trì hoãn thời gian.

Ma hoàng vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, đương nhiên cũng sẽ không có cái gọi là giới hạn hèn hạ đánh lén, bắt được Hạ Uẩn đầu vai liền lập tức đánh tới Cố Nhàn Ảnh, Cố Nhàn Ảnh nhìn ra lực đạo của một chưởng đó, cũng không chút do dự tiến lên cứu người, bị Hạ Uẩn đụng phải cả người lùi về phía sau mấy bước nôn ra một ngụm máu tươi.

Bản thân Hạ Uẩn thì ngược lại không có sao, thân thể vội vàng đứng vững lùi về sau nhìn, nhìn thấy dáng vẻ lần này của Cố Nhàn Ảnh, gương mặt bị dọa cho sợ đến mức trắng bệch, luôn miệng nói: “Thái sư thúc tổ! Người không sao chứ!Đều là tại con…Tất cả là do con quá nặng cho nên mới có thể đập đến người bị thương…”

Cố Nhàn Ảnh bị lời nói này kéo thần trí trở về, lại không có sức lực để nhiều lời chỉ kéo người ra sau lưng một phen đẩy đến trước mặt Diệp Ca.

Diệp Ca kéo Hạ Uẩn lại, mặt không chút biểu tình cắt đứt lời nói của cậu ta: “Câm miệng”

Hạ Uẩn ngay tức khắc không dám nói gì nữa nhưng lại không nhịn được mà liếc về hướng bên kia chú ý động tĩnh của Cố Nhàn Ảnh và MA hoàng.

Ở chỗ đó Cố Nhàn Ảnh lại một lần nữa ra tay với Ma hoàng, vừa rồi vì cứu Hạ Uẩn mà Cố Nhàn Ảnh bị Ma hoàng làm cho bị thương, bây giờ lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy đau nhức, xuất thủ đương nhiêm sẽ chậm hơn mấy hần mà Ma hoàng vốn cũng chưa từng khôi phục, hai người cứ như vậy lại thời có có thể đánh ngang tay, Cố Nhàn ẢNh vừa không cách nào làm Ma hoàng bị thương, cũng không không thể nang theo hai người Diệp Ca chạy thoát khỏi nơi này, dưới sự giằng co như thế, cả tòa sơn động rung chuyển không dứt, ngày càng nhiều khối đá từ trên vách lăn xuống, hương vị tanh mặn dần lan ra, dần dần trở nên dày đặc nồng đậm.

Vì hương thế trong người Cố Nhàn Ảnh cho nên dẫn đến động tác của nàng càng ngày càng chậm, vậy mà Ma hoàng lại đánh càng lúc càng mạnh, vốn là bị phong ấn  mấy trăm năm toàn bộ lực lượng đã quay  về trong cơ thể, thuận theo cuộc chiến này mà bị kích thích, mơ hồ như trở lại sự oai phong của năm đó.

Cứ chiến đấu như vậy mãi cũng không phải là cách, trong lòng Cố Nhàn Ảnh vô cùng sốt ruột, lại khổ nổi khó có thể chống đỡ được thế công của đối phương càng không cần phải nói đến chuyện ngăn cản được đối phương.

Liên tục giao chiến đã khiến cho vết thương ở trên người Cố Nhàn Ảnh càng ngày càng nhiều, ngay ca Ma kiếm cũng bị hao tổn không ít, ánh sáng dần trở nên u ám, thân kiếm khẽ run lên. Siết chặt ma kiếm trong tay, Cố Nhàn Ảnh bỗng nhiên nhớ tới nhiều năm trước, nghĩ tới lời hứa nhiều năm trước cùng với rất nhiều năm sau, nhớ tới Hồng Diệp chân nhân vùng với mình ngày hôm nay, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Thế công cuồng phong gió dữ của nàng đột nhiên dừng lại không có động tác nữa.

Bỗng dưng sắc mặt Ma hoàng trở nên biến đổi, động tác không kịp thu hồi lại, một chưởng hung ác đánh vào đầu vai Cố Nhàn Ảnh.

Cố Nhàn Ảnh nhận một chưởng này nhất thời mặt mũi tái nhợt không một chút máu, cả người có chút lung lay theo chưởng thế đó, tuy nhiên thân thể lại vô cùng kiên trì đứng vững. Nàng ngẩng đầu lên, đầu tóc quần áo có chút xốc xếch, lại ở trong ánh sáng minh châu lờ mờ hạ quyết định nhìn người đối diện.

Đáy mắt MA hoàng thoáng qua một tia hoảng sợ, muốn nhanh chóng muốn rút ta rời khỏi, nhưng lúc này Cố Nhàn Ảnh lại chợt giơ tay lên chụp lấy cổ tay đối phương.

“Ban đầu ta ra đời chính là một sự sai lầm, đây là chính miệng ngươi nói.” Cố Nhàn Ảnh nắm chặt tay của Ma hoàng, chợt giống như sinh ra sức lựuc vô cùng lớn kiềm chế đối phương không cho đối phương tránh thoát nửa phần. Khóe môi nàng cong lên lộ ra một chút bất đắc dĩ rồi lại kiên quyết trở nên vui vẻ, khản giọng nói: “Bởi vì ngươi biết, trên người ta có lực lượng huyết mạch khắc chế đối với ngươi nhất. Chính vì thế cho nên ngươi vốn dĩ định giết chết ta, nhưng bởi vì cha mẹ ta không chịu, bà ấy cho dù xảy ra chuyện gì cũng muốn bảo hộ chu toàn cho ta, vì vậy ngươi đem ta cùng mẫu thân nhốt trong lao ngục.”

Năm năm đầu đời nàng trải qua trong lao ngục, khi đó nàng cái gì không hiểu, chỉ hiểu nhất chính là sự sống chết.

Chuyện sau đó từng nhiều vô số kể xuất hiện trong ác mộng của nàng, Ma hoàng biết được có người đang tìm kiếm tung tích của nàng, sợ nàng bị người có lòng muốn lợi dụng nàng như một công cụ nhằm vào hắn, cho nên mới quyết định xử tử nàng, nhưng cuối cùng mẫu thân liều chết bảo vệ cho nàng, giúp cho nàng trốn thoát.

Hết thảy đều là vì vậy mà bắt đầu, Cố Nhàn Ảnh chưa từng quên, cho nên nàng quyết định đem  một thân lực lượng huyết mạch ra. Quyết định dùng lần quyết đấu sinh tử này để kết thúc tất cả những khúc mắt của hơn bốn trăm năm qua.

Cố Nhàn Ảnh sâu kín nhìn Ma hoàng trước mặt, hai mắt thâm thúy trầm tĩnh, từ chỗ sâu nhất chậm rãi hiện lên một chút đỏ đậm, hồng lên như lửa như máu cũng tựa như ở vực sâu địa ngục.

Đó là sức mạnh huyết mạch của Ma tộc.

Cố Nhàn Ảnh bỗng nhiên bóp nát thanh trường kiếm trong tay, Phong  ma kiếm thoáng chốc hóa thành ngàn vạn mảnh vụn ào ào rơi xuống, mà những mảnh vụn tia sáng thật nhỏ tản ra kia bao bọc lấy Cố Nhàn Ảnh máu tươi trong lòng bàn tay chậm rãi chảy xuống, rồi lại đột nhiên đánh về hướng Ma hoàng.

Mấy chục miếng lưỡi kiếm ngay tức khắc ghim vào cơ thể Ma hoàng, Ma hoàng rên lên một tiếng vội vàng lui về phóa người nọ sau lưng quát: “Thiệp Lam!”

Tên thiếu niên từ biển sâu mà đến kia lúc trước khi thấy hai người chiến đấu từ đầu đến cuối đều không hé một lời, cho đến lúc này khi nghe thấy tiếng Ma hoàng rốt cuộc cũng ra tay, nhanh chóng lướt tới trước mặt hai người bọn họ. Người nọ tới quá nhanh, Cố Nhàn Ảnh phải toàn lực ứng phó cuói cùng mới có thể đánh bại được Ma hoàng, trong thoáng chộc lại không có biện pháptiếp được một đạo chưởng lực của người nọ. May mà trong lúc cấp bách này có một đạo thân ảnh chợt bay tới, kiếm quang lóe lên khó khăn lắm mới chặn được chưởng lực kia, chẳng qua là bây giờ tu vi còn thấp, mặc dù là phản ứng kịp thời những vẫn không có cách nào phá giải hoàn toàn lực đạo đó, Cố Nhàn Ảnh nhận một kích này không khỏi dâng lên trận ho khan một lần nữa, máu tươi trên môi dị thường đỏ sẫm thấm từng sợi từng sợi huyết ma khí.

Người ra tay giúp Cố Nhàn Ảnh là Diệp Ca, tình trang của cậu ta lúc này cũng không tốt hơn chút nào, nhưng mà  cậu ta nhìn chằm chằm vào Thiệp Lam đột nhiên động thủ lại không chịu lui về sau nửa bước.

Thiệp Lam híp mắt cười cười không lên tiếng, lao đến bên cạnh Ma hoàng muốn dẫn ra ngoài, Ma hoàng một phen rời khỏi người nọ, lạnh lùng nói: “Ngươi đây là có ý gì.”

“Ma hoàng đại nhân, bây giờ không phải là thời điểm để động thủ, chỗ Hải Cảnh kia không biết tình huống như thế nào, chúng ta còn cần phải bàn bạc kĩ hơn.” Thiệp lam dáng vẻ phục tùng nói.

Ma hoàng ngắn ngủi cười một tiếng, “Ban đầu Hải Cảnh thề so sắt, kết quả chút chuyện này cũng làm không xong?”

Thiệp Lam sắc mặt cung kính, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tây Hải chi chủ phải đối phó với Tĩnh Hải cung tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ vị tiểu Thiếu chủ kia quay trở về, muốn giải quyết hắn còn cần phải tốn một ít thời gian, Ma hoàng lại nhẫn nại thêm mấy ngày nữa có được không?”

Ma hoàng lãnh đạm mà nhìn Thiệp Lam một cái: “Tốt nhất là như thế.”

Diệp Ca và Hạ Uẩn đương nhiên là có thể nghe không hiểu, nhưng Cố Nhàn Ảnh nghe được lời này sắc mặt lại có chút biến đổi, trong miệng bọn họ chỉ nghĩ đến tột cùng là người nào nhưng Cố Nhàn Ảnh lại cực kỳ biết rõ.

Lần này biển sâu xảy ra chuyện cùng với việc Ma hoàng xuất hiện quả nhiên là có liên quan, mà hiện giờ Hoa Ly đang ở biển sâu cũng không biết là đã gặp biến cố gì rồi.

Cố Nhàn Ảnh hít sâu một hơi, muốn miễn cưỡng xuất thủ một lần nữa, cũng ngay lúc này chưởng lực của Thiệp Lam một lần ữa xuất ra, thân thể vút một cái tới trước mặt  đám người Cố Nhàn Ảnh, đang lúc mọi người không kịp phản ứng hết sức mang theo Ma hoàng chạy về hướng bên ngoài sơn động.

Trong lòng biết rõ hôm nay tuyệt đối không thể để cho Ma hoàng rời đi, cho dù Cố Nhàn Ảnh trọng thương vô lực vẫn cố gắng đề khí đuổi theo một lần nữa, vội vã chạy về hướng sơn động bên ngoài.

Bóng dáng phía trước càng ngày càng gần, lối ra của sơn động đang ở trước mắt, trong gió loáng thoáng thẩm thấu hơi thở quen thuộc, cước bộ Cố Nhàn Ảnh không ngừng từ trong sơn động lao ra.

Cuối cùng ánh mặt trời lần nữa bao phủ toàn thân, trong trẻo tinh khiết, ấm áp thoải mái, trước mắt ánh mắt xuất hiện vô số thân ảnh ào ào mà đứng, trong lúc nhất thời Cố Nhàn Ảnh không cách nào nhìn thấy rõ, chỉ chờ khi thích ứng được ánh sáng này mới phát giác đụn mây phía chân trời đã sớm đen nghịt người chờ đợi.

Ma Hoàng và Thiệp Lam bị vây khốn ở giữa, mà đám người trước nhất là một đạo thân ảnh quen thuộc nhất với Cố Nhàn ẢNh.

Yên lặng một hồi.

Vết thương dữ tợn trên tay phải do lúc nãy Cố Nhàn Ảnh bóp vỡ Phong ma kiếm đến bây giờ vẫn còn chảy máu, nhưng mà nàng lại giống như không có cảm giác chỉ bình tĩnh nhìn đám người phía trước người nọ. Không biết qua bao lâu, lông mi nàng khẽ run, rốt cuộc giống như là dỡ xuống được tảng đá lớn trong lòng hơi hơi nhếch lên một chút ý cười, âm thanh mệt mỏi mà lại suy yếu nói: “Hoa Ly.”