Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Chương 8




Mà vào lúc đó, Trường Không Trác Ngọc động.

Y cảm nhận được linh khí trong cơ thể Lệ Tinh Luân, nhanh chóng đem linh khí hấp thụ lại, cho Lệ Tinh Luân thời gian thở dốc.

Sau đó Trường Không Trác Ngọc nhanh chóng xoay người lại, hai tay đặt lên lòng bàn tay Lệ Tinh Luân, dùng công pháp vận chuyển Lệ Tinh Luân vừa dùng, dẫn đường linh khí vận chuyển trong cơ thể Lệ Tinh Luân.

Đây giống như trưởng bối dùng công pháp và công lực của mình giúp ngươi tăng sức mạnh, Lệ Tinh Luân lập tức bắt lấy cơ hội này, yên lặng vận chuyển tâm pháp của Lệ gia, bắt đầu tu luyện.

Lệ Tinh Luân ngày thường trong lúc tu luyện, đều là cố gắng câu thông thiên địa, sau đó có một chút linh khí nhìn hắn thuận mắt, gian nan hấp thụ một ít, dùng chân nguyên chuyển hóa, mà lấy tâm pháp của Lệ gia, có thể hấp thu một lượng như vậy, mỗi ngày tu luyện một ít, liền như vậy, tu vi tiến cảnh càng phi thường chậm chạp. Giống như Lệ Tinh Luân vậy, mới hai mươi tuổi là Trúc Cơ đã là thiên phú dị bẩm, tốc độ là rất nhanh rồi.

Chính là lúc này không giống, linh khí là bị Trường Không Trác Ngọc mạnh bạo kéo đến, chỉ cần Trường Không Trác Ngọc chuyển một vòng, liền lấy phương thức vận chuyển đồng dạng đi vào trong cơ thể Lệ Tinh Luân, chính là linh khí cuồn cuộn không dứt mà kéo đến.

Lệ Tinh Luân tu vi không cao, nhưng là sau một phen tại Đoạn Hồn cốc tìm được đường sống trong chỗ chết, hiểu được lẽ trời, tâm trạng của hắn vẫn luôn muốn chống đỡ đến Nguyên Anh kỳ. Lượng linh khí hấp thu như bây giờ căn bản sẽ không xuất hiện tình huống không đủ linh khí không cách nào luyện hóa, lại có Trường Không Trác Ngọc giúp hắn khống chế được cỗ linh khí này, lấy tốc độ phi thường thích hợp tiến vào trong cơ thể Lệ Tinh Luân.

Lệ Tinh Luân lập tức tiến nhập vào trạng thái, bắt đầu tu luyện.

Tu luyện lần này, chính là hơn một tháng. Tu chân không quan trọng thời gian, một ít tu sĩ một lần bế quan chính là mấy chục năm, thường xuyên một lần nhập định chính là thương hải tang điền (biển xanh thành ruộng dâu, việc thay đổi theo thời gian). Mà ngay cả chính Lệ Tinh Luân, thời điểm đi vào Trúc Cơ kỳ, cũng ước chừng bế quan tu luyện một năm, mới chịu đựng để lên được Trúc Cơ kỳ thành công.

Mà hiện tại loại trạng thái này, lấy ý tưởng của Lệ Tinh Luân tất nhiên là có thể tu luyện được bao lâu liền tu luyện bấy lâu, tốt nhất là lên được Nguyên Anh kỳ. Chính là hắn muốn, thiên địa linh khí cũng không cho phép a!

Đoạn Hồn cốc nơi này vốn không phải là một nơi sung túc linh khí gì, linh mạch càng ít đến đáng thương, hiện tại bị Trường Không Trác Ngọc mạnh mẽ cướp đoạt lấy đến, ngày sau trong phạm vi hơn mười dặm nơi này, chỉ sợ trong mấy năm đều không có một ngọn cỏ, thẳng đến khi linh mạch gần đó bổ sung nơi này, một lần nữa đem linh khí nơi này hội tụ, cỏ cây mới mọc lại.

Cũng may bởi vì nơi này là phía trên Đoạn Hồn cốc, phạm vi trăm dặm đều không có người cư trú, nếu không Trường Không Trác Ngọc và Lệ Tinh Luân lần này xem như là phạm phải đại tội, không có linh khí, cư dân liền dễ dàng sinh bệnh suy nhược, ảnh hưởng thật lớn đến cuộc sống của họ.

May mắn a may mắn.

Mở mắt ra, nhìn thấy cỏ cây khô vàng, Trường Không Trác Ngọc vỗ vỗ ngực, nghĩ mà sợ nói rằng, “May mắn chúng ta là tại chỗ không người tu luyện, nếu không ảnh hưởng đến sinh hoạt của người bình thường, nhân quả bậc này, ta sẽ bị đẩy vào ma đạo?”

Lệ Tinh Luân vẻ mặt không còn lời nào để nói mà nhìn Trường Không Trác Ngọc, hắn còn chưa kịp xem xét chính mình trải qua lần tu luyện này tu vi công lực đến tột cùng tiến cảnh nhiều hay ít, mới từ trong trạng thái nhập định thoát ra, chợt nghe thấy Trường Không Trác Ngọc nói lời này, thật sự là bị y làm tức chết rồi.

“Sư phụ, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tốc độ hấp thu thiên địa linh khí của ngươi có chút nhanh sao?” Lệ Tinh Luân chỉ vào cây cối khô héo nói, “Ngươi gặp qua chính đạo tu sĩ nào tu luyện sẽ biến thành như vậy?”

“Ta cũng chưa gặp qua người khác…” Trường Không Trác Ngọc than thở một câu, rồi sau đó tỉnh ngộ nói, “Hay ta kỳ thật là Ma tu?”

“Nhìn từ công pháp… vô cùng có khả năng là vậy.” Lệ Tinh Luân có chút không thể tin, Trường Không Trác Ngọc là người ngu ngốc như vậy, làm sao có thể là Ma tu?

Nhưng mà loại phương thức tu luyện đoạt lấy thiên địa này, đã không phải là hai chữ Ma tu là có thể giải thích. Nhìn bộ dáng bá đạo khi y dẫn động linh khí kia, Ma tu bình thường đều không làm được, không chừng đây còn là loại đệ nhất cao thủ của Ma đạo mới làm được.

Lại liên tưởng đến Trường Không Trác Ngọc ở đáy cốc thi triển kiếm chiêu trên kiếm mang đầy huyết khí, Lệ Tinh Luân không thể không cho ra một cái kết luận, Trường Không Trác Ngọc không chỉ là Ma tu, mà còn là đại ma đầu trên tay dính đầy huyết tinh.

Cái kết luận này làm tâm tình của Lệ Tinh Luân vô cùng phức tạp.

“Kia… Ta trợ giúp cho ngươi tu luyện, sẽ không làm ngươi nhập ma chứ?” Trường Không Trác Ngọc lúc này một thân khí thế đều biến mất, vẻ mặt như một tiểu hài tử không cẩn thận làm chuyện xấu, thật cẩn thận mà nhìn Lệ Tinh Luân.

Thấy y như vậy, tâm Lệ Tinh Luân dần dần bình tĩnh trở lại.

Trường Không Trác Ngọc đã từng, cho dù là đại ma đầu tay dính đầy máu thì thế nào? Hắn nhận thức, ở chung hiện tại chính là cái người bị bán còn giúp người khác đếm tiền này, có phải Ma tu hay không quan trọng lắm sao?

“Không có.” Lệ Tinh Luân an ủi, “Ta không biết tâm pháp của ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng là khi giúp ta tu luyện, ngươi sử dụng chính là công pháp ta đã sử dụng qua. Mà ngươi hấp thu thiên địa linh khí không trải qua luyện hóa liền trực tiếp cho ta, cho nên ta nửa điểm cũng không bị ảnh hưởng. Ngược lại là ngươi… mạnh mẽ đoạt lấy thiên địa nhân quả, chỉ sợ đều ứng lên người của ngươi.”

“A.” Trường Không Trác Ngọc thở phào, khôi phục bộ dáng tự tin thường ngày, “Điểm ấy nhân quả nào có nhằm nhò gì với ta, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.”

Này tự nhiên quan tâm làm trong lòng Lệ Tinh Luân ấm áp, hắn đối Trường Không Trác Ngọc nói, “Sư phụ có cách dạy, đồ nhi đã từ Trúc cơ giai đoạn đầu, đã tiến vào Trúc cơ giai đoạn sau.”

Tốc độ này là tương đối khủng bố.

Cho dù là thân truyền đệ tử của đại môn phái, là loại thiên phú thật tốt, nghĩ muốn từ giai đoạn đầu Trúc cơ tiến vào giai đoạn sau, ít nhất cũng cần mười năm. Ma tu hơi nhanh một chút, nhưng ma tu tiến cảnh nhanh nhất trong lịch sử Tu Chân giới, Ma tông đứng đầu hai ngàn năm trước cũng ước chừng dùng thời gian năm năm, có thể nói, nếu chỉ dựa vào tốc độ tu luyện, Lệ Tinh Luân đã là đệ nhất của Tu Chân giới.

“Đồ đệ của ta thật là lợi hại!” Trường Không Trác Ngọc giơ ngón cái lên, y tuy rằng không nhớ rõ chuyện của Tu Chân giới, nhưng tu luyện cơ bản thường thức vẫn có, tốc độ tu luyện như thế, quả thật chính là trước giờ chưa từng nghe thấy.

“Vẫn là sư phụ dạy tốt.” Lệ Tinh Luân biết Trường Không Trác Ngọc thích nhất là nghe người khác khen hắn, liền chân tâm thật lòng mà nói, “Sư phụ thật lợi hại, ta chỉ là hơi chút dẫn khí một phen, sư phụ thế nhưng biết phương thức vận chuyển chân nguyên của ta. Nếu không phải sư phụ lấy cùng phương pháp đem chân nguyên đưa vào trong cơ thể ta, ta hiện tại chỉ sợ bởi vì bị tâm pháp bài xích mà trọng thương, như thế nào có thể tiến cảnh.”

“Đó là tất nhiên, bái ta làm thầy, không mệt.” Trường Không Trác Ngọc là một người không ai khen vẫn khen chính mình một chút, hiện tại được Lệ Tinh Luân hợp tình hợp lí khen ngợi, y đương nhiên lập tức nhận.

“Bất quá, đồ nhi tu luyện nhanh như vậy, tâm trạng có phải sẽ chịu ảnh hưởng?”

“Sẽ không.” Lệ Tinh Luân đem chuyện mình đủ để chống đỡ tới Nguyên Anh kỳ nói ra.

“Vậy là tốt rồi!” Trường Không Trác Ngọc lập tức nói, “Chờ chúng ta tìm được địa phương thích hợp tu luyện, bế quan tu luyện một hai năm, chờ ngươi lên được Nguyên Anh kỳ, để cho Tu Chân giới biết, không chỉ chính vi sư lợi hại, dạy đồ đệ tu luyện cũng là nhanh nhất!”

Nghe y nói như vậy, Lệ Tinh Luân thật lòng mà nói, “Đây là tất nhiên.”

Hai người ngươi khen ta ta khen ngươi đến thổi phồng, cho đến khi Lệ Tinh Luân đột nhiên tỉnh ngộ lại, giọng điệu chính mình như thế nào lại giống Trường Không Trác Ngọc, mới cảm thấy Trường Không Trác Ngọc có bao nhiêu lợi hại, thế nhưng làm hắn cũng thổi phồng mọi chuyện!

“Khụ.” Đúng lúc tỉnh ngộ Lệ Tinh Luân lập tức nói, “Nếu sư phụ đã biết như thế nào vận chuyển chân nguyên, chúng ta cũng chuẩn bị đi Miêu Cương đi.”

Trường Không Trác Ngọc hướng tới nghe Lệ Tinh Luân nói (có chỗ nào sai sai (đây là lời tác giả)), vươn tay đỡ lấy thắt lưng Lệ Tinh Luân, mang theo hắn bay lên không trung.

Mà sau khi hắn bay lên không trung, dưới chân lập tức biến thành sương trắng, giống như những đám mây nâng hai người, mà từ khi đám mây xuất hiện, tốc độ bay của bọn họ không ngừng nhanh hơn.

Lệ Tinh Luân: “…”

Cho nên đây hẳn là pháp khí của Trường Không Trác Ngọc đi, căn bản là pháp bảo cao cấp, ở đáy Đoạn Hồn cốc có thể tự động bảo hộ chủ, như thế nào có thể là phàm vật.

Lúc này Lệ Tinh Luân cũng không cần Trường Không Trác Ngọc đỡ, trực tiếp vững vàng mà đứng trên sương trắng, bọn họ lấy tốc độ đáng sợ như thế bay đi, trong mây mù cư nhiên không cảm nhận được một tia gió.

Người có pháp bảo như vậy, tại Tu Chân giới, rốt cuộc là như thế nào có thể tồn tại?

Ít nhất trong hai mươi năm của Lệ Tinh Luân, cho tới giờ chưa từng nghe thấy trong Tu Chân giới có cao thủ đáng sợ như vậy.

Chính là sau một nén nhang (khoảng 15 phút), hai người liền tới Miêu Cương.

Trường Không Trác Ngọc tìm một nơi yên tĩnh không người hạ xuống, sau khi hai người hạ xuống, đi tới trấn nhỏ ở Miêu Cương, tìm quán trà ngồi xuống uống chung trà.

Nghĩ muốn biết tình hình Ngũ Độc môn, tất nhiên là tại quán trà kẻ đến người đi. Ở đây nhiều người, tìm hiểu tin tức là dễ dàng nhất.

Quán trà này không lớn, lại có không ít người. Có người mặc phục sức (trang phục và trang sức) Miêu tộc, cũng có một ít người thoạt nhìn giống võ lâm nhân sĩ của Trung Nguyên, đem vũ khí đều đặt cạnh chỗ ngồi, một bên uống trà một bên thấp giọng nói chuyện phiếm.

Có những người này đối lập, Lệ Tinh Luân mang theo đấu lạp như vậy cũng không làm người khác chú ý, dù sao Ngũ Độc giáo cũng không phải là danh môn chính phái gì, người đến chỗ này không muốn lộ ra hình dáng cũng là điều có thể lý giải.

Chính là Trường Không Trác Ngọc có vẻ mặt đẹp như vậy, lại hấp dẫn vô số tầm mắt.

Thế tục này nào có người đẹp như Trường Không Trác Ngọc, cho dù là Tu Chân giới, nghĩ muốn tìm ra người có thể so sánh cùng Trường Không Trác Ngọc đều khó. Bất quá người Tu Chân giới đối với dung mạo của y còn có sức chống cự, chính là người trong thế tục lại không thể, từ khi bọn họ bắt đầu vào cửa, tất cả đều nhìn bọn hắn đến ngây người.

Lệ Tinh Luân: “…”

“Hai người này nhìn thân hình chắc là gia tộc có rèn luyện, hẳn là đến tìm Ngũ Độc giáo.” Người xung quanh tự cho là bí ẩn khe khẽ nói, thanh âm truyền vào tai Lệ Tinh Luân.

“Hừ, dung mạo bậc này, thoạt nhìn không phải là thứ gì tốt. Chỉ sợ là muốn lấy độc vật để hại người!”

“Đây là cái lý luận gì, ta thấy người này ánh mắt thanh minh, vô tội như vậy, thấy thế nào cũng không phải người xấu.”

“Lại nói, ta còn chưa từng thấy qua mỹ nhân như thế… Tục ngữ nói, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu a…”

Lệ Tinh Luân càng nghe càng giận, trên mặt lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, bình tĩnh mà uống trà.

Trường Không Trác Ngọc lại rõ ràng không đi nghe những người này nói chuyện, mà là quan sát qua lại quán trà nhỏ, đối với y mà nói, mọi thứ trên thế gian này đều mới mẻ.

“Hai vị, xin hỏi muốn uống trà gì?” Người hầu trà đi đến trước mặt bọn họ hỏi, ánh mắt lại không cách nào từ trên người Trường Không Trác Ngọc rời đi.

“Nơi này của ngươi có trà gì?”

Người hầu trà cười đắc ý, “Đừng nhìn tiểu điếm (quán nhỏ) này nhỏ, trà ở đây nha, chính là ba bảy loại đều có.”

Sau đó liên tiếp nói ra các loại danh trà và giá cả, một câu thật dài mà lưu loát, nói đến Trường Không Trác Ngọc hoa cả mắt, một bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác dùng sức gật đầu, cuối cùng người hầu trà nói: “Đây là toàn bộ loại trà của bổn điếm (quán chúng tôi), xin hỏi nhị vị muốn dùng loại trà nào?”

“Này…” Rốt cuộc tỉnh ngộ lại Trường Không Trác Ngọc sờ sờ hầu bao (túi tiền)… Y nào có hầu bao, vì thế nhìn về phía đồ đệ mình.

Lệ Tinh Luân là bị tập kích vào đêm khuya, ngay cả túi đồ còn chưa kịp lấy, đến cái đấu lạp cũng là do Trường Không Trác Ngọc làm, căn bản là không có đồng nào, đâu có tiền.

Sau một trận trầm mặc xấu hổ, Trường Không Trác Ngọc vẻ mặt cứng rắn, quanh thân xuất hiện khí thế, đột nhiên từ thế tục mỹ nhân biến thành tiên nhân sâu không lường được. Y thản nhiên nhìn về phía người hầu trà, chậm rãi mở miệng nói: “Thế tục hỗn loạn, ta ở vùng văn minh nhân sĩ không cần nhiều loại tục vật như vậy, một ly thanh thủy (nước lọc:v:v) là được.”

Vừa rồi người hầu trà nói lá trà đều quý muốn chết, bất quá hắn nói thêm thanh thủy không cần tiền, có thể tùy tiện uống.

Người hầu trà: “…”

Nếu đổi lại là người khác, người hầu trà sớm đã mũi không là mũi mặt không là mặt, chính là đối với gương mặt này của Trường Không Trác Ngọc cho dù là ăn chực cơm cũng sẽ không có người có câu oán hận, hắn thật là không thể tức giận được, chỉ đành nhận mệnh gật đầu, ra phía sau mang nước đến. (đột nhiên nghĩ đến câu, được được được anh đẹp trai anh nói gì cũng đúng hết:v:v)

Khi trở ra, hắn lại mang bộ chén trà tinh xảo, đem bình trà ngon đặt trên bàn, rót nước trà cho hai người. Nhất thời hương trà tỏa bốn phía, toàn bộ phòng đều thoang thoảng mùi hương.

“Trà ngon!” Một vị lão giả ngồi bên cạnh bọn họ dùng sức ngửi, lộ ra vẻ mặt thần sắc say mê.

Trường Không Trác Ngọc: “…”

Y dù không hiểu tục vật, cũng biết trà này nhất định không rẻ!

May thay một nam tử mặc thanh y (áo xanh) từ gian trong đi ra, đối Trường Không Trác Ngọc chắp tay nói: “Tại hạ bất tài, sau khi đến nơi này mở một quán trà nhỏ, người giang hồ xưng là bạch tú tài. Miêu Cương hẻo lánh, khó có được nhìn thấy nhân vật như công tử vậy, dùng chén trà nhỏ này mong kết giao được bằng hữu.”

Chính là cho, Trường Không Trác Ngọc hiểu rõ. Cầm lấy ly trà ngửi ngửi, mặt không đổi sắc mà nói, “Cũng được, kết cái thiện duyên.”

Nói xong nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, hợp thời mà giãn ra biểu tình, nhất cử nhất động, đều lộ ra vẻ tán thưởng đối với trà.

Y không nói gì, nhưng mỗi cử chỉ đều tao nhã thong dong, quán trà nhỏ rách nát này vì y mà hào nhoáng, mà người xung quanh so với y thì như con giun trong bùn đất, đừng nói là mặc cảm, mà là ở trước mặt y căn bản là không thể ngửa mặt nhìn trời.

Lệ Tinh Luân: “…”

Hắn chính là chỉ điểm một chút cho Trường Không Trác Ngọc, làm y ít nói chuyện ít lộ biểu tình, lại không nghĩ rằng y thế nhưng làm tốt đến như vậy, làm người khác cảm thấy, này thật là một cao nhân a!

Động tác của Trường Không Trác Ngọc làm người khác cảnh đẹp ý vui, làm cho những người vẫn luôn chăm chú nhìn vào động tác của y cảm thấy khát không chịu được, nhu cầu cấp bách mà dùng trà.

Gần như cùng một lúc, mọi người sôi nổi giơ lên chén trà, một hơi cạn sạch.

Mà ngay cả Lệ Tinh Luân cũng theo Trường Không Trác Ngọc uống một ngụm trà, cũng hiểu được hương vị trà này quả thật không tồi.

Mà bạch tú tài sau khi nhìn thấy toàn bộ người trong quán đều uống trà, bộ dáng khiêm tốn vừa rồi cũng biến mất, đối với mọi người nói: “Ngã xuống.”

Hắn nói xong, võ lâm nhân sĩ trong quán trà toàn thân vô lực, xụi lơ nằm trên ghế.

Bạch tú tài đắc ý cười nói: “Ta vốn không phải người yêu thích phân đào đoạn tụ (gay) như vậy, chính là hôm nay nhìn thấy các hạ, trong lòng thật sự khao khát, không thể không ra hạ sách này, hy vọng công tử đừng trách.”

Trường Không Trác Ngọc trừng lớn mắt nhìn một người lại một người ngã xuống, mà chính mình lại không có việc gì, y không hiểu mà đối bạch tú tài nói: “Là có ý gì?”

Nụ cười đắc ý của bạch tú tài cứng trên mặt: “Ngươi như thế nào còn không ngã?”

Người vẫn luôn giả chết Lệ Tinh Luân rốt cuộc nhịn không được, tùy tay vỗ, chén trà giá trị xa xỉ kia rơi xuống, mảnh nhỏ văng khắp nơi, khảm thật sâu vào vách tường, uy lực có thể so với ám khí của Đường Môn.

Hắn tùy tay cầm lấy một mảnh nhỏ, lắc mình một cái đi đến bên cạnh bạch tú tài, mảnh nhỏ đặt trên cổ hắn.

“Dám chạm vào y, ngươi thật to gan!”

Lệ Tinh Luân chỉ cảm thấy tức giận muốn bùng cháy, cũng không biết giờ phút này mình nói, rốt cuộc là diễn kịch hay là thật tâm.